Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 22: 22: Giống Như Đang Mơ
Gọi điện liên tục hai ngày cho Tần Hải Tuấn, đều là trạng thái tắt máy.
Mới đầu Lưu Trưng còn hờ hững, giờ trở nên lo lắng, anh muốn biết Tần Hải Tuấn làm sao rồi.
Chỉ cần anh muốn, là có thể gọi điện cho Vệ Thanh Phong bạn của Tần Hải Tuấn kiêm cả bạn cùng bàn, để biết tình trạng của cậu.
Nhưng gọi đại tới cũng không ổn, Lưu Trưng quyết định trực tiếp đi tới trường của Tần Hải Tuấn.
Đợi lúc lâu, Lưu Trưng không nhìn thấy Tần Hải Tuấn, chỉ gặp được Vệ Thanh Phong.
"Lưu Trưng?" Hơn hai tháng Vệ Thanh Phong chưa từng gặp người đàn ông này, giờ phút này ở nơi đây nhìn thấy anh, có chút cảm giác đã lâu không gặp: "Anh tới làm gì, tìm Tần Tuấn sao?"
Ánh mắt Lưu Trưng, tìm kiếm xung quanh cậu, thực sự không có bóng dáng của Tần Hải Tuấn.
Loại ý muốn tìm kiếm này quá hàm xúc rõ ràng, không cần đối phương trả lời, Vệ Thanh Phong cũng biết: "Anh giận dỗi với nó hả, nó không đi học cũng không nói cho anh biết?"
Trước khai giảng một ngày, Vệ Thanh Phong nhận được cuộc gọi từ Tần Hải Tuấn, Tần Hải Tuấn nói với cậu sẽ không đi học nữa, không tham gia khai giảng lớp 12.
Vệ Thanh Phong hỏi Tần Hải Tuấn muốn đi đâu, Tần Hải Tuấn nói muốn đi khắp nơi đi, có lẽ sau đó sẽ trở về.
Lúc đó cũng không rõ, chuyện này nói quá dễ dàng, chỉ là thiếu niên nói mớ thôi, chúng rất không thực tế.
"Cậu biết em ấy ở đâu không?" Lưu Trưng nhẹ nhàng giọng hỏi, làm người khác không nhìn ra cảm thụ bây giờ của anh.
"Tôi không biết, nó không nói cho tôi.
Đúng rồi, hình như cũng đổi luôn điện thoại rồi, nhưng không nói cho tôi dãy số mới." Vệ Thanh Phong thở dài, cảm thấy than thở thay cho sinh hoạt của Tần Hải Tuấn.
Bọn họ cũng không biết, Tần Hải Tuấn sẽ đi lên con đường này.
Mới 18 tuổi, hiện giờ muốn đi theo đuổi tự do, tìm kiếm cái gọi là tình yêu, có phải là quá sớm hay không.
"Được rồi, anh sẽ đi tìm em ấy." Lưu Trưng gật đầu, cảm ơn Vệ Thanh Phong.
"Lưu Trưng." Vệ Thanh Phong gọi đến bóng dáng hiu quạnh của chàng trai, giữa chân mày ngập tràn quan tâm: "Anh thật sự thật lòng với Tần Tuấn?"
Lưu Trưng quay đầu lại, cười nói với người bạn duy nhất của Tần Hải Tuấn: "Ừm, chắc chắn rồi, anh đối với em ấy là thật lòng."
"Vậy thì tốt." Vệ Thanh Phong cũng cười, thư thái vẫy tay một cái với anh: "Vậy anh đi đi, đi tìm nó, chúc phúc cho hai người."
"Cảm ơn."
Lưu Trưng rời khỏi trường cấp ba, nhưng anh cũng không biết phải đi đâu mới tìm được Tần Hải Tuấn.
Đầu mối duy nhất là Tưởng Hinh.
Có thể khiến cho Tần Hải Tuấn đột nhiên biến mất, từ bỏ tất cả rời đi, ngoại trừ Tưởng Hinh thì chẳng còn người nào cả.
Nếu có thể, Lưu Trưng không muốn nghe lại âm thanh của Tưởng Hinh, càng không muốn phải tự mình gọi điện cho Tưởng Hinh.
Nhưng vì Tần Hải Tuấn, anh dành nhịn buồn nôn xuống vậy, anh phải hỏi Tưởng Hinh, Tần Hải Tuấn đang ở đâu?
...
"Cậu là bạn của Tiểu Tuấn sao? À, thằng bé hiện tại..." Tưởng Hinh nói địa chỉ xong, đầu bên kia treo điện thoại của cô, thậm chí không có lấy một tiếng cám ơn.
Người kỳ quái, trở lại bên cạnh Tần Thiên Tưởng Hinh nên không hề tức giận.
Nội tâm của cô có hơi áy náy với Tần Hải Tuấn.
Thế nhưng phần áy náy đó, còn xa mới sánh được với ý nguyện của mình, cho nên cũng chỉ như vậy.
Tưởng Hinh rời đi một quãng thời gian, lần thứ hai lựa chọn trở lại bên Tần Thiên, kỳ thực mặc kệ là đối với Tưởng Hinh hay đối với Tần Thiên mà nói, đều cùng một loại thương tổn và ngả ngớn.
Thân là một người phụ nữ có tâm tư cẩn thận, Tưởng Hinh không hiểu thấu được điểm này.
Ngược lại Tần Hải Tuấn suy nghĩ không quá thành thục lại nghĩ tới, cậu không lựa chọn trở lại bên Lưu Trưng, không phải bởi vì cậu không muốn, mà là không thể.
Chỉ có thể tiếp tục ở tại chỗ cũ, Tần Hải Tuấn cũng không biết mình có thể làm gì.
Sinh hoạt của cậu đã thoát khỏi quỹ đạo, rồi hỏng mất lề.
Có khả năng qua được giai đoạn này, sẽ trở về hiện thực, cũng có thể, cậu sẽ bị lạc trên đường, không thể trở về nữa.
"Tiểu Tuấn, cậu tên là Tiểu Tuấn?"
Cô bé xinh đẹp, chống đầu nhìn anh chàng tuấn tú mới đến.
Mỗi buổi trưa cô đều nhìn thấy cậu nhóc này đến ăn cơm trưa.
"Sao cô biết?" Tần Hải Tuấn nhìn về phía ánh mắt của cô, mang theo vẻ đề phòng.
"Có một lần cậu và một quý cô tới đây dùng cơm, mình nghe được." Cô gái xinh đẹp nói.
"Ồ." Chấm dứt ở đây, Tần Hải Tuấn bưng bữa trưa của mình, đi đến vị trí vắng vẻ an tĩnh.
Tuổi trẻ là một tờ giấy trắng rất dễ nhuộm màu, rất dễ bị người tốt đẹp hoặc không đẹp đẽ gì ảnh hưởng.
Bất kể là con gái hay là con trai, bọn họ luôn trông theo những thứ mới mẻ xinh đẹp, ngóng trông những điều k1ch thích.
Bản thân Tần Hải Tuấn cũng là một vệt sắc màu tỏa sáng, đồng thời hấp dẫn những người bên cạnh.
Cậu không biết, cô bé ngồi bên thích mình.
Sống trên thế giới này, xung quanh có quá nhiều quá nhiều điều, những thứ cậu không biết cũng có quá nhiều quá nhiều.
Đợi đến khi Tần Hải Tuấn có thể nắm giữ phần lớn cuộc sống này, cậu đã không còn là cậu của thời niên thiếu, mà là một người đàn ông thanh xuân đi xa, nội tâm tràn ngập đau thương.
"Thằng kia, dụ dỗ bạn gái của tao, mày cũng giỏi quá đó!"
Phía trước bị che tối đen, Tần Hải Tuấn vừa rời khỏi quán, đột nhiên xuất hiện mấy thằng nhóc côn đồ, chặn đường cậu.
Đối phương có ba người, rõ là người tới không có ý tốt.
Tần Hải Tuấn nhíu mày, nói với bọn họ: "Mấy người là ai, tôi không quen biết mấy người."
"Không cần biết bọn tao là ai, bọn tao tới cho mày một bài học, không phải để kết bạn với mày." Người kia nói, nói xong cũng lập tức động thủ với Tần Hải Tuấn: "Đánh nó, cho nó biết kết quả của việc đi làm tiểu bạch kiểm!"
