Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 10: Người đàn ông bí ẩn
Việc Ly hôn diễn ra khá suông sẻ. Tài sản cũng được phân chia xong. Dư Huy dọn đồ ra khỏi nhà, chất cái vali toàn đồ vật dụng cá nhân của anh lên xe.
Dư Huy nhìn lại căn nhà này của mình, đây là nhà mà anh đã dùng tiền của mình để xây sau khi cưới Mộng Thi, cấu trúc của toà nhà cũng theo yêu cầu của cô.
Lúc ác mộng diễn ra thì anh và Mộng Thi lúc đó đang ở nhà, trên các kênh truyền thông cũng rầm rộ về vấn đề này. Anh lúc đó cũng hoang mang không biết dịch bệnh gì đang lây lan rất mạnh mẽ.
Những người bị nhiễm bị lúc đó được gọi là người điên, phía chính phủ lại che giấu người dân nên chỉ thông báo là người nhiễm bệnh sẽ trở thành người điên và cách ly trong bệnh viện.
Lúc đó trên tivi chiếu tới bệnh viện, phóng viên đã tới hiện trường là bệnh viện để phỏng vấn và lấy được những hình ảnh chân thật nhất. Khi nữ phóng viên xinh đẹp đang phỏng vấn một bác sĩ thì một bệnh nhân điên lao thẳng về phía vị bác sĩ đang được phỏng vấn kia.
Người quay phim hoảng loạn bỏ lại máy quay mà chạy mất, những âm thanh la hét của vị bác sĩ kia vang lên đầy đau đớn, rất chân thật.
Lúc đó Dư Huy mới nhận ra vấn đề bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Mộng Thi ngồi kế bên sô phô với anh cũng lo lắng bất an nên phải dỗ dành cô.
Từ hôm đó trở đi, địa ngục kinh hoàng bắt đầu.
Thoát khỏi dòng hoài niệm, Dư Huy cũng lên xe mà lái rời đi. Chiếc xe lăn bánh trên đoạn đường tiến về phía vùng ngoại ô, anh đã thuê được một nhà kho ở vùng ngoại ô, nhà kho này vốn đã bỏ hoang nhưng anh đã thuê lại.
Khi chiếc xe dừng trước nhà kho, anh đi xuống quan sát xung quanh. Đây là một nhà kho khá lớn, xung quanh cũng không có người sống nào cả. Vừa lúc hợp ý với Dư Huy.
Hiện tại đang là buổi chiều sớm, ánh nắng vàng cháy bỏng chiếu xuống người anh làm cả người Dư Huy như được dát lên một lớp ánh kim đẹp đẽ. Một vài cơn gió mát mẻ mang theo cái nóng thổi bay tóc Dư Huy để lộ ra khuôn mặt không tính là quá đẹp nhưng rất dễ nhìn của Dư Huy.
Anh mở nhà kho kia ra, đi vào trong kiểm tra. Lúc Anh tiến vào trong, có một ánh mắt đang theo dõi cậu, người đàn ông ngồi trên xe trông rất mắc tiền.
Người đàn ông ngồi phía sau liếc đôi mắt như loài rắn đáng sợ kia nhìn cậu, bên trong đôi mắt kia là sự kích thích và hưng phấn nhìn Dư Huy.
"Cuối cùng em cũng ly hôn với ả ta. Nếu không anh sẽ tức điên mà giết cô ta mất."
Hắn ta điên cuồng mà nhìn Dư Huy, ngoại hình của người đàn ông rất là đẹp. Sở hữu gương mặt góc cạnh đầy nam tính và sức sát thương. Trên người anh ta là bộ vest đắt tiền màu xám bạc, nhìn cũng biết là không phải đồ rẻ tiền rồi.
Người đàn ông có thân hình rất lớn, phải lên đến 1 mét 9 hơn, lưng dài vai rộng, cơ thể săn chắc đẹp như được điêu khắc là những từ có thể miêu tả về thân hình người đàn ông.
Đôi mắt màu xám bạc và mái tóc trắng giống như một con sói lớn điên cuồng, đôi mắt sáng ngời như sao, nhưng đó là chỉ khi nhìn vào người con trai bên trong nhà kho kia.
Mũi cao, mày rậm, môi mỏng, người đàn ông nếu tham gia giới giải trí thì có thể khẳng định anh sẽ rất nổi tiếng với ngoại hình xuất sắc khi được ưu ái như này.
Người tài xế lái xe cũng không dám quay lại nhìn ông chủ mình, lần đầu tiên hắn thấy ông chủ si mê nhìn một người đàn ông khác, còn là ở nơi đồng không mông quạnh như này.
Nếu như không phải hắn ta là một tên trùm buôn vũ khí khét tiếng, chắc người tái xế cũng không nghi ngờ gì tên này là biến thái, biến thái đẹp trai.
"Lái xe về dinh thự đi, đi dạy dỗ bọn người kia một xíu."
Giọng người đàn ông trầm thấp rất dễ nghe nhưng nội dung có vẻ như không ổn xíu nào, người lái xe cũng lái xe rời đi khỏi nơi này trở về dinh thự theo yêu cầu của người đàn ông. Hắn chỉ là làm công ăn lương, đã vậy còn gặp ông chủ đáng sợ như vậy.
Chiếc xe màu đen kia cũng từ từ rời khỏi nơi này, Dư Huy vẫn không biết rằng có người theo dõi anh, vẫn đang mải mê kiểm tra nhà kho xem có gì không ổn hay không để còn biết chỉnh sửa kịp thời.
Sau khi hài lòng đóng cửa nhà kho rời đi, Dư Huy liền tìm cho mình một nhà nghỉ để ở tạm, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Dư Huy nhìn lại căn nhà này của mình, đây là nhà mà anh đã dùng tiền của mình để xây sau khi cưới Mộng Thi, cấu trúc của toà nhà cũng theo yêu cầu của cô.
Lúc ác mộng diễn ra thì anh và Mộng Thi lúc đó đang ở nhà, trên các kênh truyền thông cũng rầm rộ về vấn đề này. Anh lúc đó cũng hoang mang không biết dịch bệnh gì đang lây lan rất mạnh mẽ.
Những người bị nhiễm bị lúc đó được gọi là người điên, phía chính phủ lại che giấu người dân nên chỉ thông báo là người nhiễm bệnh sẽ trở thành người điên và cách ly trong bệnh viện.
Lúc đó trên tivi chiếu tới bệnh viện, phóng viên đã tới hiện trường là bệnh viện để phỏng vấn và lấy được những hình ảnh chân thật nhất. Khi nữ phóng viên xinh đẹp đang phỏng vấn một bác sĩ thì một bệnh nhân điên lao thẳng về phía vị bác sĩ đang được phỏng vấn kia.
Người quay phim hoảng loạn bỏ lại máy quay mà chạy mất, những âm thanh la hét của vị bác sĩ kia vang lên đầy đau đớn, rất chân thật.
Lúc đó Dư Huy mới nhận ra vấn đề bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Mộng Thi ngồi kế bên sô phô với anh cũng lo lắng bất an nên phải dỗ dành cô.
Từ hôm đó trở đi, địa ngục kinh hoàng bắt đầu.
Thoát khỏi dòng hoài niệm, Dư Huy cũng lên xe mà lái rời đi. Chiếc xe lăn bánh trên đoạn đường tiến về phía vùng ngoại ô, anh đã thuê được một nhà kho ở vùng ngoại ô, nhà kho này vốn đã bỏ hoang nhưng anh đã thuê lại.
Khi chiếc xe dừng trước nhà kho, anh đi xuống quan sát xung quanh. Đây là một nhà kho khá lớn, xung quanh cũng không có người sống nào cả. Vừa lúc hợp ý với Dư Huy.
Hiện tại đang là buổi chiều sớm, ánh nắng vàng cháy bỏng chiếu xuống người anh làm cả người Dư Huy như được dát lên một lớp ánh kim đẹp đẽ. Một vài cơn gió mát mẻ mang theo cái nóng thổi bay tóc Dư Huy để lộ ra khuôn mặt không tính là quá đẹp nhưng rất dễ nhìn của Dư Huy.
Anh mở nhà kho kia ra, đi vào trong kiểm tra. Lúc Anh tiến vào trong, có một ánh mắt đang theo dõi cậu, người đàn ông ngồi trên xe trông rất mắc tiền.
Người đàn ông ngồi phía sau liếc đôi mắt như loài rắn đáng sợ kia nhìn cậu, bên trong đôi mắt kia là sự kích thích và hưng phấn nhìn Dư Huy.
"Cuối cùng em cũng ly hôn với ả ta. Nếu không anh sẽ tức điên mà giết cô ta mất."
Hắn ta điên cuồng mà nhìn Dư Huy, ngoại hình của người đàn ông rất là đẹp. Sở hữu gương mặt góc cạnh đầy nam tính và sức sát thương. Trên người anh ta là bộ vest đắt tiền màu xám bạc, nhìn cũng biết là không phải đồ rẻ tiền rồi.
Người đàn ông có thân hình rất lớn, phải lên đến 1 mét 9 hơn, lưng dài vai rộng, cơ thể săn chắc đẹp như được điêu khắc là những từ có thể miêu tả về thân hình người đàn ông.
Đôi mắt màu xám bạc và mái tóc trắng giống như một con sói lớn điên cuồng, đôi mắt sáng ngời như sao, nhưng đó là chỉ khi nhìn vào người con trai bên trong nhà kho kia.
Mũi cao, mày rậm, môi mỏng, người đàn ông nếu tham gia giới giải trí thì có thể khẳng định anh sẽ rất nổi tiếng với ngoại hình xuất sắc khi được ưu ái như này.
Người tài xế lái xe cũng không dám quay lại nhìn ông chủ mình, lần đầu tiên hắn thấy ông chủ si mê nhìn một người đàn ông khác, còn là ở nơi đồng không mông quạnh như này.
Nếu như không phải hắn ta là một tên trùm buôn vũ khí khét tiếng, chắc người tái xế cũng không nghi ngờ gì tên này là biến thái, biến thái đẹp trai.
"Lái xe về dinh thự đi, đi dạy dỗ bọn người kia một xíu."
Giọng người đàn ông trầm thấp rất dễ nghe nhưng nội dung có vẻ như không ổn xíu nào, người lái xe cũng lái xe rời đi khỏi nơi này trở về dinh thự theo yêu cầu của người đàn ông. Hắn chỉ là làm công ăn lương, đã vậy còn gặp ông chủ đáng sợ như vậy.
Chiếc xe màu đen kia cũng từ từ rời khỏi nơi này, Dư Huy vẫn không biết rằng có người theo dõi anh, vẫn đang mải mê kiểm tra nhà kho xem có gì không ổn hay không để còn biết chỉnh sửa kịp thời.
Sau khi hài lòng đóng cửa nhà kho rời đi, Dư Huy liền tìm cho mình một nhà nghỉ để ở tạm, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương