Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 51: 43: Em có nguyện ý đi cùng với anh không?



Phụ cận trường học có rất nhiều quán ăn, Lưu Trưng dựa vào cảm giác tùy tiện kéo Tần Hải Tuấn vào trong, gọi một phòng riêng.

Sau khi bước vào phòng, Tần Hải Tuấn trầm mặc ngồi xuống, cố ý cách Lưu Trưng xa xa.

Lưu Trưng đang nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, tạm thời không đếm xỉa đến cậu.

"Được, lấy những món này đi." Sau khi gọi món xong, cửa phòng đóng lại, cả phòng trở nên yên tĩnh.

Gian phòng riêng này được trang hoàng với tông màu ấm áp cùng ánh đèn nhu hòa, khiến bầu không khí ấm lên không ít. Cho dù hai người trầm mặc không nói lời nào, cũng không có vẻ quá khó xử.

Rốt cục Lưu Trưng đứng lên, đi tới vị trí bên cạnh Tần Hải Tuấn ngồi xuống.

Khiến người khác phiền não chính là, Tần Hải Tuấn lập tức đứng lên đổi vị trí, ngồi cách xa một chút.

"..." Động tác đầy tính trẻ con này khiến Lưu Trưng dở khóc dở cười.

Thế nhưng anh không nói gì, đứng lên lần nữa, đi tới bên cạnh Tần Hải Tuấn. Đồng thời lanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, không cho cậu rời đi.

"Ngồi." Lưu Trưng nói, cường thế nhấn Tần Hải Tuấn ngồi lên ghế: "Em xong chưa, có thể nói chuyện đàng hoàng được không."

Tần Hải Tuấn nghiêng đầu, tỏa ra vẻ lười nói chuyện với anh.

"Em cứ ấu trĩ như vậy." Lưu Trưng vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, duỗi tay xoa nắn gò má cậu.

"Cút!" Tần Hải Tuấn lập tức trừng anh.

"Tụi mình nói chuyện đàng hoàng, có được hay không?" Lưu Trưng không có cách giữ được cậu, ngay cả nói chuyện cũng không dám quá ngả ngớn, chỉ lo cậu nảy sinh tâm lý phản nghịch.

"Không có gì để nói cả." Tần Hải Tuấn dời mắt đi, vốn định trầm mặc đến cùng, thế nhưng ở trước mặt Lưu Trưng, nhìn vào người này, cậu vẫn không nhịn được oán hận ngập lòng: "Trước kia là tôi mắt mù, mới đi coi trọng người ghê tởm như anh..."

"Hiện giờ đôi mắt hết không mù rồi?" Lưu Trưng chăm chú nhìn cậu: "Anh xem chút nào anh xem chút nào, chỗ nào không mù?" Hai tay nâng đôi gò má của chàng trai, Lưu Trưng làm bộ đoan trang, chậc chậc nói: "Vẫn cứ đáng yêu như vậy, không hổ là mình."

Tần Hải Tuấn lập tức cho anh một vẻ mặt khó chịu, trong lòng bốc lửa, vừa tức vừa đau, miễn bàn đến phức tạp.

"Anh biến đi! Đừng nói chuyện với tôi!" Cậu dùng lực xô đẩy Lưu Trưng, phản ứng rất kịch liệt mắng anh: "Biến thái chết tiệt! Buồn nôn cuồng tự luyến, anh có bệnh!"

"Em đây không phải là đang chửi bản thân mình sao, em thích anh có phải là cũng có bệnh rồi không? Cũng là biến thái?" Lưu Trưng cười cười, ngồi chờ Tần Hải Tuấn xù lông.

Quả nhiên Tần Hải Tuấn nhìn anh chằm chằm nói: "Nếu trước kia anh nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không thích anh."

Lưu Trưng gật đầu nói: "Anh cũng rất hối hận, đúng là nên nói cho em biết sớm, miễn cho em đòi sống đòi chết."

Tần Hải Tuấn tức đến mức lập tức động thủ với anh, không muốn nói gì nữa, chỉ muốn đánh chết cái tên vô liêm sỉ khốn kiếp khiến người khác ngứa răng này!

