Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 34: Chia nhau đánh tang thi
Dư Huy nghe Vu Thần nói xong mà sáng mắt ra. Đúng là hào quang nhân vật chiếm gần hết sân khấu của các nhân vật khác mà. Thông minh và mạnh mẽ, tuy không phải kiểu người mềm mại mà anh thích nhưng không sao, anh có thể bỏ qua.
"Anh đúng là thông minh mà!"
"Ha, do em ngốc quá thôi."
Vu Thần được khen cũng vui vẻ mà hôn phốc phốc lên má của Dư Huy. Nhìn xem, hắn được vợ mình khen thông minh kìa. Trước đó anh chỉ toàn chê hắn thôi.
"Mà em cũng có dị năng đó nhé."
"Dị năng?"
"Chính là thứ năng lực siêu nhiên anh mới sử dụng đó. Em gọi đó là dị năng, mấy bộ truyện giả tưởng tận thế đều gọi là như vậy."
Nói xong Dư Huy cũng biểu diễn một xíu, anh tạo ra một bông tuyết nhỏ xinh xắn trên tay mình, sau đó lại bỏ lên tay của Vu Thần.
Nhưng băng gặp lửa cũng tan, bông tuyết kia tuy kích cỡ cũng khá lớn nhưng không đáng kế.
"Là dị năng hệ băng."
Vu Thần đưa ánh mắt tò mò về phía Dư Huy. Ánh mắt mang theo chút cổ quái làm Dư Huy rợn cả da gà.
"Nói vậy chỗ đó của em có thể tạo ra băng hả?"
Nói xong hắn hối hận rồi, trên má hắn một cái bốp tai đỏ lừ in trên mặt. Hắn chỉ muốn hỏi thử thôi mà. Dư Huy đưa ánh mắt khinh thường nhìn cái tên không đứng đắn xíu nào.
Trở lại hiện tại, Dư Huy kéo theo Vu Thần xuống dưới nhà, khắp nơi an tĩnh lạ thường, không có lấy một âm thanh nào cả. Anh cũng không rảnh quan tâm đến đám người đột nhập kia mà bước thẳng về phía cửa đại sảnh mở ra.
Cánh cửa vừa mới được mở ra đã có mùi hôi thối ào ạt tràn đến. Dị năng giả các giác quan đều được cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn. Có khi gần thính bằng mũi chó rồi cũng nên.
Dạ dày co thắt lại khiến Dư Huy cảm thấy buồn nôn vô cùng, bụng dạ khó chịu khiến anh mặt mày tái mét, phải lấy ra một chiếc khẩu trang đeo vào. Không thể trách anh được, cũng một đoạn thời gian hít thở không khí mát mẻ, giờ đây nghe mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy thì quá là gớm ghiếc.
"Em không sao chứ? Hay là chúng ta vào trong đợi một lát rồi đi cũng không sao."
Nhìn mặt mày của Dư Huy nhăn lại, khịt mũi đeo khẩu trang, Vu Thần lo lắng cho anh mà muốn tạm hoãn thời gian rời đi, để chiều hoặc mai đi cũng không sao.
"Không sao, chúng ta phải đi ngay. Bây giờ bọn chúng còn chưa thành thục chạy nhảy thì giết chúng."
Anh cầm trên tay một cây gậy bóng chày bằng gỗ, thật là hoài niệm cảm giác cầm đồ vật này gõ một lúc mấy cái đầu của tang thi khiến chúng nát bét. Nhiều lúc dùng lực quá mạnh làm bay tinh hạch có trong đầu văng đi mất tiêu.
"Chúng ta chia ra giết tang thi. Cẩn thận, đừng để bọn chúng cắn."
Dư Huy dặn dò kỹ Vu Thần như mẹ dặn cho vậy. Hiện tại xung quanh khu vực này có khoảng dưới 100 con, rất tiện lợi cho hai người khởi động cơ thể.
"Nghe đây, nếu thấy con nào có dấu hiệu khác thường thì hãy chạy đi ngay. Đừng cố gắng ở lại mà tiếp tục chày cối nghe chưa!"
"Còn em thì sao?"
