Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 2: 2: Nằm Xuống Ngủ Lại






Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
Lúc gần đến nơi, gặp một cái đèn đỏ, Lưu Trưng gõ gõ cánh tay Tần Hải Tuấn, muốn cậu đừng vượt đèn đỏ.
Nếu là trước kia, Tần Hải Tuấn chắc chắn đi luôn.
Bây giờ bị Lưu Trưng gián đoạn, cậu dừng lại, cách mũ bảo hiểm nhìn Lưu Trưng.
"Không có gì, đèn đỏ kìa." Lưu Trưng nói, cậu nhớ kỹ Tần Hải Tuấn khi 18 tuổi đã có bằng lái, chạy chưa đến ba tháng đã bị hốt.

Lúc mười mấy tuổi nhất quyết không chịu tuân thủ luật giao thông, Này phải sửa.
Tần Hải Tuấn quay đầu đi, đôi mắt nhìn thoáng qua đèn đỏ, biểu cảm không có gì đặc biệt.
Bộ dáng khốc khốc này làm Lưu Trưng nhớ lại lúc mình mới mười mấy tuổi bộ dạng đúng là như vậy, chả không đáng tin cậy chút nào.
Lưu Trưng đoán thử, bây giờ trong lòng Tần Hải Tuấn chắc chắn không kiên nhẫn chút nào.
Quả nhiên, đèn đỏ vừa qua số một, xe liền phi như bay trên đường, bay vút ở giao lộ, làm đám thanh niên bên đường kích động huýt sáo cổ vũ.
"Tới rồi, là chỗ này." Lưu Trưng nói.
Tần Hải Tuấn ngừng xe dưới lầu tiểu khu, đèn đường chiếu vào chiếc xe làm hấp dẫn người đi đường, chiếu ra ánh sáng màu bạc.
Lưu Trưng ngồi trên ghế phụ, tháo đai an toàn, lúc xuống xe do dự một lát, quay đầu lại nói với Tần Hải Tuấn: "Cậu tên gì?"
Tần Hải Tuấn thanh lãnh nhìn cậu một cái, không trả lời.
Kết quả này làm Lưu Trưng nhíu mày, cậu hiểu rất rõ bản thân mình, Tần Hải Tuấn rõ ràng đã động tâm, mà vẫn cứ cự tuyệt.
Muốn nói rằng quá yêu Tưởng Hinh, không muốn phát sinh quan hệ với người khác, nói cũng không được.


Tần Hải Tuấn biết rõ bản thân mình với Tưởng Hinh là không có khả năng, quan hệ của hai người vĩnh viễn chỉ là mẹ kế và con chồng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Trưng cảm thấy thời điểm còn là thiếu niên của mình quá áp lực, mặt ngoài ăn chơi ph óng đãng không biết kềm chế, kỳ thật trong lòng áp lực đến nỗi không chịu được.
Từ nhỏ mất mẹ, lại không được Tần Thiên yêu thích, chỉ sau khi Tưởng Hinh vào Tần gia, ngẫu nhiên mới có chút quan tâm Tần Hải Tuấn.
Họ hàng bên ngoại của mình, cùng với Tần gia quan hệ không tốt, nên chẳng ai thèm để ý đến Tần Hải Tuấn.
Năm đó tại sao hai nhà lại trở mặt thành thù, Tần Hải Tuấn tuổi quá nhỏ, không thể nào biết được.
Có lẽ bởi vì thời thơ ấu quá cô đơn, đột nhiên Tưởng Hinh dịu dàng xuất hiện, vậy nên Tần Hải Tuấn tuổi còn trẻ mới đi yêu thầm mẹ kế này đúng là máu chó.
Trơ mắt nhìn Tưởng Hinh ở Tần gia ngày càng khổ sở, mỗi ngày chịu đựng sự lạnh nhạt của Tần Thiên, Tần Hải Tuấn rất muốn quậy phá một trận, dẫn theo Tưởng Hinh cao chạy xa bay.

Nhưng cậu không có cái bản lĩnh đó.

Đầu tiên là vì bản thân quá yếu ớt, thứ hai là bởi Tưởng Hinh không cái ý muốn kia, đoạn tình cảm này đã chú định mãi mãi chỉ là yêu thầm.
Bây giờ mà nói, Tưởng Hinh vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng Tần Hải Tuấn, chẳng qua trong lòng Lưu Trưng,bạch nguyệt quang giờ đã thành bã đậu.
"Tôi tên Tần Hải Tuấn." Tần Hải Tuấn đột nhiên nói, đồng thời cậu cởi nón bảo hiểm xuống, ném ra sau ghế.
"Tôi là Lưu Trưng, lúc nãy đã nói với cậu rồi." Lưu Trưng thấy cậu chịu trả lời, trong lòng nhẹ nhàng, thuận thế mời cậu lên phòng mình ngồi: "Nhà tôi ở trên, có muốn đi lên ngồi một chút không?"
Lần này Tần Hải Tuấn trả lời rất mau: "Tôi không đi, anh mau xuống xe." Đôi tay cậu đặt trên vô lăng, bộ dạng như đang chờ Lưu Trưng xuống xe.
"Tần Hải Tuấn, vừa rồi cậu hỏi tôi là có ý gì, thật ra ý của tôi chính là..."
Lưu Trưng tạm dừng một chút, Tần Hải Tuấn phản xạ quay sang đầu nhìn cậu, kết quả nhìn thấy một gương mặt phóng đại...!Cậu lại bị Lưu Trưng hôn lần nữa mà không kịp đề phòng.
Lần này vẫn là nụ hôn lưỡi triền miên lẫn ướt át như cũ, làm Tần Hải Tuấn không kịp đề phòng bị hôn đến phát ngốc.
Năm nay Tần Hải Tuấn 18 tuổi, ngoại trừ ảo tưởng trong lòng về Tưởng Hinh ra, thì chưa từng chạm qua bất cứ người phụ nữ nào khác.

Cậu không thích người phụ nữ nào cả ngoại trừ Tưởng Hinh, vậy nên không có phá thân, cũng không có nụ hôn đầu tiên.

Mọi người đều biết, thanh niên tuổi này rất dễ trêu chọc, thậm chí chỉ cần sờ đùi thôi, cũng có thể cương...
Thứ Lưu Trưng làm với Tần Hải Tuấn, không chỉ đơn giản là sờ chân như vậy.
Thân là bậc thầy Ma Đạo độc thân 30 năm đủ để ma pháp sư mới vào nghề như Tần Hải Tuấn quỳ xuống đất bái lạy...
Cuối cùng hai mắt Tần Hải Tuấn dần mê hoặc mà bị Lưu Trưng tháo đai an toàn, cẩn thận hôn một hồi lâu.
Lưu Trưng xác nhận Tần Hải Tuấn đã hoàn toàn trầm mê, vì vậy xuống xe đi qua bên kia, mở cửa xe ra đẫn Tần Hải Tuấn ra ngoài.
Tần Hải Tuấn dựa lên trên ghế, một tay che hai mắt của mình lại th ở dốc, cậu không định đi xuống, chính là ôm ấp hôn hít được một lúc sau...!Không biết bằng cách nào đã bị người ta ôm lên trên phòng.
Là một sảnh ba phòng ở Xuất Tô Ốc, thuê cùng với người khác, Lưu Trưng ở trong phòng cuối cùng.
Đêm nay, trước khi đi Lưu Trưng đã phòng ngừa trước, dọn dẹp phòng mình một chút cho chút sạch sẽ.
Nhưng mà căn phòng như vậy với Tần Hải Tuấn mà nói, thật rác rưởi.
Vừa thấy là có thể suy ra bối cảnh của Lưu Trưng, bất đồng so thế giới của mình.
Nhưng Lưu Trưng không biết là, nhờ vào bối cảnh của mình không tốt mới làm Tần Hải Tuấn không có áp lực, đi đến giường mình nằm xuống.
Đã như vậy rồi, Tần Hải Tuấn tiếp tục trầm mặc...!Chấp nhận Lưu Trưng làm mấy chuyện đó trên người mình.
Chỉ chấp nhận mà thôi, cũng không chủ động chạm vào Lưu Trưng, cho nên quần áo trên người Lưu Trưng vẫn ngay ngắn, chỉ có quần áo Tần Hải Tuấn bị lột đi.
Mệt mỏi đến mức một chút âm thanh cũng không phát ra nổi, Lưu Trưng nhìn chất lỏng màu trắng, thầm vì mình mà thở dài.
"Tôi đi rửa tay, cậu nằm chờ một chút."
Đèn trên trần nhà có hơi chói mắt, Tần Hải Tuấn giơ tay lên đưa cánh tay che khuất đôi mắt, nghiêng đầu nhẹ nhàng th ở dốc.
Trong không khí vẫn thoang thoảng một chút mùi hương, trên cơ thể còn lưu lại, chỉ có tâm đã sớm đi mất, đứng ở trên cao tịch mịch cô đơn thờ ơ lạnh nhạt.
Sau khi Lưu Trưng trở về, mang theo một chiếc khăn lông ấm áp, giúp Tần Hải Tuấn lau khô nơi bị dơ.
"Cậu có muốn đi tắm rửa một chút không." Hắn hỏi.

"Không." Tần Hải Tuấn nói, hai bên môi mỏng khép chặt, ép thành một đường thẳng tắp.
"Vậy cậu ngủ đi." Lưu Trưng nói, rồi dọn dẹp quần áo của Tần Hải Tuấn, sau đó tháo trang sức đi tắm rửa.
Tần Hải Tuấn nghe tiếng nước trong phòng tắm, suy nghĩ có chút mông lung...!ngủ qua đêm ở nhà người khác, đối Tần Hải Tuấn mà nói là một chuyện hết sức mới mẻ.
Bởi vì mấy đứa bạn ăn chơi kia, không có một đứa nào là thật lòng.
Nghĩ đông nghĩ tây, Tần Hải Tuấn chầm chậm nhắm mắt lại.
Lưu Trưng đi ra, cố ý di chuyển nhẹ nhàng, tay che mặt mình lại, vì sau khi tháo trang sức không hề giống Tưởng Hinh chút nào, sợ Tần Hải Tuấn phát hiện.
Nhưng mà Lưu Trưng lo lắng cũng dư thừa, bởi vì Tần Hải Tuấn ngủ rồi.
"Đù...!Gan cũng lớn ghê..." Lưu Trưng rón ra rón rén lên giường, nhìn thiếu niên bên cạnh nói.
Anh vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, rất nhanh cũng ngủ mất.
Tần Hải Tuấn mở to mắt, trở mình, mặt đối với mặt Lưu Trưng, đôi mắt lập tức mở to hơn, bởi vì Lưu Trưng sau khi tháo trang sức thay đổi quá lớn.
Vẫn là một người đẹp, nhưng không một chút nào giống với Tưởng Hinh.
Nhíu mày khó chịu một lát, Tần Hải Tuấn xoay người sang chỗ khác, ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Hải Tuấn tỉnh lại trước Lưu Trưng.