Ba người xông lên, tay đấm chân đá về phía Tần Hải Tuấn.
Thân là thiếu gia bình thường không ai dám đụng tới, kinh nghiệm đánh nhau của Tần Hải Tuấn chỉ có mấy lần.
Cậu đánh trả lại hoàn toàn ỷ vào vóc dáng cao ráo của mình, tính cách đủ tàn nhẫn.
Tần Hải Tuấn không đánh lại ba người, nhưng cậu có thể đánh cho một đứa trong đó lết luôn, đánh chết nha!
Bản thân cũng rất thảm, khắp nơi trên người đều chịu đòn.
Trên người càng đau, Tần Hải Tuấn đánh càng tàn nhẫn, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác sảng khoái, cảm thấy phát ti3t được một lúc như vậy cũng không tệ lắm.
Tâm trạng nhiều ngày trôi qua liên tục ngột ngạt, khiến Tần Hải Tuấn hỏng mất lề rồi.
Trận ẩu đả tối nay ngoài dự đoán của mọi người này, đến rất đúng lúc.
"Mẹ nó! Đè nó lại, đánh nó!"
Trên đầu đột nhiên bị trúng một quyền, Tần Hải Tuấn choáng váng bị đ è xuống đất.
Dần dần cậu không còn sức để giãy dụa, chỉ có thể nhịn đau chịu đòn.
Trên người quá đau, thời điểm Tần Hải Tuấn nghĩ mình sẽ bị đánh chết, đầu cậu như có tiếng nổ tung, đôi mắt trợn trừng lên, hình như cậu nghe thấy giọng của Lưu Trưng.
"Lưu Trưng...!Lưu Trưng..." Miệng cậu điên cuồng lặp lại, quên mất đau đớn.
"Mẹ nó!" Lưu Trưng đá một cái vào đứa đang đè lên người Tần Hải Tuấn, cước tiếp theo đá văng một đứa khác, anh ôm Tần Hải Tuấn từ trên mặt đất lên, nhìn thấy gương mặt bấm dập, bùng nổ: "Em đợi ở đây, anh đi xử lý tụi nó!"
Tần Hải Tuấn chưa kịp ôm anh, thì người lập tức rời đi như một cơn gió đuổi theo mấy tên lưu manh.
Tần Hải Tuấn ngồi dựa lên tường, mượn tia sáng không quá rõ nhìn Lưu Trưng tàn nhẫn xử lý ba người kia.
Anh vẫn giống vậy, ở trong lòng Tần Hải Tuấn có cảm giác rất mạnh mẽ, ngay cả đánh nhau cũng tỏa ra một luồng khí thế nghiền ép.
"Cút!"
Toàn bộ mấy tên lưu manh nằm trên mặt đất, giãy dụa không bò dậy nổi.
Nổi thống khổ của bọn họ chỉ có nặng hơn so với Tần Hải Tuấn, chắc chắn không thể nào nhẹ hơn được.
Lưu Trưng trở lại bên cạnh Tần Hải Tuấn.
Tần Hải Tuấn ngẩng đầu nhìn, một gương mặt ở trên cao nhìn xuống, cặp lông mày cũng nhăn lại, giờ phút này Lưu Trưng không còn ấm áp mà anh như một lưỡi đao sắc bén.
"Anh nên đau lòng em, hay là nói em ngu xuẩn đây?" Lưu Trưng tự lẩm bẩm, sau đó khom lưng xuống ôm Tần Hải Tuấn lên, ôm giữ trong lòng mình.
"..." Tần Hải Tuấn quay về bả vai quen thuộc, khóc tới mức rối tinh rối mù.
Lưu Trưng dẫn cậu trở về phòng ở, đưa tay sờ lên mặt cậu, vuốt thấy một tay nước mắt.
Vô số từ ngữ cay nghiệt độc ác chế nhạo trong miệng, lúc này Lưu Trưng phải đem chúng nó nuốt lại vào bụng, không nỡ thốt một chữ nào về phía thiếu niên.
Anh lấy chìa khóa từ túi quần jean của Tần Hải Tuấn, mở cửa đi vào.