Vu Thần nhướng mày hỏi ngược lại anh. Lý do hắn hỏi vậy cũng rất đơn giản. Dư Huy lúc này đã trọng sinh, là một người chưa từng đụng tay đụng chân đánh đấm bạo lực gì cả, có thể nói là bé mèo hiền lành.
Nhưng giờ đây dặn dò một tên là đầu não của một băng đảng khét tiếng thế giới như kiểu hắn mới là người sẽ gặp nguy hiểm vậy.
"Thì tất nhiên em cũng sẽ đi giết tang thi. Em cũng có dị năng mà, anh đừng lo lắng."
"Được rồi, nếu có nguy hiểm nhớ chạy vào trong biệt thự."
"Biết rồi."
Nói xong hai người chia nhau ra. Căn biệt thự rộng lớn lên đến hơn trăm mét vuông. Còn có khu đất cỏ trồng cây.
các loại cây tạo hình thù đẹp đẽ gì đó.
Nhưng giờ đây khắp nơi chỉ có vết tích máu đã ứ đọng khô dính trên bãi cỏ, nhìn kỹ chút có thế thấy mấy khúc ruột lòi ra của con tang thi nào đó nằm trên mặt đất.
Dư Huy nhìn khúc ruột kia mà không dám thèm lạp xưởng nữa. Giờ mỗi khi ăn lạp xưởng chắc cậu lại nhớ đến miếng ruột kia mất.
Tang thi du đãng xung quanh biệt thư, xung quanh trang viên biệt thự đều có xây hàng rào cao hơn 3 mét, nên lối vào của tang thi chỉ có duy nhất ở cổng chính.
Trước mạt thế anh đã cho người làm tại đây nghỉ hết. Cho họ một số tiền lớn rồi nhắc nhở mua vật tư trữ trong nhà, không biết bọn họ có làm theo không.
Do đó bây giờ trong trang viên rộng lớn này chỉ có hai người Dư Huy và đám Trạch An cùng mớ tang thi này. Bây giờ anh tốt nhất nên giết bọn chúng trông im lặng, để tránh việc thu hút những con khác đến.
Anh không có khả năng lấy 1 địch ba, tuy bọn chúng bây giờ khá yếu và chưa thật sự linh hoạt lắm nhưng cũng đủ khiến Dư Huy gặp khó khăn và xui xẻo thì bị cắn mất mấy miếng thịt cũng nên.
"Anh đúng là thông minh mà!"
"Ha, do em ngốc quá thôi."
Vu Thần được khen cũng vui vẻ mà hôn phốc phốc lên má của Dư Huy. Nhìn xem, hắn được vợ mình khen thông minh kìa. Trước đó anh chỉ toàn chê hắn thôi.
"Mà em cũng có dị năng đó nhé."
"Dị năng?"
"Chính là thứ năng lực siêu nhiên anh mới sử dụng đó. Em gọi đó là dị năng, mấy bộ truyện giả tưởng tận thế đều gọi là như vậy."
Nói xong Dư Huy cũng biểu diễn một xíu, anh tạo ra một bông tuyết nhỏ xinh xắn trên tay mình, sau đó lại bỏ lên tay của Vu Thần.
Nhưng băng gặp lửa cũng tan, bông tuyết kia tuy kích cỡ cũng khá lớn nhưng không đáng kế.
"Là dị năng hệ băng."
Vu Thần đưa ánh mắt tò mò về phía Dư Huy. Ánh mắt mang theo chút cổ quái làm Dư Huy rợn cả da gà.
"Nói vậy chỗ đó của em có thể tạo ra băng hả?"
Nói xong hắn hối hận rồi, trên má hắn một cái bốp tai đỏ lừ in trên mặt. Hắn chỉ muốn hỏi thử thôi mà. Dư Huy đưa ánh mắt khinh thường nhìn cái tên không đứng đắn xíu nào.
Trở lại hiện tại, Dư Huy kéo theo Vu Thần xuống dưới nhà, khắp nơi an tĩnh lạ thường, không có lấy một âm thanh nào cả. Anh cũng không rảnh quan tâm đến đám người đột nhập kia mà bước thẳng về phía cửa đại sảnh mở ra.
Cánh cửa vừa mới được mở ra đã có mùi hôi thối ào ạt tràn đến. Dị năng giả các giác quan đều được cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn. Có khi gần thính bằng mũi chó rồi cũng nên.