Cậu mặc xong quần áo giày dép, lập tức ra khỏi cửa.
Không lâu sau, cửa phòng Lưu Trưng lại mở ra lần nữa, là Tần Hải Tuấn đứng đó, biểu cảm có chút phức tạp môi ngậm thuốc lá, hút một ngụm, cậu đi vào.
Cầm ví tiền trong tay, lấy hết toàn bộ tiền mặt bên trong, đặt bên cạnh gối của Lưu Trưng.
Lần này Tần Hải Tuấn đi thật, không định ở lại nhìn mặt Lưu Trưng.
Vì thế Lưu Trưng vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một xấp tiền mặt, nhìn độ dày chắc là khoảng bốn năm ngàn tệ, anh nhanh chóng xoa xoa hai mắt mình.
Đồng thời quay đầu nhìn kế bên, quả nhiên Tần Hải Tuấn không còn nữa.
Lưu Trưng cầm lấy tiền cười cười, ném gối lên trên đầu, đầu tiên hút điếu thuốc rồi tính.
Trong lòng rất rõ Tần Hải Tuấn là ý gì, hẵn là giao dịch một lần xong rồi lấy tiền đuổi cổ mình, và sẽ không có về sau nữa.
Cũng không phải có ý vũ nhục người ta, chính là Tần Hải Tuấn chỉ có cái đức hạnh này mà thôi.
Lưu Trưng cũng không để trong lòng, sửa soạn cho mình một chút, xuống lầu mua đồ ăn sáng.


Sẳn tiện hôm nay còn có khóa, Lưu Trưng muốn lên trường đi học luôn.
Tần Hải Tuấn là học sinh lớp 11, chương trình học mỗi ngày dày đặc.
Sáng hôm nay ở trong xe thay đồng phục xong, cậu liền đi thẳng đến trường học.
Trên đường đi định mua đồ ăn sáng, nhưng nhớ ra tất cả tiền mặt của mình đều cho Lưu Trưng hết rồi.
Nhớ đến cái người đột nhiên xuất hiện kia, Tần Hải Tuấn có chút phiền lòng, cậu phóng xe thật nhanh, đi vào cổng trường chạy thẳng vào dưới hầm đỗ xe.
"Tần Tuấn kìa."
Trong đám học sinh cấp ba Tần Hải Tuấn là người nổi danh, ai cũng biết đến cậu.
"Tần Tuấn, mẹ nó tối hôm qua mày đi đâu vậy? Bỏ bọn tao xuống xong thì chạy luôn!" Một đám thanh thiếu niên đua xe tối hôm qua, đi đến gõ cửa xe Tần Tuấn, bộ dạng của bọn họ hình như mới đến.
Tần Hải Tuấn mở cửa xuống xe, tìm thấy bóng dáng Vệ Thanh Phong trong đám người, trực tiếp đi qua tìm cậu ta nói: "Mời tao bữa sáng.
Vệ Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm, Tần Hải Tuấn là người như nào, làm sao mở miệng nói câu này được.
"Sao thế?"
"Không có tiền." Cả hai cùng nhau đi ra bãi đỗ xe, Tần Hải Tuấn đưa cái ví sạch tiền cho Vệ Thanh Phong nhìn.
"Đựu, tiền mày đâu?" Ví của Tần Hải Tuấn không có tiền, ai mà tin?
"Xài hết rồi." Tần Hải Tuấn nói, đột nhiên trong đầu không kịp phòng ngừa nhảy ra một khuôn mặt, làm cậu nhắm miệng lại không nói chuyện nữa.

Vệ Thanh Phong coi như là bạn thân duy nhất của Hải Tuấn, chơi với nhau đã lâu, cậu biết rõ tình trạng của Tần Hải Tuấn.

Hiện giờ vừa thấy tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện.
"Mẹ kế với ba mày lại cãi nhau à?" Vệ Thanh Phong biết một chút sự tình, cậu chỉ biết Tần Hải Tuấn thấy bất công cho mẹ kế của mình, chứ không hề nghĩ đến kiểu kia.
Khi trước mỗi lần tâm tình không tốt, đều là vì Tưởng Hinh.
Nhưng mà lúc này, Tần Hải Tuấn không tính nói cho bất cứ người nào, nguyên nhân tâm tình mình không tốt là vì sao..



Chương trước Chương tiếp