"Á.. ui..." Lưu Trưng không dám đánh trả, không thể làm gì hơn là nhẫn nhịn chịu đau, bị Tần Hải Tuấn đánh cho sưng đầy đầu.

Tần Hải Tuấn đang nổi nóng, sau khi đánh xong mới nhận ra Lưu Trưng không hề phản kháng, mà vẫn luôn chịu đựng.

Cậu ngừng tay, không muốn đánh Lưu Trưng cũng không muốn nói chuyện với anh.

"Tiểu Tuấn, tối nay anh tới tìm em, là thật sự nghiêm túc muốn nói chuyện với em." Lưu Trưng duỗi tay chỉnh lại mái tóc xộc xệch, thuận tiện hít thở nói: "Quan hệ giữa chúng ta, anh không hy vọng ầm ĩ quá mức. Mặc kệ em có chấp nhận hay không, anh chính là em, em chính là anh. Em ở trong lòng anh là người thân mật nhất, quan trọng nhất trên đời này."

Thử hỏi, còn có ai ràng buộc sâu hơn so với bọn họ? Có mối quan hệ thân mật hơn?

"Anh không cảm thấy bản thân hơi quá đáng sao?" Tần Hải Tuấn quay đầu sang một bên, ẩn nhẫn nói: "Anh biết rõ tôi yêu anh mà."

"Bởi vì vậy." Lưu Trưng quay gương mặt cậu trở về, đối diện với mình: "Tối nay anh đến hỏi em, em có nguyện ý đi cùng anh hay không?"

Dưới tình huống đều biết cả hai là cùng một người, anh có thể vượt qua lớp chướng ngại này hay không.

"Tại sao lại hỏi như vậy? Có ý gì?" Tần Hải Tuấn nghi vấn nhìn anh, đôi mắt sáng như đuốc.

"Không cần phòng bị anh như vậy, anh không có chơi cái gì mà đùa giỡn lòng người đâu." Lưu Trưng thật bất đắc dĩ, anh không thích bị Tần Hải Tuấn đề phòng như vậy, cảm giác sau khi nói ra mọi chuyện, giữa hai người càng cách xa so với trước kia: "Em rất để ý thân phận của anh sao? Nếu không ngại, em muốn chuyển về thì cứ chuyển về, anh cũng không ngại."

"..."

"Đương nhiên, nếu như em để ý, vậy cứ xem như anh chưa nói gì." Lưu Trưng nhớ lại những lời Tần Hải Tuấn đã mắng chửi mình, cái gì mà buồn nôn cuồng tự luyến, biến thái... Anh cho rằng Tần Hải Tuấn chắc hẳn rất để ý, bởi vì để ý tầng thân phận này, thế nên lúc đó mới tức giận như vậy.

Nhưng bởi vì rễ tình đã đâm quá sâu, không thể thoát ra được, dẫn đến ba tháng sau vẫn chìm đắm trong thất tình.

"Xì..." Đầu tiên là Tần Hải Tuấn cười nhạo một tiếng, sau đó gương mặt trở nên hững hờ: "Lưu Trưng, anh có chút buồn cười thật. Lúc tôi liều mạng muốn ở bên anh, anh đẩy tôi đi. Hiện tại tôi đi rồi, anh lại kéo trở về, anh còn nói anh không đùa giỡn tôi?"

Lưu Trưng lắc đầu: "Không phải đang đùa giỡn em, em đã biết rõ tất cả rồi, anh cho em đi là bởi vì hi vọng em sẽ sống và sinh hoạt như người thường, đi cùng với anh rõ ràng không phải lựa chọn tốt. Nếu có thể, anh đương nhiên không muốn giữ em."

Dự định ban đầu chính là như vậy, Lưu Trưng vẫn luôn cho rằng sau khi nói ra, Tần Hải Tuấn sẽ buông đoạn tình cảm dị dạng này xuống.

Dù sao cũng không được mấy người có thể tiếp thu loại chuyện tình quỷ quái yêu chính bản thân này, Tần Hải Tuấn chưa phát điên đã xem như em ấy lợi hại rồi.

Ai ngờ em ấy lại trường tình* như vậy, sau khi biết tất cả chẳng những không buông tay, trái lại có vẻ càng thêm chấp nhất.

*Trường tình: yêu lâu dài.

"Phải không, tôi cũng chẳng muốn ở." Tần Hải Tuấn nói một cách lạnh nhạt.

Dáng vẻ ngoài miệng không giống lòng này, khiến Lưu Trưng có chút đau lòng. Đồng thời cũng rất nghi hoặc, Tần Hải Tuấn đến cùng là để ý đến mức nào, dù cho dưới tình trạng thống khổ như vậy, cũng không muốn trở về.

"Haiz..." Lưu Trưng rút ra hai điếu thuốc, đốt cho người bên cạnh một điếu, anh hút một hơi nói: "Không muốn thì không cần đi, anh chỉ lo lắng cho em, thấy em như vậy, lòng anh cũng không dễ chịu."

Tình cảm của anh đối với Tần Hải Tuấn, xưa nay đều không phải là giả. Thậm chí ngay cả bản thân anh cũng đánh giá thấp phần tình cảm này, chuyện đến nước này căn bản không vung tay được.

"..." Tần Hải Tuấn rũ mắt không nói, khói thuốc tràn bên môi cậu, vẫn đắng chát như xưa.

Yên tĩnh một lúc, Lưu Trưng nói: "Anh hi vọng em nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ." Hít một hơi, từ từ nhả khói thuốc, anh híp đôi mắt: "Trước nay anh đều không quá để ý, anh chỉ sợ em để ý. Nếu không phải vì rối rắm em, nếu không phải lo lắng cho em, rất nhiều chuyện anh căn bản sẽ không quan tâm, cũng không cần lo lắng."

Một người sinh hoạt thế nào cũng được, sống đến lúc này, tâm lý chịu đựng của Lưu Trưng rất rộng lớn, hoàn toàn không cách nào lung lay.

Nhưng một khi dính đến Tần Hải Tuấn 20 tuổi của hiện tại, Lưu Trưng đều phải suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức đầu sắp nổ tung.

Đây chắc chắn không phải tác phong của anh.

Vì vậy anh không muốn cứ rối rắm mãi, hiện giờ sẽ chờ câu trả lời từ Tần Hải Tuấn, quyết định thay anh.

"Anh nói những lời này, là xuất phát từ tâm thế gì?" Tần Hải Tuấn cảm nhận được tuy Lưu Trưng rất quan tâm mình, nhưng không phải là tình yêu.

"Thương em, không muốn nhìn em khổ sở." Lưu Trưng nói, nhìn thấy nhân viên phục vụ mang theo món ăn tiến vào.

Khoảng thời gian này dần yên tĩnh lại, chờ thức ăn được mang lên hết, Lưu Trưng bảo cậu ăn trước, tiện thể đổi chủ đề cùng cậu tán gẫu về những thứ khác.

"Căn tin ở trường bọn em bán đồ ăn có ngon không?"

Tần Hải Tuấn nhận lấy chén canh, tâm trạng vẫn có chút ngột ngạt, không thoải mái như suy nghĩ.

Lưu Trưng nhìn thấy liền vội vàng nói: "Bảo bối, cõi đời này không có chuyện gì ghê gớm. Bởi vì anh quá quan tâm em, mới đem mọi chuyện thành ra như vậy."

Sau ba tháng tách ra, Lưu Trưng đã tự hỏi rất nhiều lần, quả thật đã nghĩ thông một số việc.

Nhân sinh của Tần Hải Tuấn, là của Tần Hải Tuấn, mình không có cách nào tay cầm tay tự đi bào chế.

Bởi vì Tần Hải Tuấn có một hệ tư tưởng riêng, một cái đầu độc lập, rất nhiều việc không cách nào là chắc chắn, dù cho bọn họ là cùng một người.

"Anh không muốn ràng buộc em, em muốn làm sao thì làm vậy, chỉ cần em có trách nhiệm với lựa chọn của mình là được." Lưu Trưng nói xong, chuyên tâm hưởng thụ bữa tối.

Anh bôn ba cả một buổi trưa, bụng đã sớm đói cồn cào.

Tần Hải Tuấn trầm mặc một lúc, cũng hạ mi mắt ăn cơm, yên tĩnh hưởng thụ bữa tối.

Đêm nay cậu ăn hơi hơi nhiều một chút, so với ba tháng trước thì bữa cơm tối này xem như ăn no.

Lưu Trưng tình cờ nghiêng đầu nhìn, gắp gắp thức ăn cho cậu: "Sao cảm giác trông em hơi gầy đi?"

Bĩu môi, Tần Hải Tuấn không hề trả lời, nhưng cũng không từ chối lời quan tâm của Lưu Trưng.

"Vậy đi, nếu tối nay em không muốn trả lời anh, có thể cân nhắc thêm vài ngày." Sau khi Lưu Trưng dùng cơm xong, đợi không thấy đối phương lên tiếng, cũng không hề thúc ép.

Sự tình đã đến lúc này, trái lại không cần hấp tấp, để em ấy từ từ suy nghĩ rõ ràng.

"Ừm." Tần Hải Tuấn mím môi đáp một tiếng, sau đó không được tự nhiên dựa lưng vào ghế, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá.

"Hiện tại một ngày hút mấy điếu?" Lưu Trưng tùy ý hỏi.

"Một gói." Tần Hải Tuấn ngậm thuốc lá, nhấn bật lửa châm thuốc.

"Hơi nhiều, chú ý một chút." Lưu Trưng muốn uống thêm chút trà, nhấc ấm lên rót đầy cho cả hai: "Em mới hai mươi, hút đến lúc già, phổi em không chịu nổi đâu."

Động tác của Tần Hải Tuấn hơi dừng lại, liếc mắt.

Ánh mắt đó khiến Lưu Trưng buồn cười: "Anh hút rất ít, một ngày khoảng 2 điếu gì thôi."

Nghe vậy, trong tức khắc Tần Hải Tuấn cảm thấy mùi thuốc lá trong miệng thật nhạt nhẽo, không có mùi vị gì. Cậu do dự một lát, lấy điếu thuốc từ trên môi xuống, chậm rãi nhấn vào gạt tàn thuốc.

Toàn bộ quá trình, cậu đều buông thấp mi mắt, không hề nhìn Lưu Trưng.

Thấy cậu ngoan đến như vậy, Lưu Trưng nắm lấy bàn tay hơi nhợt nhạt ấy, ở trong lòng bàn tay mình thưởng thức.

Trước kia người này được nuôi nấng tốt vô cùng, một khoảng thời gian không gặp, cứ luôn cảm thấy chỗ này chỗ nọ đều không được hài lòng.

"Tiểu Tuấn, đừng giận anh nữa, làm bản thân kiệt quệ không đáng đâu." Lưu Trưng nhỏ giọng nói, anh luôn cho rằng Tần Hải Tuấn đang tức giận.

"..." Người đàn ông này ngữ điệu ôn tồn, sát bên tai; mí mắt Tần Hải Tuấn run rẩy, lồng ngực theo ấy mà rung động.

Tức giận đã sớm không còn, những lời biến thái buồn nôn cuồng tự luyến kia, bởi vì không đặt trong lòng, nên mới không chút kiêng dè nào nói ra khỏi miệng.

Lưu Trưng nói anh ấy quan tâm, làm sao Tần Hải Tuấn không để ý được.

Về phần vấn đề thân phận, cậu không phải Lưu Trưng, cậu không có phần từng trải và cảm giác chân thực ấy. Nếu bản thân Lưu Trưng đã không ngại, cậu để ý làm gì?

Vấn đề cậu để ý trước sau chỉ có một, cậu để ý tình cảm mà Lưu Trưng trao cho không phải yêu, mà chỉ là tình thân.

...

Ở trong phòng chờ đến 9 giờ, Lưu Trưng nói: "Đi, anh đưa em về."

Vừa nãy bọn họ tự đi bộ đến đây, từ chỗ này đi về trường cũng rất gần, ước chừng chỉ khoảng năm phút.

Lưu Trưng định đưa người trở về, sau đó tự mình về nhà.

Tần Hải Tuấn ngồi ở đó nửa ngày, mới chậm rãi đứng lên, cùng Lưu Trưng đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi về trường học, Lưu Trưng không đi tới, mà đứng ở ven đường phụ cận cổng, phất tay nói tạm biệt với cậu: "Em vào đi, có việc thì gọi điện cho anh."

Tần Hải Tuấn dừng bước chân, ngước mí mắt lên nhìn một chút, không đi.

Đột nhiên Lưu Trưng bừng tỉnh, đưa túi đồ trong tay giao cho cậu nói: "Suýt chút nữa là quên rồi, nè, trời lạnh nên mặc nhiều hơn một chút."

Bên trong có vài cái áo khoác mỏng, thích hợp mặc vào mùa thu.

Cầm quần áo của mình, Tần Hải Tuấn vẫn như cũ không đi, đồng thời cậu và Lưu Trưng đứng ở ven đường làm một trận, giằng co không có lời nào để nói.

Nói đúng ra là chỉ có một bên trầm mặc, Lưu Trưng đã sớm bỏ cái tật xấu này rồi.

"Sao vậy, không muốn vào?" Anh nhướng mày, hỏi Tần Hải Tuấn muốn thế nào?

Không nhận được đáp án, thiếu niên khó chịu kia đang muốn chiến đấu với mình, khiến người khác không làm gì được cậu.

Vì vậy Lưu Trưng liền nói: "Em không nói lời nào là anh đi đó, anh phải về làm bài tập."

Đồng thời đi về hướng trạm dừng xe gần đó, chờ xe buýt.

Không ngờ Tần Hải Tuấn cũng đi theo, nhìn thấy Lưu Trưng ngồi lên băng ghế, cậu liền đứng đó.

"Haiz." Lưu Trưng thở dài, không có cách nào.

Xe rất nhanh liền đến, Lưu Trưng không kịp nói với Tần Hải Tuấn, chỉ phất tay một cái sau đó lên xe. Thừa dịp lúc cửa xe chưa đóng lại hướng về phía dưới nhìn thử, phát hiện cậu bé rầy rà kia cũng đang nhìn mình, ánh mắt đáng thương lạ thường.

Sau khi xe buýt rời đi, Lưu Trưng ngồi trên xe cảm thán một lần nữa, thật sự không vung tay được.

Anh ảo não bản thân lúc trước ngây thơ, quả nhiên là cùng một mặt hàng với Tần Hải Tuấn.

Lại nói đến Tần Hải Tuấn đứng dưới trạm dừng, sau khi cậu nhìn xe Lưu Trưng rời đi, tự mình chậm rãi đi bộ về trường học.

Trong phòng ngủ của bọn họ, Trịnh Hiểu Đông đã trở về từ sớm. Cái người hay buôn dưa này vừa nhìn thấy Tần Hải Tuấn thì lập tức hỏi: "Cái người kia là ai vậy? Mày với anh đó có quan hệ gì vậy? Là người thân của mày à? Anh trai?"

Có thể gọi Tần Hải Tuấn là Tiểu Tuấn, còn ầm ĩ với Tần Hải Tuấn như vậy, thoạt nhìn rất giống người thân. Bạn bè với nhau thì có lẽ không phải, bầu không khí không giống.

"Là bạn." Tần Hải Tuấn tùy ý nói, bởi vì bản thân cậu cũng không rõ, mình và Lưu Trưng đến cuối cùng được xem là quan hệ gì.

Cậu đứng bên giường, ném túi quần áo lên, sau đó ngồi xuống trước bàn học, dáng vẻ rất mệt mỏi.

"Ha ha, có đúng không? Tao thấy hai người lôi lôi kéo kéo, còn tưởng là người thân... Không đúng, càng giống như..." Trịnh Hiểu Đông vắt hết óc nghĩ ra từ để hình dung, nói: "Như người yêu nhỏ đang cãi nhau."

Tần Hải Tuấn ghé mắt nhìn, cho Trịnh Hiểu Đông một cái liếc mắt.

Nhìn thấy Trịnh Hiểu Đông vội vàng cười pha trò nói xin lỗi với cậu: "Tao chỉ nói nhảm chút thôi, không cần để ý."

Nhưng Tần Hải Tuấn nói: "Tao không ngại, khiến tao thất tình chính là anh ấy."

Trịnh Hiểu Đông: "..."

Mày không chút áp lực nào đã come out thật sự có ổn không đó?
Chương trước Chương tiếp