Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 20: Tàn nhẫn
Những năm tháng sống ở nơi đất khách, mọi thứ đều mới lạ, môi trường học tập cũng đột ngột thay đổi làm hắn không quen. Vu Thần phải dành gần 1 năm để làm quen và thích ứng với nơi đây.
Ở nước Z xa xôi, hắn đều mỗi ngày chăm chỉ học tập, bởi vì ở nơi này chẳng có thứ gì làm hắn hứng thú cả, người cha hờ kia cũng chả thấy mặt mấy lần, chỉ để lại cho hắn một người trợ lý giúp hắn mọi việc.
Người này tên Đông Thành, dáng người cao gầy, toát ra bên ngoài là một loại khí chất nhu hòa và bình tĩnh.
Người này rất đáng tin tưởng, anh đã nhiều lần thử người này và nhận lại kết quả rất vừa lòng.
Đến năm 20 tuổi, Vu Hách chết. Nhà họ Vu như rắn mất đầu, trên dưới hỗn loạn tìm người kế thừa gia sản là Vu Thần. Nhưng hắn lúc này thì sao? Lại bị Vu Lai - Con trưởng nhà họ Vu truy giết.
Trong thời gian này nhà họ Vu phải có người lãnh đạo tất nhiên mọi thế lực rơi vào tay Vu Lai, Vu Thần lại trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài dần dần xây dựng thế lực của mình.
Đông Thành thì trong lúc bảo vệ Vu Thần chạy trốn trúng đạn nên đã bị bắt trở thành con tin, bị Vu Lai tra tấn tìm ra tung tích nhưng Đông Thành vẫn cứng người như núi, không khai ra.
Đến khi chết anh ta vẫn im lặng không phản bội cậu chủ của mình. Vu Thần vẫn phải từ từ thu thập thế lực cho riêng mình, nên hắn đã tham gia vào một băng đảng khét tiếng chuyên buôn vũ khí xuyên lục địa.
Nhờ năng lực xuất chúng từ vũ lực đến thông minh mà được đại ca tín nhiệm trở thành cánh tay phải. Vu Thần ở trong tổ chức này hơn 5 năm lên thành người đứng đầu nơi đây, bàn tay đã nhuốm không biết bao nhiêu là máu.
Không sao cả, hắn tồn tại cho đến giờ phút đó đều chỉ chờ một người. Cũng gần 10 năm chưa nghe tin tức nào về người ấy cả. Hắn cũng có phần nóng nảy.
Hai năm sau là lúc thế lực của hắn đã nắm vững trong tay, những kẻ có ý đồ xấu trong người muốn lật đổ hắn đều bị giết không tha. Ốn định lại thế lực, lúc đó hắn mới có thể về lại nước A để gặp người thương của mình.
Nhưng khi trở về thì điều tra mới biết Dư Huy đã kết hôn. Cũng biết được cha mẹ nuôi đã mất. Anh đi thăm phần mộ nơi an nghỉ của hai người rồi mới tiếp tục cho người âm thầm quan sát Dư Huy, hắn có thể vì người mình thương mà cam tâm chịu khổ.
Cũng bắt đầu lên kế hoạch để diệt gọn gia tộc Vu. Món nợ này không thể trách hắn tàn nhẫn, cả gia tộc này đều không có ai là người tốt cả, hắn cũng vậy. Nhưng kẻ mạnh là kẻ tồn tại đến cuối cùng.
Sau đó khi nghe tin Dư Huy đã ly hôn thì hắn trong lòng mừng như có pháo nổ vậy. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội, lần này hắn chắc chắn phải có được Dư Huy mà có lần gặp gỡ bất ngờ trong hẻm tối.
Còn gia tộc Vu bị diệt cũng là do hắn, buổi chiều sau khi rời khỏi nhà kho mà Dư Huy tới. Hắn tới biệt thự họ Vu, bên trong đã có người của hắn sẵn sàng nghe lệnh.
Chiếc xe đỗ trong sân, hắn đi vào trong tòà nhà đẹp đẽ kia. Bên trong đại sảnh là rất nhiều người bị trói gổ lại, đặt biệt là tên ngồi ở giữa đám người, trên cơ thể đầy rẫy vết thương.
"Chà, nhìn thấy tao mà không vui sao?"
Hắn nở nụ cười như ác ma nhìn Vu Lai đang quỳ dưới sàn nhà lạnh băng, miệng bị mảnh vải đen bịt lại chỉ biết ưm ưm.
"Được rồi, nên giải quyết lẹ thôi. Mày đã thua ván bài này từ khi không giết được tao rồi."
Từng người trong tộc Vu đều bị bắt chết trước mặt Vu Lai, trẻ nhỏ đến người già. Vu Thần ánh mắt lạnh lẽo nhìn từng người bị giết, nhưng trong lòng không vui chút nào cả. Hắn đây không muốn làm vậy đâu nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Gia chủ họ Vu quỳ nhìn đau khổ nhìn từng người ra đi. Hắn gào thét nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm trong miệng. Đến khi người cuối cùng là hắn, thì được mở khăn trói, hắn cười như tên điên mà nhìn Vu Thần bằng ánh mắt giận dữ và oán hận.
"Một kẻ ác độc và tàn nhẫn như mày cũng không khác gì tao cả. Nhưng so về mức độ độc ác thì mày hơn cả tao rồi, trẻ con và người già mày cũng không tha!!! Mày là thứ súc sinh!!"
"Đúng vậy, tao là súc sinh. Người nhỏ nhất cũng là 14 tuổi nhỉ? Hãm hại bạn bè, bạo lực học đường khiến bạn học tự sát. Người già nhất nhỉ? Cũng hai bàn tay dính máu cùng loại với Vu Hách thôi."
"Chúng ta chẳng ai là người tốt cả. Chỉ có xấu và xấu hơn. Và mày sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời ngày mai đâu."
"Bằng"
Gia chủ nhà họ Vu trút hơi thở cuối cùng ngã gục xuống sàn nhà đầy máu. Hai mắt mở to đáng sợ, bên trong là sự tức giận và oán hận độc địa. Nhưng chẳng ai rảnh mà quan tâm ánh mắt đó của gã cả.
Ở nước Z xa xôi, hắn đều mỗi ngày chăm chỉ học tập, bởi vì ở nơi này chẳng có thứ gì làm hắn hứng thú cả, người cha hờ kia cũng chả thấy mặt mấy lần, chỉ để lại cho hắn một người trợ lý giúp hắn mọi việc.
Người này tên Đông Thành, dáng người cao gầy, toát ra bên ngoài là một loại khí chất nhu hòa và bình tĩnh.
Người này rất đáng tin tưởng, anh đã nhiều lần thử người này và nhận lại kết quả rất vừa lòng.
Đến năm 20 tuổi, Vu Hách chết. Nhà họ Vu như rắn mất đầu, trên dưới hỗn loạn tìm người kế thừa gia sản là Vu Thần. Nhưng hắn lúc này thì sao? Lại bị Vu Lai - Con trưởng nhà họ Vu truy giết.
Trong thời gian này nhà họ Vu phải có người lãnh đạo tất nhiên mọi thế lực rơi vào tay Vu Lai, Vu Thần lại trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài dần dần xây dựng thế lực của mình.
Đông Thành thì trong lúc bảo vệ Vu Thần chạy trốn trúng đạn nên đã bị bắt trở thành con tin, bị Vu Lai tra tấn tìm ra tung tích nhưng Đông Thành vẫn cứng người như núi, không khai ra.
Đến khi chết anh ta vẫn im lặng không phản bội cậu chủ của mình. Vu Thần vẫn phải từ từ thu thập thế lực cho riêng mình, nên hắn đã tham gia vào một băng đảng khét tiếng chuyên buôn vũ khí xuyên lục địa.
Nhờ năng lực xuất chúng từ vũ lực đến thông minh mà được đại ca tín nhiệm trở thành cánh tay phải. Vu Thần ở trong tổ chức này hơn 5 năm lên thành người đứng đầu nơi đây, bàn tay đã nhuốm không biết bao nhiêu là máu.
Không sao cả, hắn tồn tại cho đến giờ phút đó đều chỉ chờ một người. Cũng gần 10 năm chưa nghe tin tức nào về người ấy cả. Hắn cũng có phần nóng nảy.
Hai năm sau là lúc thế lực của hắn đã nắm vững trong tay, những kẻ có ý đồ xấu trong người muốn lật đổ hắn đều bị giết không tha. Ốn định lại thế lực, lúc đó hắn mới có thể về lại nước A để gặp người thương của mình.
Nhưng khi trở về thì điều tra mới biết Dư Huy đã kết hôn. Cũng biết được cha mẹ nuôi đã mất. Anh đi thăm phần mộ nơi an nghỉ của hai người rồi mới tiếp tục cho người âm thầm quan sát Dư Huy, hắn có thể vì người mình thương mà cam tâm chịu khổ.
Cũng bắt đầu lên kế hoạch để diệt gọn gia tộc Vu. Món nợ này không thể trách hắn tàn nhẫn, cả gia tộc này đều không có ai là người tốt cả, hắn cũng vậy. Nhưng kẻ mạnh là kẻ tồn tại đến cuối cùng.
Sau đó khi nghe tin Dư Huy đã ly hôn thì hắn trong lòng mừng như có pháo nổ vậy. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội, lần này hắn chắc chắn phải có được Dư Huy mà có lần gặp gỡ bất ngờ trong hẻm tối.
Còn gia tộc Vu bị diệt cũng là do hắn, buổi chiều sau khi rời khỏi nhà kho mà Dư Huy tới. Hắn tới biệt thự họ Vu, bên trong đã có người của hắn sẵn sàng nghe lệnh.
Chiếc xe đỗ trong sân, hắn đi vào trong tòà nhà đẹp đẽ kia. Bên trong đại sảnh là rất nhiều người bị trói gổ lại, đặt biệt là tên ngồi ở giữa đám người, trên cơ thể đầy rẫy vết thương.
"Chà, nhìn thấy tao mà không vui sao?"
Hắn nở nụ cười như ác ma nhìn Vu Lai đang quỳ dưới sàn nhà lạnh băng, miệng bị mảnh vải đen bịt lại chỉ biết ưm ưm.
"Được rồi, nên giải quyết lẹ thôi. Mày đã thua ván bài này từ khi không giết được tao rồi."
Từng người trong tộc Vu đều bị bắt chết trước mặt Vu Lai, trẻ nhỏ đến người già. Vu Thần ánh mắt lạnh lẽo nhìn từng người bị giết, nhưng trong lòng không vui chút nào cả. Hắn đây không muốn làm vậy đâu nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Gia chủ họ Vu quỳ nhìn đau khổ nhìn từng người ra đi. Hắn gào thét nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm trong miệng. Đến khi người cuối cùng là hắn, thì được mở khăn trói, hắn cười như tên điên mà nhìn Vu Thần bằng ánh mắt giận dữ và oán hận.
"Một kẻ ác độc và tàn nhẫn như mày cũng không khác gì tao cả. Nhưng so về mức độ độc ác thì mày hơn cả tao rồi, trẻ con và người già mày cũng không tha!!! Mày là thứ súc sinh!!"
"Đúng vậy, tao là súc sinh. Người nhỏ nhất cũng là 14 tuổi nhỉ? Hãm hại bạn bè, bạo lực học đường khiến bạn học tự sát. Người già nhất nhỉ? Cũng hai bàn tay dính máu cùng loại với Vu Hách thôi."
"Chúng ta chẳng ai là người tốt cả. Chỉ có xấu và xấu hơn. Và mày sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời ngày mai đâu."
"Bằng"
Gia chủ nhà họ Vu trút hơi thở cuối cùng ngã gục xuống sàn nhà đầy máu. Hai mắt mở to đáng sợ, bên trong là sự tức giận và oán hận độc địa. Nhưng chẳng ai rảnh mà quan tâm ánh mắt đó của gã cả.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương