Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 46: Bình yên



Vu Thần xung phong đi đầu, hắn một thân nhanh nhẹn nên Dư Huy cũng để hắn đi đầu."Cẩn thận.

Dư Huy dặn dò hắn rồi quay đầu bảo đảm Lâm Triết chuẩn bị sẵn sàng, nếu có tang thi xung quanh tới thì giết. Bọn Lâm Triết cũng chỉ biết gật đầu thôi, bọn hắn cảm thấy mình như bé ngoan nghe lời mẹ dặn vậy.

Hai người Dư Huy đi vào trong cửa hàng, bên trong tối đen không có điện nhưng dị năng giả mắt nhìn trong bóng tối vẫn rất là tốt.

Khi đi ngang qua các kệ hàng dài lớn hơn anh, thì anh cảm thấy có thứ gì đó ở sau lưng lao tới, anh liền quay người làm một cú đá vào lồng ngực khiến thứ đó lăn bay ra xa.

Là một người phụ nữ bị biến thành tang thi. Thân hình trông cũng khá được đấy, tuy hơi sức mẻ miếng thịt nhưng cho thấy cô là một thiếu nữ xinh đẹp lúc còn sống.

"Chậc, thật đáng tiếc."

Nghe thấy tiếng động bên phía Dư Huy thì Vu Thần cũng xoay người đi về phía đó. Nhưng đi một đoạn thì thấy thiếu nữ tang thi kia đang đứng lên định về vào tấn công tiếp.

Vu Thần chưa kịp xử lý đã thấy cái đầu của tang thi vỡ tung. Dư Huy bên phía Vu Thần không thấy đang cầm trên tay khẩu súng lục bắn nát đầu tang thi.

Các kệ hàng xếp khá gần nhau nên không gian hạn hẹp khó vung vũ khí nên anh không vung vũ khí hết lực được, khá vướng víu.

Âm thanh nổ súng thu hút tang thi gần đó lại gần, tạo thêm công việc cho đám Lâm Triết. Vừa hay để bọn họ tự rèn luyện giết tang thi đi."Em không sao chứ?"

"Không sao. Mấy con tang thi này thì làm gì được em chứ."



Dư Huy kiêu ngạo hất cằm về phía Vu Thần. Anh được một lần sống lại, một người thành thật lương thiện thì cũng phải học được nhiều bài học quý giá, kiêu ngạo cũng tính là một bài học dành cho kẻ mạnh đi.

"Hình như chỉ có mỗi tang thi thiếu nữ này."

Dư Huy mày mò cúi xuống, chuyên nghiệp lấy ra một chiếc găng tay cao su móc đầu tang thi. Nhão nhẹt, mềm mềm xốp xốp làm anh hơi rợn người.

Lấy ra viên tinh hạch liền rửa sạch rồi ném vào túi vải. Đi kêu đám Lâm Triết vào mang đồ đi thôi.

Vu Thần ra ngoài kêu mấy người Lâm Triết vào. Còn Dư Huy lúc này miệt mài vơ vét hết đống hàng trên kệ, mấy thứ đồ không ăn được cũng lấy theo. Không gian của anh cũng sắp đầy rồi, chắc chỉ còn trống vài mét vuông nên anh dừng tay không lấy thêm nữa.

Đám Lâm Triết bên ngoài xử lý tang thi do Dư Huy dùng súng thu hút đến. Âm thanh lớn này làm trái tim lơ lửng của Lâm Triết cũng sắp nữa ngừng đập. Cứ tưởng xảy ra chuyện, đến khi vài con tang thi gần đó đi tới bọn hắn mới không rảnh lo chuyện bao đồng mà đánh tang thi.

"Phù, mệt gần chết"

"Cậu nói xem, hai cái người kia sao có súng nhỉ?"

"Ai đâu mà biết. Nước chúng ta cấm buôn bán vũ khí nên súng không được lưu hành, chắc là mua trong chợ đen"

"Ùm, cũng đúng."



Hai người bên cạnh Lâm Triết rì rà rì rầm cho đến khi Vu Thần tới kêu họ vào thu dọn vật tư mang theo bọn hắn mới không tám chuyện nữa.

Lúc trở về đã là hoàng hôn, trên tay mỗi người đều là đống đồ ăn đóng hộp cùng nước uống, thêm vào hộp sữa bột cho trẻ nhỏ.

"Cảm ơn hai người rất nhiều, nếu không có hai cậu thì chúng tôi không thể nào lấy được nhiều đồ như thế này. Giờ tôi trả vật tư cho cậu thì nghe hơi sai, dù gì cũng là cậu tự xuất lực ra giết tang thi

Lâm Triết hơi khó xử. Không biết làm gì để báo đáp lại ân tình cho "mượn" đồ ǎn.

"Không cần, mọi người không cần trả gì nữa đâu. Tận thế rồi, sống ngày nào hay ngày đấy. Giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình, không cần câu nệ gì."

Dư Huy mỉm cười. Người như Lâm Triết thật sự rất hiếm vào thời mạt thế này, khi hoàn cảnh thay đổi thì bản chất con người cũng bộc lộ ra.

Anh rất quý trọng họ. Những người như vậy anh lại cảm thấy họ rất đáng quy chỉ là dễ bị kẻ khác lợi dụng và ám hại.

"Cậu thật là một người tốt. Nếu như tôi là con gái tôi sẽ nguyện lấy thân báo đáp."

Một người đàn ông cao hơn mét 8, thân hình vạm vỡ cùng với làn da lúa mạch nói ra câu này có cảm thấy kỳ quái không.

"Thôi... tôi nghĩ là không cần đâu"Bọn họ vây quanh trước sân của khu chung cư đốt lửa bên ngoài, những người sống sót khác cũng đều ra đây đốt lửa, vây quần bên nhau ăn đồ ăn ngon lành.

Từ khi Dư Huy xuất hiện đã mang lại cho họ nhiều bất ngờ. Anh giống như là một cơn gió nhẹ nhàng đến phảng phất mang lại hạnh phúc và hy vọng, cũng nhẹ nhàng có thể tan biến đi mất.
Chương trước Chương tiếp