Trọng Sinh Ai Cũng Sủng Ái Tôi

Chương 10: Phạt



Giang Minh nhìn chòng chọc vào Giang Nam khiến cậu có chút hoài niệm, kiếp trước cậu cũng từng nhìn anh vô số lần như thế nhưng ánh mắt của anh hoàn toàn khác bây giờ, lúc ấy chỉ toàn là sự lạnh nhạt và thù hận, còn bây giờ thì là sự nuông chiều và ghen tuông khiến cậu cảm thấy hảo kì lạ nha

Đột nhiên anh bóp chặt cằm cậu mà nâng lên khiến cậu không khỏi đau đớn mà kêu lên tiếng, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra, cơ thể này cư nhiên quá yếu rồi

Anh thấy cậu khóc thì cũng hoảng loạn rồi nhanh chóng dỗ cậu, không nghĩ cậu lại mau nước mắt như vậy, Giang Minh tranh thủ hôn nhẹ lên mí mắt cậu rồi từ từ hôn dọc xuống gương mặt và cổ cậu để lại những vết rải rác khắp cổ

“-Ngoan nào, đừng khóc nữa ”

Tuy nói với giọng dỗ ngọt cậu nhưng anh vẫn phải nhắc nhở cậu với giọng đanh thép để cậu không dám tái phạm lần nào nữa

“-Lần sau nếu anh còn thấy em hôn ai thì không chỉ phạt nhẹ như hôm nay đâu”

Nói xong câu anh nhìn chằm chằm khiến cậu khó chịu mà quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt anh khiến anh thập phần tức giận liền lớn tiếng quát cậu

-“Trả lời!”

Đối với tính nết lúc nắng lúc mưa của anh khiến cậu cảm thấy mình bị bắt nạt nên với tư cách của một sát thủ hàng đầu cậu quyết không khuất phục anh liền toan tính mở cửa đi ra ngoài mặc kệ anh thì một lực đạo mạnh đập mạnh vào cánh cửa khiến nó như muốn vỡ ra, còn cậu thì bị hù doạ một phen hú vía

Xoay người chầm chậm lại phía sau quan sát Giang Minh khiến cậu cảm thấy khá sợ hãi, cảm giác anh mang đến cho cậu như tên mafia lúc trước kết thúc cuộc đời cậu vậy, có vẻ anh mạnh hơn cậu lúc còn là sát thủ



Ánh mắt của Giang Minh như muốn nhìn xuyên thấu người Giang Nam khiến cậu cảm thấy có chút ớn lạnh, anh gằn giọng như hỏi tội khiến cậu đổ mồ hôi hột

“-Em đây là đang cãi lời anh? Còn tính chạy trốn sao?”

Hết cách cậu đành phải giả vờ đáng thương để anh trai đại nhân tha cho cái mạng nhỏ này, rơm rớm nước mắt nhìn anh với ánh mắt hết sức bán manh rồi ôm lấy anh khiến Giang Minh khá bất ngờ chưa kịp phản ứng lại

“- Hic, em xin lỗi anh, lần sau Giang Nam sẽ không dám nữa ”

Thấy mèo nhỏ đang nằm trong lòng mình mà năn nỉ khiến anh đỏ mặt vì vật đáng yêu quá thể này, và không thể kiềm chế nên anh đã lên, thấy vậy anh vội đẩy Giang Nam ra sau đó hôn nhẹ lên trán cậu sau đó bảo cậu đi về phòng còn anh thì vào phòng vệ sinh giải quyết

Giang Nam thấy anh cuống quýt như vậy thấy cũng lạ nhưng vẫn không dám hỏi gì thêm, thoát khỏi căn phòng đó là cậu đã thấy biết ơn lắm rồi

Trên hành lang đi về phòng cậu, Giang Nam bắt gặp một căn phòng mở hé đang sáng đèn khiến cậu tò mò mà ló đầu vào xem thử thì bắt gặp papa đại nhân đang ở trong cầm một bức ảnh nhìn chăm chú, thậm chí còn không nhận ra được cậu đang đứng bên ngoài nhìn vào

Thấy papa chăm chú như vậy cậu cũng muốn biết đó là bức ảnh gì nhưng lại không dám hỏi, cứ vậy đứng lấp ló phía bên ngoài nhưng không dám vào, cuối cùng Giang Thần cũng cảm thấy bản thân bị nhìn chòng chọc nãy giờ nên nhìn ra phía cửa thì thấy đầu tóc mềm mại của cậu lấp ló bên ngoài nên anh lên tiếng kéo cậu về với thực tại

“-Giang Nam con làm gì ngoài đó vậy? Vào đây ta xem nào”
Chương trước Chương tiếp