Dạ dày co thắt lại khiến Dư Huy cảm thấy buồn nôn vô cùng, bụng dạ khó chịu khiến anh mặt mày tái mét, phải lấy ra một chiếc khẩu trang đeo vào. Không thể trách anh được, cũng một đoạn thời gian hít thở không khí mát mẻ, giờ đây nghe mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy thì quá là gớm ghiếc.
"Em không sao chứ? Hay là chúng ta vào trong đợi một lát rồi đi cũng không sao."
Nhìn mặt mày của Dư Huy nhăn lại, khịt mũi đeo khẩu trang, Vu Thần lo lắng cho anh mà muốn tạm hoãn thời gian rời đi, để chiều hoặc mai đi cũng không sao.
"Không sao, chúng ta phải đi ngay. Bây giờ bọn chúng còn chưa thành thục chạy nhảy thì giết chúng."
Anh cầm trên tay một cây gậy bóng chày bằng gỗ, thật là hoài niệm cảm giác cầm đồ vật này gõ một lúc mấy cái đầu của tang thi khiến chúng nát bét. Nhiều lúc dùng lực quá mạnh làm bay tinh hạch có trong đầu văng đi mất tiêu.
"Chúng ta chia ra giết tang thi. Cẩn thận, đừng để bọn chúng cắn."
Dư Huy dặn dò kỹ Vu Thần như mẹ dặn cho vậy. Hiện tại xung quanh khu vực này có khoảng dưới 100 con, rất tiện lợi cho hai người khởi động cơ thể.
"Nghe đây, nếu thấy con nào có dấu hiệu khác thường thì hãy chạy đi ngay. Đừng cố gắng ở lại mà tiếp tục chày cối nghe chưa!"
"Còn em thì sao?"
Vu Thần nhướng mày hỏi ngược lại anh. Lý do hắn hỏi vậy cũng rất đơn giản. Dư Huy lúc này đã trọng sinh, là một người chưa từng đụng tay đụng chân đánh đấm bạo lực gì cả, có thể nói là bé mèo hiền lành.
Nhưng giờ đây dặn dò một tên là đầu não của một băng đảng khét tiếng thế giới như kiểu hắn mới là người sẽ gặp nguy hiểm vậy.
"Thì tất nhiên em cũng sẽ đi giết tang thi. Em cũng có dị năng mà, anh đừng lo lắng."
"Được rồi, nếu có nguy hiểm nhớ chạy vào trong biệt thự."
"Biết rồi."
Nói xong hai người chia nhau ra. Căn biệt thự rộng lớn lên đến hơn trăm mét vuông. Còn có khu đất cỏ trồng cây.
các loại cây tạo hình thù đẹp đẽ gì đó.
Nhưng giờ đây khắp nơi chỉ có vết tích máu đã ứ đọng khô dính trên bãi cỏ, nhìn kỹ chút có thế thấy mấy khúc ruột lòi ra của con tang thi nào đó nằm trên mặt đất.
Dư Huy nhìn khúc ruột kia mà không dám thèm lạp xưởng nữa. Giờ mỗi khi ăn lạp xưởng chắc cậu lại nhớ đến miếng ruột kia mất.
Tang thi du đãng xung quanh biệt thư, xung quanh trang viên biệt thự đều có xây hàng rào cao hơn 3 mét, nên lối vào của tang thi chỉ có duy nhất ở cổng chính.
Trước mạt thế anh đã cho người làm tại đây nghỉ hết. Cho họ một số tiền lớn rồi nhắc nhở mua vật tư trữ trong nhà, không biết bọn họ có làm theo không.
Do đó bây giờ trong trang viên rộng lớn này chỉ có hai người Dư Huy và đám Trạch An cùng mớ tang thi này. Bây giờ anh tốt nhất nên giết bọn chúng trông im lặng, để tránh việc thu hút những con khác đến.
Anh không có khả năng lấy 1 địch ba, tuy bọn chúng bây giờ khá yếu và chưa thật sự linh hoạt lắm nhưng cũng đủ khiến Dư Huy gặp khó khăn và xui xẻo thì bị cắn mất mấy miếng thịt cũng nên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương