Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 6: Cốt truyện (2)
Sự phân hoá giới tính này chỉ làm cho loài người chia thành 6 giới tính thôi sao? Không đâu, còn khiến loài người khó khăn trong việc sinh sản và sinh tồn.
Các alpha và omega có thể phát ra pheromone để kích thích lẫn nhau, đưa họ vào trạng thái động dục. Alpha khi tiến vào kỳ động dục cần có omega dùng pheromone xoa dịu và làm tình. Các omega cũng giống như alpha.
Do đó mà thời mạt thế có không ít các trường hợp alpha hay là omega chết vì rơi vào trạng thái động dục khi chạy trốn tang thi, hay là gây hỗn loạn cả một đoàn người làm diệt cả đoàn quân.
Lợi thì có lợi kèm theo đó là cái hại cũng lớn không kém. Người bình yên nhất vẫn là các beta không chịu ảnh hưởng bởi pheromone, tuy địa vị trong mạt thế của họ không cao nhưng có thể coi là lực lượng nòng cốt của các căn cứ loài người được xây dựng lên.
Thật may mắn khi ông trời vẫn chừa cho loài người một đường sống mà sẽ có ngẫu nhiên người sẽ kích hoạt được dị năng giống như những con tang biến dị kia, sở hữu năng lực siêu nhiên.
Không phân biệt alpha, beta hay omega, trong số ít nhân loại sẽ có người thức tỉnh dị năng, giúp gia tăng thêm cơ hội sống của loài người.
Những người sở hữu dị năng mạnh mẽ có thể một tay tạo nên một thế lực mạnh mẽ, kêu gọi những người sống sót để xây dựng nên căn cứ cho riêng mình.
Nhưng tang thi càng về sau thì cũng bắt đầu lên cấp, chúng dựa vào việc hấp thu tinh hạch của đồng loại hoặc là của dị năng giả để lên cấp, trí thông minh của nó cũng được tăng lên, không còn là những cái xác vô tri nữa.
Nhân loại tất nhiên cũng có thể nâng cao thực lực dị năng của mình từ tinh hạch của tang thi, tinh hạch của tang thi biến dị cấp càng cao thì năng lượng càng nhiều.
Nữ chính Mộng Thi là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng từ cử chỉ cho tới lời nói, đã vậy còn phân hoá thành một omega ngày càng xinh đẹp hơn. Dư Huy chỉ là một nhân vật phụ lót đường, chỉ là người hỗ trợ nữ chính trong thời gian này chờ nam chính tới.
Anh còn nhớ rõ lúc đó là ban ngày, anh thức tỉnh dị năng không gian quý giá nhưng vào tay một người như anh chỉ như bao trữ đồ, không có khả năng đánh đấm gì cả.
Anh lúc đó cùng Mộng Thi trốn trong một toà nhà lớn hơn 3 tầng, hai người trốn ở trên tầng thượng toà nhà, thức ăn kiếm được trước đó đã không còn nên Dư Huy chỉ có thể cắn răng xuống dưới toà nhà kiếm đồ ăn.
Anh để lại một chai nước và chiếc bánh mì cuối cùng cho cô, và dặn cô ở yên trên này không được mở cửa cho ai sau đó thì đi xuống dưới toà nhà.
Xung quanh cũng không có nhiều tang thi, anh không hiểu lắm về việc dù bọn chúng chỉ là những cái xác khô héo, các cơ quan cũng hỏng hết cả nhưng có thể nhận ra vị trí của cậu mà lao tới.
Hơn 5 con tang thi bình thường lao về phía anh, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, gần đó có một cửa hàng tạp hoá nên anh liền vọt vào trong đó, lũ tang thi tuy chạy không nhanh không chậm nhưng được cái thể lực dai dẳng.
Anh chạy vào cửa tiệm tạp hoá liền đóng cửa lại, tấm cửa kính khá là dành chặn những con tang thi bên ngoài, những bàn tay dính máu đập lên cửa kính, chúng rất muốn ăn thịt uống máu người bên trong nhưng cửa kính khá vững chắc nên chỉ biết đập cửa.
Dư Huy thở hổn hển ngồi gục xuống, anh cảm thấy mình như thoát khỏi tử thần vừa kịp lúc vậy. Cửa hàng tạp hoá này có vẻ như bị người sống sót lấy thức ăn đi gần hết.
Trên kệ chẳng còn thứ gì có thể ăn được, lúc này anh đi vào sâu hơn bên trong thì thấy còn một ít bánh mì và chai nước sâu bên trong kệ không ai lấy. Nhìn vết máu xung quanh đó chắc có vẻ như ở đây từng có người bị tang thì cắn.
Anh đưa vài cái bánh mì đóng bọc và mấy chai nước lẻ vào trong không gian. Khi chuẩn bị tìm cách rời khỏi nơi này thì nghe thấy âm thanh trực thăng đâu đó quanh đây, tiếng trực thăng thu hút lũ tang thi chạy lại chỗ phát ra âm thanh.
Dư Huy ngây ngốc tại cửa kính nhìn người đàn ông mặc đồ quân đội trên trực thăng ôm vợ mình lên trực thăng. Anh không thể tin được, cô ta lại còn ôm người đó rồi hai người lên trực thăng rời đi.
Giờ đây tâm cậu lạnh lẽo và rất là đau xót. Bụng kêu gào vì đói, anh đã nhường thức ăn cho vợ nhưng cô ấy thì sao? Bỏ anh đi, đã vậy còn làm ra động tác thân mật với người lính kia.
Các alpha và omega có thể phát ra pheromone để kích thích lẫn nhau, đưa họ vào trạng thái động dục. Alpha khi tiến vào kỳ động dục cần có omega dùng pheromone xoa dịu và làm tình. Các omega cũng giống như alpha.
Do đó mà thời mạt thế có không ít các trường hợp alpha hay là omega chết vì rơi vào trạng thái động dục khi chạy trốn tang thi, hay là gây hỗn loạn cả một đoàn người làm diệt cả đoàn quân.
Lợi thì có lợi kèm theo đó là cái hại cũng lớn không kém. Người bình yên nhất vẫn là các beta không chịu ảnh hưởng bởi pheromone, tuy địa vị trong mạt thế của họ không cao nhưng có thể coi là lực lượng nòng cốt của các căn cứ loài người được xây dựng lên.
Thật may mắn khi ông trời vẫn chừa cho loài người một đường sống mà sẽ có ngẫu nhiên người sẽ kích hoạt được dị năng giống như những con tang biến dị kia, sở hữu năng lực siêu nhiên.
Không phân biệt alpha, beta hay omega, trong số ít nhân loại sẽ có người thức tỉnh dị năng, giúp gia tăng thêm cơ hội sống của loài người.
Những người sở hữu dị năng mạnh mẽ có thể một tay tạo nên một thế lực mạnh mẽ, kêu gọi những người sống sót để xây dựng nên căn cứ cho riêng mình.
Nhưng tang thi càng về sau thì cũng bắt đầu lên cấp, chúng dựa vào việc hấp thu tinh hạch của đồng loại hoặc là của dị năng giả để lên cấp, trí thông minh của nó cũng được tăng lên, không còn là những cái xác vô tri nữa.
Nhân loại tất nhiên cũng có thể nâng cao thực lực dị năng của mình từ tinh hạch của tang thi, tinh hạch của tang thi biến dị cấp càng cao thì năng lượng càng nhiều.
Nữ chính Mộng Thi là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng từ cử chỉ cho tới lời nói, đã vậy còn phân hoá thành một omega ngày càng xinh đẹp hơn. Dư Huy chỉ là một nhân vật phụ lót đường, chỉ là người hỗ trợ nữ chính trong thời gian này chờ nam chính tới.
Anh còn nhớ rõ lúc đó là ban ngày, anh thức tỉnh dị năng không gian quý giá nhưng vào tay một người như anh chỉ như bao trữ đồ, không có khả năng đánh đấm gì cả.
Anh lúc đó cùng Mộng Thi trốn trong một toà nhà lớn hơn 3 tầng, hai người trốn ở trên tầng thượng toà nhà, thức ăn kiếm được trước đó đã không còn nên Dư Huy chỉ có thể cắn răng xuống dưới toà nhà kiếm đồ ăn.
Anh để lại một chai nước và chiếc bánh mì cuối cùng cho cô, và dặn cô ở yên trên này không được mở cửa cho ai sau đó thì đi xuống dưới toà nhà.
Xung quanh cũng không có nhiều tang thi, anh không hiểu lắm về việc dù bọn chúng chỉ là những cái xác khô héo, các cơ quan cũng hỏng hết cả nhưng có thể nhận ra vị trí của cậu mà lao tới.
Hơn 5 con tang thi bình thường lao về phía anh, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, gần đó có một cửa hàng tạp hoá nên anh liền vọt vào trong đó, lũ tang thi tuy chạy không nhanh không chậm nhưng được cái thể lực dai dẳng.
Anh chạy vào cửa tiệm tạp hoá liền đóng cửa lại, tấm cửa kính khá là dành chặn những con tang thi bên ngoài, những bàn tay dính máu đập lên cửa kính, chúng rất muốn ăn thịt uống máu người bên trong nhưng cửa kính khá vững chắc nên chỉ biết đập cửa.
Dư Huy thở hổn hển ngồi gục xuống, anh cảm thấy mình như thoát khỏi tử thần vừa kịp lúc vậy. Cửa hàng tạp hoá này có vẻ như bị người sống sót lấy thức ăn đi gần hết.
Trên kệ chẳng còn thứ gì có thể ăn được, lúc này anh đi vào sâu hơn bên trong thì thấy còn một ít bánh mì và chai nước sâu bên trong kệ không ai lấy. Nhìn vết máu xung quanh đó chắc có vẻ như ở đây từng có người bị tang thì cắn.
Anh đưa vài cái bánh mì đóng bọc và mấy chai nước lẻ vào trong không gian. Khi chuẩn bị tìm cách rời khỏi nơi này thì nghe thấy âm thanh trực thăng đâu đó quanh đây, tiếng trực thăng thu hút lũ tang thi chạy lại chỗ phát ra âm thanh.
Dư Huy ngây ngốc tại cửa kính nhìn người đàn ông mặc đồ quân đội trên trực thăng ôm vợ mình lên trực thăng. Anh không thể tin được, cô ta lại còn ôm người đó rồi hai người lên trực thăng rời đi.
Giờ đây tâm cậu lạnh lẽo và rất là đau xót. Bụng kêu gào vì đói, anh đã nhường thức ăn cho vợ nhưng cô ấy thì sao? Bỏ anh đi, đã vậy còn làm ra động tác thân mật với người lính kia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương