Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 49: Trọng Sinh Cải Mệnh



Người đàn ông một bên má bị thương đứng trước cổng của khu chung cư. Ánh mắt đầy lạnh lùng lẫn trong đó sự căm tức khó nói.

Vết thương của gã ta không có vẻ lớn lắm nhưng máu chảy khiến cho khuôn mặt ấy càng thêm ma mị và tàn bạo.

"Tôi nghĩ rằng anh cũng nhìn thấy rồi đi. Đó không phải sức mạnh do thần hay chúa trời ban tặng gì cả. Ngẫu nhiên sẽ có người thức tỉnh sức mạnh này, có vẻ như anh vẫn chưa biết điều này nhỉ."

Dư Huy ra vẻ mỉa mai và châm chọc khiến Cố Mình tức mà không làm gì được. Hắn ta cảm thấy rằng người này không dễ chọc, hai mẩu đinh hắn điều khiển cũng bị người này điều khiển ngược lại.

"Xin lỗi người anh em. Có vẻ như chúng ta hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn chiê-"

"Được rồi, đừng nói thêm gì cả. Anh tính bào chữa cho tất cả hành động của mình sao? Không có đâu. Một là cút, hai là tôi cho anh cháy thành gà quay."

Dư Huy chặn miệng tên này lại, sợ rằng qua miệng tên này có khi tẩy trắng hắn từ đen thành trắng mất.

Cố Minh bị chọc tức muốn nổ phổi nhưng không làm gì được. Hắn sợ rằng nếu mình đánh với người này thì sẽ được ít mất nhiều.

Rời đi trong cơn tức giận. Trong đầu suy nghĩ ra hàng ngàn cách băm mỏng Dư Huy. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, hắn sẽ chờ cơ hội sau này, nếu như gặp lại sẽ biết tay gã.

"Đi"

Cố Minh lên xe nói với tóc vàng. Tên tóc vàng vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao đại ca lại muốn đi nhưng cũng không nói gì mà lên xe cầm tay lái rời đi.



Mấy tên đi theo Cố Minh cũng lên xe ở đằng sau rồi rời đi. Dư Huy không để mắt mấy tên này lắm, nhìn có vẻ như là người bình thường.

Tên Cố Minh này có vẻ như là alpha đi. Nhìn thể trạng trông cũng phát triển hơn so với dị năng giả bình thường nên có thể đoán được.

Có thể Cố Minh đã nhận ra thứ mùi đối địch với bản thân trên người Dư Huy, nó làm hắn cảm thấy không thoải mái xíu nào.

Dư Huy rời mắt nói với đám Lâm Triết rằng họ lát nữa sẽ rời đi. Hiện tại không nên ở lại nơi này lâu, tốt nhất là lên đường rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

"Lát nữa đi sao? Nhưng chúng ta không có xe và xăng."

"Không sao. Lấy đại chiếc xe nào đó trên đường, rút xăng từ những chiếc xe khác là được." 2

"Làm như vậy được không.

"Bây giờ là lúc anh cảm thấy việc làm của mình phạm pháp sao?"

Dư Huy không thể đọc nổi dây thần kinh của người này. Còn lo mình vi phạm pháp luật hay là sợ người khác biết mình làm chuyện xấu không biết nữa.

"Giờ anh dẫn người đi chọn xe đi. Sao đó rút xăng từ những chiếc xe khác ra, trên đoạn đường hôm qua chúng ta đi không phải cũng có khoảng 7-8 chiếc xe sao?"

"Tôi biết rồi. Giờ tôi cho người đi tìm."



Nói xong Lâm Triết cũng đi tới chỗ những người sống sót mà muốn dẫn theo 2 người để lái xe về đây.

Trong 10 người thì có 7 người là nam, 2 thiếu nữ và 1 đứa trẻ sơ sinh. Hai người nữ là thiếu nữ tên Lan Nha. thiếu nữ còn lại là cô nàng tóc dài tới vai, khuôn mặt nhu hòa xinh xắn, cô gái này chính là người muốn dụ dỗ Vu Thần đây này.

7 người nam thì có 3 người đàn ông trung niên, 4 người còn khá trẻ. Lâm Triết chọn ra một người trong đây là người trung niên đầu hói khuôn mặt phúc hậu tên là La Trung, là một người tốt bụng lương thiện đã giúp đỡ hai mẹ con kia rất nhiều.

Sau đó là một người đàn ông trông có vẻ cao lớn, nước da ngâm đen tên là Dương Bình. Anh ta là một vận động viên, nhưng nghề nghiệp chả thành công mấy nên phải ở chung cư này.

"Chú La Trung và cậu Dương Bình sẽ cùng tôi đi tìm xe. Còn lại mọi người ở yên trong này, không được đi ra ngoài."

Lâm Triết an bài việc cho mọi người. Dương Bình hơi ngạc nhiên vì bị chọn trúng nhưng cũng không phàn nàn kêu ca gì, cái tên thiếu niên trạch nam hồm qua gây rối thì lại lẩm bẩm gì mà "không sợ bị tang thi cắn sao".

"Không cần phải lo. Tang thi đã được dọn dẹp sạch sẽ trên đường xung quanh đây rồi, cậu không cần phải lo lắng chúng cắn cậu đâu."

Dư Huy nghe thấy thì châm chọc. Sao cái tên này lo nhiều chuyện thế không biết, cái mạng của cậu ta còn không biết còn giữ nổi không ấy.

"Tôi..."

"Được rồi, chúng tôi đi đây. Mọi người đừng đi lung tung đấy."

Lâm Triết không cho thiếu niên kia nói ra lời nào khó nghe. Dư Huy không phải hắn, hắn có thể chịu được nhưng anh thì không. Xui xẻo bị đánh cũng còn nhẹ đó, ai biết có như đám tang thi kia một cú đập mà nát sọ không.
Chương trước Chương tiếp