Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 30: 30: Tiểu Tuấn Ngoan 2






Dáng vẻ phiền muộn lúc này, cũng làm người khác lo lắng.
Trong lòng cậu cùng tồn tại kiêu ngạo và khổ sở xen lẫn xung đột lẫn nhau, không ai nhường ai, kiêu ngạo bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu.
"Tiểu Tuấn ngoan." Lưu Trưng nói nhỏ, vô cùng thương tiếc chạm nhẹ vào bờ môi cậu, khóe miệng vẫn còn máu bầm chưa tan.
Biểu cảm chàng trai bắt đầu sa vào, duy trì được vài giây, đôi mắt cậu đột nhiên mở to.
"Anh cút!" Tần Hải Tuấn đẩy mặt Lưu Trưng ra, từ chối cảm giác dịu dàng này: "Bây giờ anh vui vẻ thì tốt với tôi, ai biết anh chừng nào lại cho tôi nhìn sắc mặt."
Đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt Lưu Trưng sửng sốt, đây là chuyện Tần Hải Tuấn có thể làm sao? Lúc bọn họ thân thiết, từ trước tới nay chỉ có Tần Hải Tuấn ôm anh không buông, làm có gì có chuyện Tần Hải Tuấn đẩy anh ra.
Nhưng đêm nay Lưu Trưng rất có kiên nhẫn, ngược lại anh sẽ không vì Tần Hải Tuấn mè nheo mà thấy phiền.
"Làm gì cho em nhìn sắc mặt, ảo giác của em ở đâu ra?" Nắm lấy bàn tay Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng đưa đầu ngón tay đặt lên vành môi mình sau đó hôn lên: "Anh chỉ hơi bận thôi, mấy ngày nay bài tập dồn dập quá."
"Trước khi về nhà." Mấy ngày đó mơ hồ cứ phủ lấy cậu.
"Trên người em đang bị thương đó ngốc à." Lưu Trưng lắc đầu thở dài, sau đó kéo Tần Hải Tuấn đi, cưỡng ép dẫn cậu về nhà: "Chỗ này không sạch sẽ gì, tụi mình về nhà rồi nói tiếp."
Tần Hải Tuấn không chịu, xảy ra tranh chấp với Lưu Trưng, ồn ào đến nỗi mấy tên tay chân trong quán bar phải đến để nhắc nhở, bảo bọn họ có chuyện thì ra ngoài giải quyết.
Nhìn thấy tình huống này, Tần Hải Tuấn mới chịu ngoan ngoãn đi với Lưu Trưng.
Đi khỏi cửa quán bar, Tần Hải Tuấn vung tay Lưu Trưng ra, nghiêm túc nói với anh: "nếu anh thật sự thấy miễn cưỡng, thì không cần tiếp tục quản tôi nữa."
Cậu rất muốn nói với Lưu Trưng, bản thân mình muốn cái gì.
Nếu như không chiếm được toàn bộ, thà rằng không có chút nào.
Giờ phút này tư duy của thiếu niên, không hoàn toàn đúng với tư duy lúc trước, bởi vì cá tính cậu là như vậy.

Điểm này cho dù là sau khi Lưu Trưng trưởng thành, cũng vẫn luôn kiên trì.
"Anh biết anh làm cho em sinh ra ảo giác, vừa nãy anh cũng đã nói xin lỗi với em." Lưu Trưng nhìn cậu nói: "Anh không miễn cưỡng, chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh sẽ quản đến cùng."
"Gạt tôi, tôi không tin." Tần Hải Tuấn mất mát cúi đầu, nội tâm dày vò, không còn sức.
"Tại sao không tin?" Lưu Trưng đẩy cậu lên trên tường, bóng cây ven đường che mất: "Tần Hải Tuấn, ngày hôm nay anh trịnh trọng nói một lần nữa, mặc kệ em có tin hay không, dù sao chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh chắc chắn sẽ quản."
Trong lòng Tần Hải Tuấn mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại đầy hoài nghi, đôi mắt trừng lên, bên trong như đang viết hai chữ không tin.
"Đồ lừa đảo!"
Lưu Trưng vừa buồn bực lại bất đắc dĩ: "Thật sự."
"Đồ lừa đảo!"
"Không lừa." Anh hiện giờ rất kiên nhẫn cực kỳ kiên nhẫn, chưa bao giờ như kiên nhẫn như thế.
"Đồ lừa đảo!"
"Em nói thêm câu nữa?" Kiên nhẫn cũng là có hạn nha.

"Đồ lừa đảo!" Tần Hải Tuấn giống như máy móc chỉ biết lập lại, miệng mở ra đóng lại chỉ có ba chữ này.
"Được rồi, coi như anh lừa em." Lưu Trưng nói, anh nắm lấy cằm Tần Hải Tuấn, mạnh mẽ hôn.
Tần Hải Tuấn chống đầu lên vách tường, không nhúc nhích được, chỉ có thể há miệng chấp nhận Lưu Trưng hôn môi: "A..." Lưu Trưng giống như đang trừng phạt vậy, dùng sức hôn quấy phá, m*t chiếc lưỡi đến đau đớn, phá trong miệng đến long trời lở đất.
Eo bị ôm chặt, cả người bị đè lên tường, nụ hôn bá đạo này, kịch liệt dồn ép hệt như bão táp.
"Hừ..." Tần Hải Tuấn nhắm mắt lại, dùng mũi hít thở dồn dập, nếu không chắc là sẽ tắt thở.
Lưu Trưng vẫn tiếp tục hôn, giữa bọn họ từ lúc mới bắt đầu hôn đã hình thành thói quen hôn dài, chưa tới mười phút thì không đủ.
Đến lúc sau căn bản không cần kiềm chế, Tần Hải Tuấn tự động nằm nhoài trong lồ ng ngực Lưu Trưng, hơi ngước đầu, dùng các loại góc độ hôn khắp nơi.
"..." Âm thanh vệt nước nhè nhẹ vang lên giòn giã, Lưu Trưng cắn đôi môi chàng trai, tay phải nâng mặt cậu lên, kéo dài nụ hôn nồng nhiệt.
"A..." Tần Hải Tuấn nhếch miệng muốn thở một chút, nhưng chỗ trống trong nháy mắt bị đầu lưỡi Lưu Trưng chặn lại, kín không một kẽ hở.
Vẫn tiếp tục kéo dài...!Kéo dài...
Đứng hôn mệt mỏi, Lưu Trưng ôm chàng trai xoay ngược người, để bản thân dựa vào tường, còn cả người Tần Hải Tuấn thì nằm nhoài lên người mình.
Động tác thay đổi, chỉ có liên kết giữa hai miệng vẫn dính vào nhau.
Hai người cực kỳ ăn ý, cảm xúc dần bình tĩnh lại kéo dài nụ hôn này.
Tần Hải Tuấn ôm lấy cổ Lưu Trưng một lát, sau đó vươn đôi tay nâng khuôn mặt Lưu Trưng.

Ngón tay cậu vuốt v e qua lại giữa hai má và cổ của đối phương, rất lưu luyến.
Chính cậu cũng bị bàn tay Lưu Trưng, âu yếm khắp nơi.
Hôn như vậy có thể kéo dài rất lâu, cơ thể và tinh thần từ đầu tới cuối vẫn luôn phấn khởi.
Hôn đến mức miệng khô lưỡi khô, hơn mười mấy hai mười phút trôi qua.
Cuối cùng Lưu Trưng dùng sức li3m m*t đầu lưỡi thiếu niên thêm hai lần, kết thúc nụ hôn này.
"Ừm..." Đôi mắt Tần Hải Tuấn mịt mù mông lung, hơi thở ngổn ngang, sau khi kết thúc lồ ng ngực phập phồng lên xuống, gấp gáp th ở dốc.
Lưu Trưng cũng giống vậy, so với cậu chỉ hơi bình tĩnh hơn một chút, ít nhất không có mơ màng, mà vẫn giữ được đôi mắt thanh tỉnh.
"Còn ổn không?" Ngón tay dịu dàng nâng cằm thiếu niên lên, dựa vào tia sáng nhỏ
quan sát.
Đôi môi sưng tấy, hai mắt ẩn tình, khuôn mặt chứa đầy d*c vọng hiện ra trước mặt Lưu Trưng, như lôi kéo người khác.
Tần Hải Tuấn tiếp xúc với ánh sáng, nhắm mắt lại, vội vã bỏ qua khuôn mặt bên cạnh, trở lại chỗ tối một lần nữa.

Cậu lẳng lặng th ở dốc, dựa vào Lưu Trưng nghỉ ngơi một lúc, mới đứng thẳng người.

"Tiểu Tuấn." Giọng Lưu Trưng lười biếng, lôi kéo tay cậu nói: "Tin hay không tin? Hả?"
"Dựa vào đâu để tin anh?" Giọng nói thiếu niên cố gắng ép xuống thật thấp, dùng để che giấu tiếng nói khàn khàn.
"Về sau anh sẽ đối tốt với em." Lưu Trưng nói.
"..." Tần Hải Tuấn nghĩ thầm, chuyện sau này ai mà biết được, bây giờ đã không tốt rồi, nói gì đến về sau.
"Đi." Đợi vài phút, Lưu Trưng trực tiếp kéo Tần Hải Tuấn đi, nói trở về.
Tần Hải Tuấn rũ mắt nhìn ngón tay đan xen lẫn nhau, lần này không có vùng khỏi Lưu Trưng nữa, cũng không muốn trốn tránh.
Lúc nãy thì giống như một bao thuốc nổ, còn cậu của bây giờ chỉ có thể dùng từ nghe theo để hình dung.
Lưu Trưng thầm nghĩ, sớm biết có thể giải quyết như vậy sẽ không lãng phí nhiều thời gian làm gì, đè cậu lâu làm một trận là xong.
"Anh đang nghĩ gì mà biểu cảm trông bỉ ổi vậy?" Tuy rằng Tần Hải Tuấn nghe theo, nhưng khắp toàn thân vẫn mang theo châm chích.
Nói về độc mồm độc miệng, Tần Hải Tuấn xem như là 1.

0 còn Lưu Trưng là 2.

0.
"Có sao?" Lưu Trưng sờ sờ mặt, hoàn toàn không tin cái từ bỉ ổi này có thể dùng trên người mình.
"Chậc chậc!" Tần Hải Tuấn cảm thấy mình rất chán ghét Lưu Trưng, nhưng mà lúc ở cùng Lưu Trưng luôn không kiềm chế được nhìn anh.
Càng ghét lại càng muốn nhìn, càng nhìn lại càng ghét.
Có lúc thật sự nghĩ rằng để ý một người như thế, rất nhọc lòng rất dày vò, không bằng cứ rời khỏi anh ấy đi cho rồi.
Nhưng mấy ngày rời đi đó, cái loại cảm giác ấy Tần Hải Tuấn không muốn nhớ lại nữa.
"Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?" Lái xe hướng về siêu thị, Lưu Trưng định tiện tay mua chút nguyên liệu nấu ăn cùng với trái cây.
Anh đi mấy ngày, tủ lạnh trong nhà đều là trống trơn.
"Gì cũng được." Tần Hải Tuấn chống cằm, nhìn ra ngoài cửa xe.
"Trên đời này không có món ăn gì cũng được, có cũng không thể ăn." Lưu Trưng đậu xe xong, vươn tay xoa đầu Tần Hải Tuấn, nói một lời ý nghĩa sâu xa: "Làm người thì lòng dạ nên rộng rãi một chút, đừng keo kiệt như vậy."
Tần Hải Tuấn nắm lấy cái tay đó, bỏ vào miệng cắn mạnh một cái: "Trả lại cho anh."
"..." Khuôn mặt Lưu Trưng trở nên vặn vẹo, tay đau đến mức chuột rút.


Rút bàn tay ra nhìn thử, mẹ nó, một hàng dấu răng màu tím.
Làm người thì lòng dạ nên rộng rãi một chút, đừng keo kiệt như vậy.
Lưu Trưng nghiến răng nghiến lợi, niệm mấy lần để mình bình tĩnh lại, đừng nên chấp nhặt với Tần Hải Tuấn.
Nhìn biểu cảm Lưu Trưng giận mà không dám nói gì, cuối cùng gương mặt Tần Hải Tuấn cũng có vẻ tươi cười, tâm trạng thoải mái đi về phía trước, để lại Lưu Trưng sau lưng tự mình đẩy xe mua sắm.
Dáng vẻ đắc ý này làm Lưu Trưng rất ngứa răng.
Ánh mắt anh xoay động nói: "Đi, đi mua văn phòng phẩm cho em." Dẫn theo Tần Hải Tuấn lừa đến khu văn phòng phẩm, cho mua cho cậu rất nhiều rất nhiều đồ dùng học tập.
Tần Hải Tuấn mặt đen thui, Lưu Trưng còn cố tình hỏi cậu: "Có muốn mua cặp sách không? Lúc trước em vứt cái ba lô ở đâu rồi ta?"
...
Cuối cùng bọn họ không mua cặp sách bởi vì Tần Hải Tuấn nhìn không lọt những thứ đó, ba lô đeo trên lưng cậu phải là đồ nhập khẩu nước ngoài.
"Tật xấu." Lưu Trưng nói thầm, anh mắng chính là bản thân mình trước kia, toàn là mấy cái tư tưởng gì đâu.
Trong tay Tần Hải Tuấn có tiền nên yêu cầu cao đối với vật chất.

Hơn nữa tuổi tác cậu còn chưa lớn, quan niệm tiêu tiền chưa được thành thục, cậu có suy nghĩ này cũng là lẽ đương nhiên.
"Lưu Trưng, nếu là trường cấp ba không nhận em..."
"Sẽ không."
Tới gần trường học, biểu hiện của Tần Hải Tuấn hơi sốt sắng.

Sắc thái cậu mang theo vẻ lo lắng và đứng ngồi không yên, có thể nhìn ra đối với việc đi học là không được như mong đợi.
Lưu Trưng giúp cậu cầm ba lô, đeo trên bờ vai, bọn họ đến trường cấp ba nam sinh, tìm giáo viên chủ nhiệm lúc trước của Tần Hải Tuấn.
Trong suốt quá trình, Tần Hải Tuấn rất trầm mặc, Lưu Trưng đi đâu thì cậu liền theo đó, không nói một lời nào.
Lưu Trưng bàn bạc cùng giáo viên lớp 12, Tần Hải Tuấn ở bên cạnh có cũng được mà không có cũng được ngồi bàng thính.

Chỉ khi nhắc đến tên cậu, cậu mới ngẩng đầu trả lời vấn đề.
Giáo viên nói: " Học trò Tần Hải Tuấn ở học kỳ 2 năm lớp 11 biểu hiện rất tốt, khai giảng học kỳ này em ấy chưa có đến báo danh khiến chúng tôi cũng lấy làm lạ.

Mặt khác cũng đã gọi điện đến Tần tiên sinh." Nhận được kết quả, đương nhiên là không tốt, giáo viên lúng túng cho nên không nói ra.
Không phải nói Lưu Trưng cũng có thể đoán được, năm đó anh thôi học, giáo viên gọi điện thoại cho Tần Thiên, Tần Thiên chỉ nói một câu, thằng bé muốn thế nào thì tùy nó.
"Cảm ơn thầy rất nhiều, trì hoãn lâu như vậy mới đến báo danh, thật sự rất xin lỗi." Lưu Trưng nói: "Tiểu Tuấn không có vấn đề nào khác, em ấy đối với học tập rất nghiêm túc, em hi vọng em ấy có thể thuận lợi tốt nghiệp."
"Chúng tôi cũng hi vọng." Giáo viên gật gật đầu, nụ cười hiền lành.
"Tiểu Tuấn, em muốn hôm nay lên lớp, hay là ngày mai rồi đi?" Lưu Trưng sợ cậu học hành không theo kịp, ước gì Tần Hải Tuấn bắt đầu từ bây giờ cố gắng học tập.

Thế nhưng việc này không đúng hiện thực, Tần Hải Tuấn vốn dĩ ghét học, bức ép gấp quá có thể bị phản tác dụng.
"Ngày mai." Tần Hải Tuấn không thèm cân nhắc, lập tức muốn về nhà cùng Lưu Trưng.

"Haiz." Lưu Trưng nghĩ thầm, hôm nay hay ngày mai cũng như nhau thôi, đều phải cố gắng học tập: "Vậy được tốt, cho em chơi một ngày nữa."
Ngồi trên xe, tâm trạng Tần Hải Tuấn rầu rĩ, cậu nói: "Lưu Trưng, em thật sự rất ghét đọc sách."
Lưu Trưng duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay đặt trên đùi cậu nhóc, ủ trong lòng bàn tay nói: "Đừng sợ, anh cùng học với em."
Sách giáo khoa của Tần Hải Tuấn, toàn bộ đều được Lưu Trưng mang về nhà.
Sau khi trở về, anh lập tức mua một đống tư liệu luyện thi đại học, đề thi thử.

Download video, tự mình xem rất nghiêm túc.

Anh nói sẽ học cùng Tần Hải Tuấn, không phải là nói dối.
Bắt đầu từ bây giờ, Lưu Trưng phải đảm bảo bản thân học được trước, rồi kéo theo Tần Hải Tuấn.
Khoảng cách thi đại học chỉ còn một năm mà thôi, thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Nhưng nếu thật sự bước chân vào trong đó nhất định sẽ từng trải đủ loại vất vả.
Đối Lưu Trưng mà nói, anh đã từ bỏ những kiến thức này hơn 10 năm rồi, hiện giờ muốn nắm lại thêm lần nữa, là một chuyện còn khó hơn vài lần so với Tần Hải Tuấn thi đại học.
Nhưng anh rất có quyết tâm, không hề có suy nghĩ muốn rút lui.
"Tiểu Tuấn, tới đây, dạy anh làm đề thi cấp ba của tụi em." Ăn xong cơm tối, sau khi tắm rửa xong, Lưu Trưng mặc một cái quần đùi liền vội vàng ngồi xuống, gọi Tần Hải Tuấn lại đây dạy mình làm bài.
Những môn khác chỉ cần học bằng cách nhớ, cái này rất đơn giản, dành nhiều thời giờ một chút là có thể giải quyết.

Chỉ có môn toán học thì cần phải luyện tập nhiều.
Tần Hải Tuấn học toán rất ổn, bản thân cậu cũng khá thích làm đề toán, cho nên năm lớp 11 phân ban mới chọn theo khoa học tự nhiên.
Nghe Lưu Trưng bảo muốn học lại kiến thức cấp ba, mặt Tần Hải Tuấn méo xẹo, cảm thấy Lưu Trưng đang đùa giỡn mình.
"Tuy anh là sinh viên mĩ thuật, nhưng trước đó cũng học qua cấp ba rồi chứ, hẵn không đến nỗi nào?" Lẽ nào lên hai năm đại học, kiến thức cấp ba đều quên hết rồi?
"Không phải anh từng nói với em rồi sao, anh là học sinh dốt." Lưu Trưng thoải mái thừa nhận, cầm sách giáo khoa cũ trước kia của Tần Hải Tuấn: "Bắt đầu lại từ đầu, đến dạy anh đi, giảng một chút về cái công thức này."
Tần Hải Tuấn thấy anh đang nói thật, ôm cánh tay lại gần, tùy tiện chỉ một chút: "Là như vậy nè." Bla Bla một đống, giúp Lưu Trưng làm đề luyện tập.
"À, hóa ra là như vậy, có chút ấn tượng." Lưu Trưng cười cười, quay đầu hôn một cái lên miệng Tần Hải Tuấn: "Giảng rất tốt, em có tiềm lực làm thầy giáo đó."
Tần Hải Tuấn rầm rì hai tiếng, không thể hiện gì.
Nhưng bên trong cực kỳ đắc ý, cậu lặng lẽ nhớ lại kế hoạch đã nói với Lưu Trưng.

Nói rằng nếu như mình cố gắng học hành thì mục tiêu tương lai chính là đại học sư phạm.
Chờ sau này mình thi đậu đại học sư phạm, không phải là có thể vĩnh viễn ở bên Lưu Trưng?
_____________________.



Chương trước Chương tiếp