"Phòng của em ở đâu?"
Tần Hải Tuấn đưa ngón tay ra chỉ, vẫn như cũ không nói nên lời.
Lưu Trưng ném cậu lên giường, bản thân quay đi.
"Lưu Trưng, anh đi đâu?" Tần Hải Tuấn khóc khàn khàn giọng, làm bản thân giật nảy mình, nhanh chóng hít hít mũi, đồng thời không quên giữ chặc tay Lưu Trưng.
"Chờ chút, mua thuốc cho em." Lưu Trưng nói, đẩy ngón tay của chàng trai, đi ra khỏi phòng.
Anh đối Tần Hải Tuấn không phải là không tức giận, chỉ là tạm thời bị tình trạng thê thảm của đối phương làm cho mềm hẳn đi.
Chờ cảm xúc của Tần Hải Tuấn ổn định lại, nhất định phải bắt cậu đem chuyện này nói cho ra lẽ, cần một đáp án.
Tần Hải Tuấn cúi đầu tự mình ngẫm lại, cũng rõ là chuyến này Lưu Trưng đến không dễ dàng gì, anh ấy chịu đến là tốt lắm rồi.
Trước đó trong lòng Tần Hải Tuấn hoàn toàn không chắc chắn, cậu nghĩ rằng cho dù mình đi, Lưu Trưng cũng sẽ cảm thấy không sao cả.
Không ngờ Lưu Trưng lại tìm tới đây, Tần Hải Tuấn cảm thấy không giống hiện thực mà giống như đang mơ.
Loại cảm xúc hoài nghi này tồn tại một giây đồng hồ, một giây sau từ từ biến mất.
Lưu Trưng mua thuốc mỡ trở về, lần nữa xuất hiện trước mặt Tần Hải Tuấn.
Biểu cảm nghiêm túc một chút so với Lưu Trưng ngày thường, anh cau mày nói với Tần Hải Tuấn: "Đi tắm cái đã, cởi qu@n áo của em ra đi." Vừa nãy ở dưới kia đánh nhau với người ta, làm quần áo có hơi bẩn thỉu.
"Ừm." Cảm xúc kích động của Tần Hải Tuấn vẫn còn, dùng giọng mũi đáp ứng, sau đó ngoan ngoãn đi tắm.
Sau khi cậu đi ra, biểu cảm trên mặt mới hơi hơi bình tĩnh được một chút, nhưng hai con mắt vẫn sưng như hạch đào.
Bởi vì mắt cậu là mắt hai mí, làn da ở vùng mắt cũng mỏng, rất yếu đuối, vừa khóc một cái là trông vô cùng kinh khủng.
"Nằm lại đây, anh bôi thuốc cho em." Lưu Trưng nén giận không nói thêm gì với cậu, chỉ vẫy vẫy với cậu.
"..." Cảm xúc của Tần Hải Tuấn nhìn qua đã khôi phục, trên người không còn cảm giác thất thố và choáng váng nữa, cậu đi tới, lén lút nhìn Lưu Trưng vài cái, không nhìn ra được tâm trạng của đối phương.
Cậu chán nản nằm lên giường, cởi qu@n áo của mình, để lộ thân thể trước mặt Lưu Trưng.
Những vết hồng hồng trải rộng khắp người, có lẽ không quá lâu nữa sẽ biến thành màu máu ứ đọng, hoặc là hồng tím.
Tay Lưu Trưng bôi thuốc mỡ lên trên cơ thể, động tác liên tục không nhẹ cũng không nặng, không cách nào cảm nhận được tâm trạng của anh.
"Sao mà anh tìm được em..." Cuối cùng thiếu niên không chịu nổi được bầu không khí ngột ngạt, nhẹ nhàng mở miệng.
Thế nhưng Lưu Trưng vẫn luôn không thèm trả lời cậu, tạo thành gánh nặng trong lòng thiếu niên.
Ban đầu chỉ sợ Lưu Trưng tức giận, một lúc sau lại biến thành chiến trường tự khinh bỉ bản thân, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình đúng là đáng chết, hết thuốc chữa.
Tần Hải Tuấn nghĩ thầm, người như mình dựa vào gì mà có được..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương