Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài
Chương 16
Người trèo lên đầu tường hóng chuyện cũng đều thở dài một hơi.
"Cô Hà bình thường dịu dàng lại đơn thuần, tôi đã nói cô ấy sao có khả năng có gì đó với Vương Lão Lục cơ chứ?"
"Đúng đấy, cô Hà cho dù có muốn tìm đối tượng thì con trai trong thôn này cứ việc cho cô ấy chọn! Công việc tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách tốt, thế nào cũng không tới phiên Vương Lão Lục! Lại nói Hà Linh Linh kia, dáng dấp còn tạm được, nhưng nghe nói lười nhác, hết ăn lại nằm, cô ta gả cho Vương Lão Lục mới phù hợp..."
...
Hà Linh Linh núp trong bóng tối bị dọa đến thiếu chút té ngã!
Bên trên áo sơ mi của cô ta đúng thật là có tên của cô ta, nhưng chiếc áo sơmi này cô ta đã bỏ từ lâu, có lòng tốt bố thí cho Hà Loan Loan mặc mà!
Lúc ấy, cô ta nhớ rất rõ mình rất xem thường mà nhìn Hà Loan Loan nói: "Chị cho phép em mặc cái áo sơmi này, nhưng em phải nhớ kỹ, đây là chị thưởng cho em, bên trên ống tay áo còn có tên của chị đấy, Hà Loan Loan, không phải chị thì em cũng mặc không được cái áo tốt như vậy đâu."
Nhưng về sau cô ta cũng không có chú ý tới Hà Loan Loan có mặc cái áo này hay không, chỉ tự thừa nhận mình không mặc nữa thì chính là quần áo của Hà Loan Loan!
Quanh đi quẩn lại, vậy mà lại đào cho mình một cái hố như thế!
Hà Linh Linh đầu óc xoay vòng, quay người muốn chạy, lại vừa lúc gặp được Vương Lão Lục đang tìm tới!
"Hà Linh Linh! Cô đã nói cam đoan nhất định sẽ tìm cho tôi một cô vợ! Thuốc thôi tình heo mẹ là tôi trộm cho cô! Làm sao cô không làm nên chuyện? Cái áo sơmi này sao là của cô? Bây giờ cô nhất định phải tìm cho tôi một cô vợ! Nếu không cô làm vợ tôi!"
Vương Lão Lục râu ria xồm xoàm, dáng dấp vô cùng xấu, răng vàng, Hà Linh Linh bị dọa đến phát run, mau nói: "Tôi, tôi cho anh tiền! Tôi đưa tiền cho anh, anh đi cưới vợ!!"
Cô ta run rẩy cầm hai mươi đồng tiền cho Vương Lão Lục, lúc này mới khiến Vương Lão Lục tha cho cô ta!
Nhưng thật tình không biết, lời đồn đại trong thôn vẫn lan truyền, không ít người tự mình nghị luận, Vương Lão Lục cầm áo sơ mi của Hà Linh Linh, nói không chừng là có quan hệ với Hà Linh Linh, còn vu oan cho Hà Loan Loan!
Điều này khiến Hà Linh Linh tức giận không chịu được, lại phát hiện lời đồn đại như mọc chân, căn bản không ngăn lại được!
Công việc giáo viên tiểu học mình mong đợi lâu như vậy không có tới tay, bản thân còn rước lấy nhục nhã, Hà Linh Linh kìm nén đến khó chịu.
Cô ta cảm thấy tất cả những điều này đều do Hà Loan Loan!
Một ngày này, Hà Loan Loan ở trường học dạy cho bọn nhỏ từ sáng sớm đến tối, trong lúc nghỉ ngơi đến biệt thự trong nông trường ngủ một giấc, ăn một bữa cơm ngon lành.
Ở trong nông trường, cô bôi thuốc lên trên cổ chân, đau đớn lại giảm bớt một chút.
Đợi đến khuya khi cô về nhà, vết sưng đỏ trên chân gần như đã biến mất, vết thương trên đầu cũng như khép lại.
Đợi sau khi chân cô hoàn toàn khỏi rồi, cô mới có thể đi lên trên trấn.
Đến lúc đó mua cho mình hai bộ quần áo mới, lại viết cho bạn cũ của cha ruột phong thư, tìm cơ hội sớm điều tra rõ ràng chân tướng lúc trước.
Hà Loan Loan đi đến cổng nhà họ Hà liền thấy Hà Linh Linh đã đang nấu cơm.
Cô vừa muốn trở về phòng thì thấy Hà Thủ Phúc tằng hắng một cái, đi tới.
Người nông dân làn da ngăm đen, vừa khô vừa gầy, bình thường ăn nói có ý tứ, Hà Thủ Phúc trong trí nhớ của Hà Loan Loan ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén Trần Thúy Hoa quan tâm cô vài câu.
Hà Thủ Phúc thấp giọng nói: "Loan Loan, thuốc này là cha đi trạm y tế mua cho con, con thoa lên, kẻo vết thương sinh mủ. Linh Linh nó... Từ nhỏ không có mẹ, con nhường con bé chút, mẹ con tính tình không tốt, lúc trước gả cho cha là không tình nguyện, là cha không có bản lĩnh, để hai người đều sống khổ cực."
Ông nói, trên mặt đều là áy náy.
Hà Loan Loan nắm chặt thuốc ông ấy đưa tới, thấp giọng nói: "Cha, Hà Linh Linh ở nhà ta chịu khổ sao? Chị ta có thể đòi hỏi cái gì nữa? Mẹ tính tình không tốt, gả cho cha không tình nguyện, nhưng cha đối xử với bà ta có cái gì không tốt sao?
Đến cùng là cha đáng thương, con đáng thương, hay là Hà Linh Linh và mẹ đáng thương? Nói đến, mẹ cũng thật vĩ đại, gả tới ủy khuất như vậy, lại sẵn lòng m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử tốt với con gái của cô em chồng."
Hà Thủ Phúc bỗng nhiên khẽ giật mình, ngẩng đầu, trong ánh mắt b.ắ.n ra một loại sắc bén khó mà diễn tả được!
Đúng vậy, Loan Loan nói, không phải là nghi vấn thỉnh thoảng trong lòng của ấy cũng lóe lên hay sao?
"Cô Hà bình thường dịu dàng lại đơn thuần, tôi đã nói cô ấy sao có khả năng có gì đó với Vương Lão Lục cơ chứ?"
"Đúng đấy, cô Hà cho dù có muốn tìm đối tượng thì con trai trong thôn này cứ việc cho cô ấy chọn! Công việc tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách tốt, thế nào cũng không tới phiên Vương Lão Lục! Lại nói Hà Linh Linh kia, dáng dấp còn tạm được, nhưng nghe nói lười nhác, hết ăn lại nằm, cô ta gả cho Vương Lão Lục mới phù hợp..."
...
Hà Linh Linh núp trong bóng tối bị dọa đến thiếu chút té ngã!
Bên trên áo sơ mi của cô ta đúng thật là có tên của cô ta, nhưng chiếc áo sơmi này cô ta đã bỏ từ lâu, có lòng tốt bố thí cho Hà Loan Loan mặc mà!
Lúc ấy, cô ta nhớ rất rõ mình rất xem thường mà nhìn Hà Loan Loan nói: "Chị cho phép em mặc cái áo sơmi này, nhưng em phải nhớ kỹ, đây là chị thưởng cho em, bên trên ống tay áo còn có tên của chị đấy, Hà Loan Loan, không phải chị thì em cũng mặc không được cái áo tốt như vậy đâu."
Nhưng về sau cô ta cũng không có chú ý tới Hà Loan Loan có mặc cái áo này hay không, chỉ tự thừa nhận mình không mặc nữa thì chính là quần áo của Hà Loan Loan!
Quanh đi quẩn lại, vậy mà lại đào cho mình một cái hố như thế!
Hà Linh Linh đầu óc xoay vòng, quay người muốn chạy, lại vừa lúc gặp được Vương Lão Lục đang tìm tới!
"Hà Linh Linh! Cô đã nói cam đoan nhất định sẽ tìm cho tôi một cô vợ! Thuốc thôi tình heo mẹ là tôi trộm cho cô! Làm sao cô không làm nên chuyện? Cái áo sơmi này sao là của cô? Bây giờ cô nhất định phải tìm cho tôi một cô vợ! Nếu không cô làm vợ tôi!"
Vương Lão Lục râu ria xồm xoàm, dáng dấp vô cùng xấu, răng vàng, Hà Linh Linh bị dọa đến phát run, mau nói: "Tôi, tôi cho anh tiền! Tôi đưa tiền cho anh, anh đi cưới vợ!!"
Cô ta run rẩy cầm hai mươi đồng tiền cho Vương Lão Lục, lúc này mới khiến Vương Lão Lục tha cho cô ta!
Nhưng thật tình không biết, lời đồn đại trong thôn vẫn lan truyền, không ít người tự mình nghị luận, Vương Lão Lục cầm áo sơ mi của Hà Linh Linh, nói không chừng là có quan hệ với Hà Linh Linh, còn vu oan cho Hà Loan Loan!
Điều này khiến Hà Linh Linh tức giận không chịu được, lại phát hiện lời đồn đại như mọc chân, căn bản không ngăn lại được!
Công việc giáo viên tiểu học mình mong đợi lâu như vậy không có tới tay, bản thân còn rước lấy nhục nhã, Hà Linh Linh kìm nén đến khó chịu.
Cô ta cảm thấy tất cả những điều này đều do Hà Loan Loan!
Một ngày này, Hà Loan Loan ở trường học dạy cho bọn nhỏ từ sáng sớm đến tối, trong lúc nghỉ ngơi đến biệt thự trong nông trường ngủ một giấc, ăn một bữa cơm ngon lành.
Ở trong nông trường, cô bôi thuốc lên trên cổ chân, đau đớn lại giảm bớt một chút.
Đợi đến khuya khi cô về nhà, vết sưng đỏ trên chân gần như đã biến mất, vết thương trên đầu cũng như khép lại.
Đợi sau khi chân cô hoàn toàn khỏi rồi, cô mới có thể đi lên trên trấn.
Đến lúc đó mua cho mình hai bộ quần áo mới, lại viết cho bạn cũ của cha ruột phong thư, tìm cơ hội sớm điều tra rõ ràng chân tướng lúc trước.
Hà Loan Loan đi đến cổng nhà họ Hà liền thấy Hà Linh Linh đã đang nấu cơm.
Cô vừa muốn trở về phòng thì thấy Hà Thủ Phúc tằng hắng một cái, đi tới.
Người nông dân làn da ngăm đen, vừa khô vừa gầy, bình thường ăn nói có ý tứ, Hà Thủ Phúc trong trí nhớ của Hà Loan Loan ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén Trần Thúy Hoa quan tâm cô vài câu.
Hà Thủ Phúc thấp giọng nói: "Loan Loan, thuốc này là cha đi trạm y tế mua cho con, con thoa lên, kẻo vết thương sinh mủ. Linh Linh nó... Từ nhỏ không có mẹ, con nhường con bé chút, mẹ con tính tình không tốt, lúc trước gả cho cha là không tình nguyện, là cha không có bản lĩnh, để hai người đều sống khổ cực."
Ông nói, trên mặt đều là áy náy.
Hà Loan Loan nắm chặt thuốc ông ấy đưa tới, thấp giọng nói: "Cha, Hà Linh Linh ở nhà ta chịu khổ sao? Chị ta có thể đòi hỏi cái gì nữa? Mẹ tính tình không tốt, gả cho cha không tình nguyện, nhưng cha đối xử với bà ta có cái gì không tốt sao?
Đến cùng là cha đáng thương, con đáng thương, hay là Hà Linh Linh và mẹ đáng thương? Nói đến, mẹ cũng thật vĩ đại, gả tới ủy khuất như vậy, lại sẵn lòng m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử tốt với con gái của cô em chồng."
Hà Thủ Phúc bỗng nhiên khẽ giật mình, ngẩng đầu, trong ánh mắt b.ắ.n ra một loại sắc bén khó mà diễn tả được!
Đúng vậy, Loan Loan nói, không phải là nghi vấn thỉnh thoảng trong lòng của ấy cũng lóe lên hay sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương