Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 20: 20: Tối Nay Không Ngủ Được
Chỉ cần rảnh rỗi, Lưu Trưng sẽ ở nhà vẽ tranh, lên màu cho bức Tần Hải Tuấn lỏa thể.
Lá sen xanh bích, hoa sen hồng nhạt, thân thể thon dài trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy Lưu Trưng hai mắt đều tỏa ánh sáng, trông rất xinh đẹp.
Mỗi lần Tần Hải Tuấn thấy Lưu Trưng nhìn mê muội, đều sẽ phiền muộn, cảm giác rất mâu thuẫn.
Có chút vui sướng, lại có hơi buồn bực.
Chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi mà, người sống sờ sờ ở bên cạnh đây nè.
"Lại đây nhìn xem, có phải là tác phẩm thần thánh không." Lưu Trưng vươn tay ôm eo Tần Hải Tuấn kéo lại đây, để cậu đứng bên cạnh mình, đồng thời cùng mình thưởng thức người và cảnh trong bức tranh.
Tần Hải Tuấn liếc một cái, bố cục bức tranh này cậu đã nhìn trước rồi, mới đầu chỉ cảm thấy thẹn, ngượng ngùng.
Bây giờ nhìn thấy thành phẩm, này hệt như sắc thái tiên minh vừa mới bước ra, chỉnh lại xong bức tranh giống như đang sống lại.
Thiếu niên lỏa thể được vẽ bên trong, vẫn giữ nguyên sắc thái kích động lúc đó, dáng vẻ biểu cảm sinh động mê người.
Tần Hải Tuấn chỉ cần liếc mắt nhìn, hồi ức cảm giác lúc đó lập tức hiện lên, không rõ tại sao lại thấy ngượng ngùng.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, bút pháp của Lưu Trưng sắc bén nhưng tràn ngập tình cảm, không thể bởi vì vẽ khoã thân mà phủ nhận tài năng của anh.
"Anh cũng từng vẽ người khác rồi hả?" Tần Hải Tuấn dựa bên cạnh Lưu Trưng, ngón tay cậu đặt lên bờ vai anh, trải qua mấy ngày nay bọn họ càng thân mật hơn.
"Không có." Trong trường học có mẫu khỏa thân, nhưng Lưu Trưng không thích vẽ, anh vẽ thân thể Tần Hải Tuấn cũng bởi vì đó là cơ thể mình quen thuộc.
Về phần tại sao lại tỏ vẻ si mê Tần Hải Tuấn, một là vì thu hút trái tim Tần Hải Tuấn, hai là một kiểu trừng phạt.
Đây là kiểu hoạt động tâm lý quỷ dị của Lưu Trưng, cho dù Tần Hải Tuấn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, trừ khi Lưu Trưng nguyện ý tự mình nói cho cậu biết.
Sau khi hoàn thành bức tranh này, Lưu Trưng luôn cầm theo tập kí họa, ghi chép bộ phận thân thể Tần Hải Tuấn ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Đôi khi chỉ vẽ mặt, có lúc vẽ tay, có khi chỉ vẽ một chỗ nào đó trên người, tỷ như mắt cá chân, xương quai xanh.
Sau khi vẽ hết một cuốn, Lưu Trưng đưa cho Tần Hải Tuấn.
"..." Thỉnh thoảng Tần Hải Tuấn sẽ lật ra xem, cậu nhìn thấy mỗi một trang đều được Lưu Trưng kí tên cùng ngày tháng, có lúc sẽ ghi thêm chú thích.
Lật tới trang cuối cùng ngày 13 tháng 7, là ngày hôm trước bọn họ đi dã ngoại.
"Lưu Trưng, em có điểm trung bình rồi." Tối nay đang ăn cơm, Tần Hải Tuấn chống cằm, chớp mắt vài cái nói.
"Bao nhiêu điểm?" Lưu Trưng hỏi cậu.
"92."
Tần Hải Tuấn cơm nước xong xuôi, lập tức đi tắm, còn cố tình tắm rửa phía dưới hơn hai lần.
Hai chân cậu sạch sẽ đứng trước giường, Lưu Trưng quỳ trên giường đôi tay giữ chặt hông cậu.
...
Tối nay là buổi tối làm say mê lòng người, Tần Hải Tuấn đắm say trên giường cùng với Lưu Trưng, vui đến mức quên cả trời đất, thần hồn điên đảo.
Cậu bị người đàn ông này đánh dấu khắp người, ngay cả hơi thở cũng mang theo mùi vị của đối phương.
"Bọn anh có được nghỉ hè không? Em muốn đi chơi với anh."
Ôm đầu Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn nhắm mắt lại, cả người lộ ra một dòng cảm xúc thỏa mãn.
"Sắp rồi."
Qua vài ngày nữa, Lưu Trưng sẽ nghỉ hè.
Anh cũng muốn đi chơi, đi một số địa phương phong cảnh xinh đẹp, vẽ ra thật nhiều thật nhiều Tần Hải Tuấn.
Mùa hè này đến, bọn họ sẽ đi du lịch khắp nơi, lưu luyến quên về.
Nhìn thấy những địa phương đẹp đẽ còn Tần Hải Tuấn là người mẫu, lúc đó Lưu Trưng sẽ vẽ lên vài nét bút.
Sau đó ghét bỏ vẽ vời quá lâu rồi đổi sang nhiếp ảnh.
Có Tần Hải Tuấn ngồi xổm bên dòng suối ngắm cá nhỏ bởi trong nước, có Tần Hải Tuấn ngồi xếp bằng ngẩn người trên bãi cỏ, và có Tần Hải Tuấn nhìn anh cười khúc khích.
Sửa sang lại thành một bộ, có thể từ từ mà vẽ.
"Đừng nhìn, qua đây nè." Lưu Trưng cao giọng nói, kêu gọi Tần Hải Tuấn chậm chạp, kéo cậu đi vào sơn trang suối nước nóng.
Đáng tiếc đang là mùa hè, bọn họ chỉ có thể ngâm nước lạnh, nếu không sẽ bị luộc chín luôn.
Lúc chạng vạng tối thì bắt đầu mưa, cơn mưa không tính là nhỏ cọ rửa những ngày khô nóng, không khí trong lành ướt át.
Từ ngọn núi đến núi trang, tất cả trở nên bừng bừng sức sống, rực rỡ hẳn lên.
Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn ngồi trên ghế gỗ ở ban công, dưới thân là thảm trải rộng rãi phong cách dân tộc.
Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu nhìn ra xa, nắm tay xem mưa bay.
Đến lúc sắc trời dần tối, không nhìn thấy được xung quanh nữa.
"Muốn đi vào không?"
Tần Hải Tuấn lắc đầu một cái, thân thể dựa lại gần Lưu Trưng.
Đối với các loại hành động đa dạng của cậu, Lưu Trưng nhắm mắt cũng có thể ứng phó.
Lần này cũng vậy, cánh tay dài ôm lấy vòng eo của thiếu niên, đẩy ngã cậu xuống.
Những lần trước kia, Lưu Trưng chỉ cần l3n đỉnh là ngưng, quá hơn cũng chỉ lấy hai chân cậu giúp bản thân thư thỏa.
"Lưu Trưng..." Cảm nhận được ngón tay Lưu Trưng đi đến chỗ nhạy cảm, thân thể Tần Hải Tuấn trở nên căng thẳng, sau đó lui ra một chút.
"Sợ hả?" Lưu Trưng thấp giọng cười cười, nói với cậu: "Chỉ dọa cưng một chút thôi mà, cưng cần gì phải căng thẳng?"
Gương mặt Tần Hải Tuấn đỏ rực trong bóng tối, cậu cảm thấy vừa nãy mình rất lúng túng.
Rõ là thỉnh thoảng cũng tò mò, tại sao Lưu Trưng không làm đến bước cuối luôn, nhưng chuyện sự thật đến trước mắt, lại không nhịn được mà lùi bước.
"Em yên tâm đi, anh sẽ không chạm vào em đâu." Giọng Lưu Trưng ấm áp, mang theo chút hài hước cười nhạo, nhưng vẫn thân thiết như trước.
"Tại sao?" Tần Hải Tuấn hỏi.
"Hả?" Bởi vì rất lâu trước đây, Lưu Trưng than thở nói: "Có lẽ bởi vì tâm lý có chút ám ảnh."
Tần Hải Tuấn không hỏi là ám ảnh chuyện gì, cậu cúi đầu trầm mặc, thời khắc này lại nghĩ đến Tưởng Hinh, người phụ nữ vẫn luôn cất giấu trong lòng.
Trời lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách rơi.
Lưu Trưng bò dậy nói: "Vào thôi, ngoài đây lạnh lắm."
Ánh mắt thiếu niên u ám đặt lên đầu gối, ngón tay giật giật, vuốt v e làn da lạnh lẽo.
Cậu hắt xì một cái, quả thật có hơi lạnh.
Trận mưa này rơi liên tục mấy ngày liền, kế hoạch du lịch của bọn họ bị cắt ngang, vì thế chỉ có thể ở lại trong sơn trang.
Lại thêm một buổi tối nhàm chán, Lưu Trưng ngồi xếp bằng trên giường, cầm bộ bài trong tay, kêu Tần Hải Tuấn lại đây đánh bài.
"Thắng thua tính thế nào?"
"Nói thật lòng hoặc đại mạo hiểm."
Ván đầu tiên, Lưu Trưng thắng Tần Hải Tuấn dễ như ăn bánh, anh buông tay, tỏ vẻ thắng mà chẳng có chút cảm giác thành tựu nào: "Đến đây đi, em chọn cái nào?"
Tần Hải Tuấn suy nghĩ một chút, cậu chọn đại mạo hiểm.
"Em chắc chưa?" Lưu Trưng nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía cậu cảm giác có chút nguy hiểm.
Vậy nên Tần Hải Tuấn lập tức do dự, cậu không biết Lưu Trưng định bắt mình đi làm gì.
Mặt đỏ lên, nếu như Lưu Trưng muốn cậu tr@n truồng chạy vòng vòng, thì nên gì bây giờ.
"Nói thật lòng đi." Tần Hải Tuấn đổi lựa chọn, cậu cố để mình trông thật tự nhiên hào phóng, không có bí mật nào.
"Há, vậy anh hỏi em một vấn đề hơi nhạy cảm, em phải thành thật trả lời." Lưu Trưng mắt đối mắt với cậu nói: "Em yêu ai?"
Ánh mắt như xuyên thấu, làm mi mắt Tần Hải Tuấn rũ xuống, dáng vẻ như đang ngẫm nghĩ lại câu hỏi này.
Ước chừng qua 30 giây đồng hồ, cậu lắc đầu nói: "Không có yêu ai cả."
Nhận được đáp án này, Lưu Trưng gật gật đầu, chậm rãi dọn dẹp đống bài: "Không muốn đánh bài nữa, tụi mình bàn luận về chuyện tình yêu đi."
Tần Hải Tuấn không hứng thú lắm nói: "Không muốn nói."
Lưu Trưng nói rất tự nhiên: "Em cho rằng yêu là gì? Tồn tại cảm yêu thích đối với một người, không quan tâm đ ến người đó là tốt hay xấu, tóm lại chỉ cần cảm thấy thích, muốn có được người đó, đúng không?"
Yên tĩnh một lúc, Tần Hải Tuấn không có ý muốn đáp trả.
Có lẽ Lưu Trưng cũng không hi vọng cậu sẽ thổ lộ tâm tư, nên vẫn nói tiếp: "Cái gọi là tình yêu, đôi khi tự bản thân có thể nhận ra được.
Đặc biệt là yêu thầm, em có biết tại sao sau khi người yêu đơn phương thông báo rằng họ đã thành công, nhưng tình yêu luôn cứ tự nhiên mà chấm dứt không?"
Anh nói, khiến Tần Hải Tuấn cảm thấy tò mò: "Tại sao?"
Đối diện với ánh mắt của chàng trai, Lưu Trưng mỉm cười: "Bởi vì yêu thầm trong tình yêu ảo tưởng quá tươi đẹp, thế nhưng hiện thực lại không thể thỏa mãn được ước mong của người đó, giáng cho người đó một nhát.
Vậy nên mới nói ảo tượng thì luôn tốt đẹp, còn hiện thực thì quá tàn khốc."
Một thằng nhóc mới mười mấy tuổi vắt mũi chưa sạch, tuy rằng tình yêu của cậu tốt đẹp, thế nhưng quá ngây thơ, ấu trĩ.
Đây không phải là chỉ trích hoặc coi thường, Lưu Trưng vẫn luôn nhìn bằng một thái độ khách quan, thừa nhận rằng đây là điều mọi con đường trưởng thành đều phải trải qua, về tình thì não tàn cũng xem như có thể thông cảm được.
Cùng lúc đó, Lưu Trưng cảm giác mình cũng hơi thích những ngày tháng như vậy.
Có hương vị của sự đơn thuần tinh khiết, anh đã trãi qua.
"Anh từng yêu thầm rồi?" Tần Hải Tuấn nhìn biểu cảm của Lưu Trưng, loại sắc thái hoài niệm cùng ngóng trông đó, thuộc về lĩnh vực nghiên cứu mà cậu không thể nào tìm tòi được.
"Đúng vậy, yêu sâu đậm một người phụ nữ." Lưu Trưng châm một điếu thuốc, thở ra một hơi khói trắng, liếc nhìn thấy sắc mặt thối hoắc của Tần Hải Tuấn: "Không phải anh mới nói rồi hả, tự nhiên mà chấm dứt rồi."
Thực tế là tình huống lúc đó rất hỗn loạn, không thể xem là tự nhiên mà chấm dứt được, có nguyên nhân.
Chỉ một lần đó đã tạo thành Lưu Trưng chán ghét phụ nữ, còn để lại bóng ma tâm lý đối với phụ nữ khỏa thân.
"Em không thể nào phân biệt được, lời nói của anh câu nào là thật, câu nào là giả." Tần Hải Tuấn ngồi trên giường, ôm đầu gối mình.
Cậu luôn nghe Lưu Trưng nói bên tai, em thật đẹp, anh rất thích em.
Nhưng vẫn không cách nào cảm nhận được, cái thích của Lưu Trưng có phải là cái thích trong ấn tượng của mình không.
Càng ở chung với Lưu Trưng, càng cảm thấy có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Cho nên Tần Hải Tuấn chưa bao giờ buông thả, sẽ không bao giờ để lộ cảm nhận của mình cho Lưu Trưng biết.
Hoặc ngay cả Tần Hải Tuấn cũng không rõ, kiểu quan hệ này đến tột cùng là gì, là yêu sao?
"Anh nói với em đều là sự thật, nói với người khác có lẽ sẽ có lời dối trá, nhưng anh chưa bao giờ lừa em." Hút xong ngụm thuốc lá cuối cùng, Lưu Trưng dập tắt đầu tàn thuốc.
Động tác này được làm bởi Lưu Trưng lại tỏa ra một luồng cảm giác phóng khoáng đẹp đẽ.
Tần Hải Tuấn thích nhìn anh, một phần bởi vì bị cảm giác phóng khoáng này hấp dẫn.
Cậu biết Lưu Trưng là một người như thế nào, người này luôn không giữ được hình bóng, cho nên...
Thu ánh mắt lại, im lặng là vàng, qua ngày này rồi ngày sau tính tiếp.
Trầm mặc đến lúc sắp phải đi ngủ, Lưu Trưng giơ tay xoa lên đầu Tần Hải Tuấn: "Đừng quá rối rắm, em cần thời gian."
Tần Hải Tuấn yên lặng phản bác, sao anh liền em đang rối rắm? Em có à?
"A..." Lưu Trưng cười chui vào trong mền, vỗ vỗ chỗ kế bên, nói với cậu nhóc đang phiền não kia: "Lên ngủ thôi, bảo bối."
Ngày ngày cũng như vậy, Tần Hải Tuấn theo thói quen nhào tới, cậu không chịu nổi mê hoặc của Lưu Trưng.
"Nói cho em một chút về người phụ nữ mà anh thầm mến đi." Cùng Lưu Trưng tay chân quấn lấy nhau, tình cảm thân mật đột nhiên sinh ra, sẽ không bởi vì tâm tình bị biến đổi mà yếu đi.
"Cô ta à, không có gì để nói cả, hiện giờ anh cực kì kinh tởm cô ta."
Tần Hải Tuấn vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể im lặng để Lưu Trưng ôm vào lòng, trong đầu có một chút cảm xúc bé nhỏ.
Không biết giải bày thế nào, làm cả đêm không cách nào chợp mắt..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương