Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 54: 46: Chuyển nhà



"Đồ điện gia dụng ở phòng này chắc không thể mang đi được, chủ yếu bởi vì anh không có chỗ để. Các cậu nhìn thử có thể chấp nhận thì tạm chấp nhận một chút." Ôn Vũ nói, không thể tạm chấp thì cũng hết cách.

Lưu Trưng là tên già đời chuyên nhìn sắc mặt người khác, vừa nghe là biết trong lòng Ôn Vũ đang không thoải mái, đoán chừng là bị cách ứng xử của Tần Hải Tuấn gây khó chịu.

Vì vậy vội vàng giảng hòa nói: "Không sao, những món gia cụ này đều tốt. Nhưng bên kia tụi em cũng có một ít đồ gia dụng, bỏ đi thì tiếc lắm." Anh nói bằng lời hay ý đẹp: "Đàn anh xem xét giúp ạ, thu xếp một chút đồ dùng trong phòng là tốt rồi."

"Em muốn chuyển nội thất đến đây?" Ôn Vũ không quá thích thái độ của Tần Hải Tuấn, nhưng với Lưu Trưng vẫn có thể: "Cũng được, anh sẽ gọi người đến đem nội thất trong phòng đi."

Tần Hải Tuấn thấy Ôn Vũ không để ý tới mình, ngay cả Lưu Trưng cũng không chịu thương lượng quyết định cùng mình, trong lòng có hơi khó chịu.

"Lưu Trưng." Cậu hô một tiếng.

"Làm sao?" Lưu Trưng là con giun trong bụng cậu, biết cậu đang khó chịu, vì vậy nở một nụ cười.

Nụ cười này có mục đích trấn an Tần Hải Tuấn, không nghĩ tới Tần Hải Tuấn ngữ không kinh người không ngớt*, cậu nói: "Phiền phức như vậy, sao không trực tiếp mua nhà ở phụ cận luôn, muốn tân trang thế nào cũng được."

*Ngữ không kinh người không ngớt: có ý là lời mình nói ra không khiến người khác kinh ngạc, bất ngờ thì sẽ không dừng lại.

Má ơi, Lưu Trưng vừa thấy sắc mặt Ôn Vũ, người ta cũng đang lúng túng kìa.

"..." Trong lòng Ôn Vũ suy nghĩ, các cậu đùa tôi hả?

"Nói bậy nói bạ, mua nhà tân trang còn phải làm tạm trú gì đó cần trì hoãn rất lâu, vẫn nên thuê phòng sẽ tương đối thích hợp hơn. Anh thấy chỗ này cũng rất tốt, giá phòng đàn anh thông báo cũng rất phải chăng." Lưu Trưng liếc nhìn Tần Hải Tuấn đang trừng mắt một cái, muốn cậu câm miệng.

Còn bản thân tiếp tục thương lượng với Ôn Vũ, cuối cùng thành công ký hợp đồng.

Đến khi thanh toán, Tần Hải Tuấn nghẹn cả mặt, vào lúc này mới nhớ đến cậu.

"Thẻ tính dụng ơi, lại đây quẹt thẻ." Đã thế Lưu Trưng còn cố tình trêu chọc cậu.

Ngay cả Ôn Vũ cũng nhìn ra cậu bạn này của Lưu Trưng đang rất khó chịu, anh còn tưởng rằng hai người sẽ cãi nhau. Dù sao toàn bộ quá trình đều do Lưu Trưng tự quyết định, người còn lại không có quyền lên tiếng.

Nhưng cuối cùng người không có quyền lên tiếng kia mới là người trả tiền, đây thực sự là một lời khó nói hết.

Bất quá Ôn Vũ đã lo lắng dư thừa.

Dù cho Tần Hải Tuấn khó chịu thế nào cũng sẽ không từ chối Lưu Trưng, điểm này là chắc chắn. Vì vậy chỉ thấy cậu ngoan ngoãn đi sang mở điện thoại chuyển tiền cho Ôn Vũ, không lâu sau đã thanh toán xong.

"Gọi Tiểu Úy sang đây, rảnh rỗi cùng nhau đi ăn cơm." Lưu Trưng cẩn thận cầm hợp đồng, nói với Ôn Vũ.

"Ok, anh thường hay nghe nói về cậu, nhưng vẫn chưa có nhận thức." Anh mắt Ôn Vũ mang theo vẻ trêu ghẹo nói: "Quả nhiên cậu giống hệt trong truyền thuyết, là người đàn ông có sẵn bgm*."

*bgm: mình tra trên google bảo là "nhạc nền" nhưng không biết có đúng không hay là một từ viết tắt pinyin nào đó (-_-")

Lưu Trưng ngoài ý muốn hỏi: "Lẽ nào em nổi danh như vậy hả?"

"Cậu không biết à? Khắp học viện Mĩ Thuật đều là truyền thuyết về cậu, ngay cả anh cũng rất tò mò, cậu với thầy Tạ Lam cuối cùng là có quan hệ thế nào vậy?" Ôn Vũ nhìn anh, cảm giác vô cùng trông chờ đáp án.

"Quan hệ thầy trò, chứ còn có thể là quan hệ nào nữa?" Lưu Trưng nhanh chóng làm sáng tỏ, anh quá rõ scandal giữa mình và thầy Tạ Lam lợi hại đến mức nào, nhất định không được để Tần Hải Tuấn biết đến.

"Thật hâm mộ tình thầy trò của hai người." Ôn Vũ cười cười, sau đó giao chìa khóa cho Lưu Trưng: "Anh ở phòng đối diện, có chuyện gì lập tức đến tìm anh."

"Được, cảm ơn anh." Lưu Trưng nói lời cảm ơn.

Ôn Vũ bên kia vừa rời khỏi cửa, Tần Hải Tuấn lập tức cau mày hỏi: "Tiểu Úy là ai, thầy Tạ Lam là ai?" Những cái tên xa lạ này, Tần Hải Tuấn khẳng định chưa từng nghe qua, cậu khó chịu nói: "Bây giờ em mới nhận ra, em đối với anh hoàn toàn không biết gì cả."

Còn Lưu Trưng lại gần như biết hết thảy về mình.

Không, không phải gần như, vốn dĩ chính là tất cả.

"Quan hệ với Tiểu Úy là bạn học trong học viện Mĩ Thuật, còn thầy Tạ Lam là thầy giáo dạy anh vẽ tranh, con người thầy rất tốt, ban đầu anh có thể vào học viện Mĩ Thuật là nhờ thầy ấy." Lưu Trưng giải thích từng thứ.

"Quan hệ của hai người rất tốt?" Dựa theo lời thuật lại của Ôn Vũ, luôn có chỗ khiến Tần Hải Tuấn không thoải mái.

"Cũng xem là tốt đi, thấy ấy thưởng thức anh, tương đối quan tâm anh." Lưu Trưng biết Tần Hải Tuấn đang suy nghĩ gì, anh buồn cười xoa xoa đầu đối phương: "Em đừng suy nghĩ nhiều, mùi dấm chua bay cao cở tám đốt tre rồi."

"Em không ngại bọn họ, em để ý chính là anh chưa bao giờ nói với em về chuyện bên ngoài của anh." Tần Hải Tuấn nhếch miệng nói.

"Bởi vì những việc đó đối với anh rất đơn giản, anh không nói với em, có nghĩa rằng đây không phải chuyện quan trọng, ngay cả bản thân anh cũng không thèm để ý." Lưu Trưng rất oan uổng, anh thật sự nghĩ như vậy mà.

"Anh không thèm để ý, không có nghĩa là em không để ý." Tần Hải Tuấn thật sự rất để tâm, sau khi xác định quan hệ với Lưu Trưng, cậu đã xem Lưu Trưng là vật sở hữu, muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh.

Đáng tiếc cho tới bây giờ, những điều Tần Hải Tuấn nắm giữ từ Lưu Trưng vẫn rất ít như trước. Cậu luôn bị Lưu Trưng dắt mũi kéo đi, chưa từng chiếm được thượng phong.

Lưu Trưng nhìn cậu một lúc, gật đầu: "Vậy được rồi, sau này đều sẽ nói với em." Sau đó anh bổ sung: "Cho dù là thả cái rắm anh cũng sẽ nói cho em biết."

Tần Hải Tuấn lại cảm thấy anh châm chọc mình, trong lòng rất khó chịu, tâm trạng lập tức chuyển sang số âm.

"Làm sao đây nà?" Lưu Trưng dở khóc dở cười, vội vàng ôm lấy bờ vai cậu dỗ dành: "Được rồi, là miệng anh dơ bẩn, không nên nói cái gì mà đánh rắm, anh chỉ muốn cam đoan với em mà thôi."

"Anh... anh thật sự là đồ khốn." Tần Hải Tuấn đối với anh vừa yêu vừa hận, không còn cách nào khác.

"Hôn một cái, không giận nữa." Lưu Trưng ưỡn mặt hôn cậu.

Tần Hải Tuấn cắn anh một phát, nghe thấy tiếng la đau đớn liền luyến tiếc không nỡ dùng lực.

Cuối cùng từ cắn trở thành hôn lưỡi, ở bên trong phòng khách nhỏ bé nhiệt tình trình diễn.

Vì trợ hứng, bàn tay Lưu Trưng trượt vào bên trong áo chàng trai, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên làn da.

"Ưm..." Thanh âm rất nhỏ, từ bên mép môi Tần Hải Tuấn tràn ra. Cậu ưỡn người theo đầu ngón tay Lưu Trưng, hướng về trước ngực mình.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Lưu Trưng bắt đầu lên kế hoạch làm sao chuyển nhà.

"Chờ chủ nhà đem thiết bị điện đi cái đã, trước tiên tụi mình liên hệ với công ty nội thất đến đây trát tường..."

"Còn phải lát lại sàn nhà nữa, cái màu sắc sàn nhà này trông buồn nôn, rác rưởi." Tần Hải Tuấn không quá thích chủ nhà trọ, dựa vào độ mẫn cảm của cậu, khả năng là chủ nhà kia cũng không thích mình: "Không phải anh ta nói nội thất không thể mang đi sao? Vậy thì dọn sang một bên, dù sao chỗ này cũng không nhỏ."

Lưu Trưng không quá để ý, nếu Tần Hải Tuấn có lòng muốn sửa soạn lại, thì giao cho cậu cũng được.

"Vậy để em quyết định nha, lần trước em tân trang lại bên kia cũng khá tốt."

"Em sẽ liên hệ bọn họ đến." Tần Hải Tuấn được khen ngợi, tâm trạng tốt hơn một chút, lập tức lấy điện thoại gọi điện.

Năng suất hành động của cậu cũng không tồi, tuy rằng khả năng nói chuyện không được khéo léo, nhưng không thể không thừa nhận, những lúc tiền thì tiên cũng có.

Sau khi Lưu Trưng nghe cậu nói chuyện xong, ngoắc ngoắc đầu ngón tay gọi cậu cùng ra ngoài.

"Không phải em bảo muốn biết thêm sao, anh dẫn em đến trường anh đi dạo."

Tần Hải Tuấn đang cầm điện thoại đôi mắt chợt lóe lên, gật đầu chấp nhận, cậu muốn đi.

Trường cấp ba và đại học của mình Lưu Trưng đều đã đến, ngẫm lại thật sự không công bằng.

"Hiện giờ là cuối tuần, sinh viên trong trường học không nhiều lắm." Lưu Trưng dẫn theo Tần Hải Tuấn đi vào sân trường, trước tiên đến tham quan lớp ngày thường anh học.

"Nghe nói trường của anh phải học vẽ lỏa thể." ánh mắt Tần Hải Tuấn như có như không đảo qua lại: "Anh vẽ rồi sao? Là nam hay nữ."

Lưu Trưng nói: "Anh không thích vẽ người, không vẽ."

Tần Hải Tuấn nói: "Sao tùy hứng vậy, anh không muốn học giỏi hả?"

Lưu Trưng cười bỉ ổi với cậu: "Nghệ thuật gia ai cũng phải có một chút đam mê, đam mê của anh chính là không vẽ lỏa thể, không được sao?"

Tất nhiên là được, Tần Hải Tuấn còn ước gì anh không vẽ cái đó.

"Nếu vậy, tại sao lại vẽ em." Nhớ tại cảm giác nằm bên trong tán lá sen, cả đời Tần Hải Tuấn sẽ mà khó quên.

"Anh đối với bản thân lỏa thể không thấy ngại, rất thích vẽ." Lưu Trưng híp mắt cười, anh sờ cằm nói: "Ai kêu anh lớn lên đẹp trai như vậy."

Chủ yếu bởi vì tay chân Tần Hải Tuấn thon dài đồng đều, cơ thể lúc mười mấy tuổi thật sự rất dễ nhìn, cảm giác như một nụ hoa ngây ngô xinh đẹp đang từ từ nở rộ.

"Anh đúng là tự luyến." Tần Hải Tuấn ngẩng đầu cong khóe miệng, không hề phản cảm với sự tự luyến của Lưu Trưng, ngược lại cậu còn cảm thấy rất may mắn vì Lưu Trưng là một con người tự luyến.

Nếu không phải là một cái người tự luyến, anh ấy sẽ không đối như vậy với mình?

"Làm sao lại trách anh, hiện giờ cần phải trách em." Dù sao Tần Hải Tuấn đã không còn chung một ý thức với mình, em ấy là một cá thể độc lập, hiện tại Lưu Trưng thích cũng chính là cậu riêng biệt.

"Vậy trách em." Chàng trai đáp trả, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Lần sau đi vẽ tiếp." Lưu Trưng nghiêng đầu thân mật nói nhỏ với cậu.

Khi đang nói chuyện, một người đàn ông trên dưới bốn mươi lịch thiệp nho nhã từ phía trước đi tới, ông chính là thầy Tạ Lam của Lưu Trưng.

"Lưu Trưng?"

"Thầy ạ." Lưu Trưng vừa nhìn thấy thầy, lập tức chào hỏi.

Như cũ là nụ cười bất cần cùng ngôn ngữ tay chân, tiện thể kéo Tần Hải Tuấn sang giới thiệu: "Em dẫn bạn đến tham quan trường."

Sắc thái thầy Tạ Lam ôn hòa gật đầu, giọng nói có phần nhàn nhạt, đây là tính cách của ông từ đó đến nay.

"Hoa tử kinh* trong vườn mới nở, hai em có thể đến xem."

Hoa tử kinh ( Việt Nam thường gọi là hoa móng bò)

"Cảm ơn thầy ạ, tụi em sẽ đi xem." Lưu Trưng cười đáp lại.

"Ừm." Tạ Lam từ bên cạnh bọn họ đi qua, mang theo mùi hương hoa tử kinh, hiển nhiên mới từ bên trong vườn hoa đi lại đây.

"Chú đó chính là thầy Tạ Lam." Lưu Trưng giải thích với Tần Hải Tuấn.

"..." Cả người Tần Hải Tuấn vẫn ngơ ngác, từ một khắc bắt đầu nhìn thấy Tạ Lam, đôi mắt cậu chưa từng chớp lấy một cái.

Lưu Trưng cười ha ha, anh đối với phản ứng này đã tập mãi thành quen, bởi vì những người lần đầu nhìn thấy Tạ Lam người đều phản ứng kiểu này.

"Thầy rất đẹp trai đúng không? Là sự tồn tại có thể giết chết tất cả người đẹp trên đời này." Đừng nói đến Tần Hải Tuấn ngây người, ngay cả Lưu Trưng được xem là đẹp trai đứng trước mặt Tạ Lam, cũng phải ngoan ngoãn làm lá xanh.

"Một người đàn ông rất có sức quyến rũ." Tần Hải Tuấn nhăn mặt, không hình dung được cảm giác của mình nhưng cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.

"Khí chất tốt, tính cách cũng tốt." Lưu Trưng cười cười, lén lút nói xấu: "Thật ra thầy ấy rất lạnh lùng, dịu dàng chỉ là ngoài mặt thôi."

"Phải không?" Tần Hải Tuấn ấp úng trả lời, trong lòng không nói được là cảm giác gì.

Lúc trước chưa nhìn thấy Tạ Lam, thật chất cậu có ôm một chút địch ý đối với vị thầy giáo này, cùng tâm lý khinh thường.

Nhưng vừa nãy nhìn thấy Tạ Lam, cậu lại không cách nào ghen ghét nổi.

Nảy sinh trong lòng chính là cảm giác mất mát, tự ti mặc cảm.

Đứng trước mặt người như vậy, ngay cả Tần Hải Tuấn lấy bản thân so với thầy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Thử nghĩ Lưu Trưng mỗi ngày đều quay mắt về phía Tạ Lam, chẳng phải là...

"Em ngơ ngác suy nghĩ gì vậy, anh nói vài câu theo như em thôi." Lưu Trưng xoa nắn khuôn mặt Tần Hải Tuấn, chờ cậu hoàn hồn lại sau đó mới nói: "Anh dẫn em đến vườn cây, bên đó có rất nhiều hoa và cây cảnh."

"Lưu Trưng, anh có thích cái thầy vừa nãy không?" Tần Hải Tuấn trực tiếp hỏi.

"Thích chứ, thầy đối xử với anh rất tốt." Lưu Trưng vừa đi vừa nói.

"Anh thật sự thích thầy ấy?" Tần Hải Tuấn hơi trừng mắt, đôi mắt hẹp dài trừng đến mức như viên đạn.

"Hở? Em suy nghĩ gì vậy, giống như yêu quý thôi, không phải tình yêu giữa những người yêu nhau." Lưu Trưng vỗ vỗ lên đầu Tần Hải Tuấn, trách cậu suy nghĩ vớ vẩn.

"Em với anh cũng không phải người yêu, là đồng tính." Tần Hải Tuấn nghiêm túc nói.

"Đúng đúng, còn là cùng một người nữa." Lưu Trưng lập tức nở nụ cười, anh cố gắng hết sức giúp Tần Hải Tuấn khai sáng: "Anh nói em nghe chuyện này, người bình thường lần đầu nhìn thấy thầy Tạ Lam, đều sẽ tự mặc cảm ba ngày, sau đó nên làm gì."

"Có ý gì?" Tần Hải Tuấn giả ngu.

"Ý là, em không cần đem bản thân so với thầy, bởi vì thầy ấy và tụi mình thật chất không có liên quan nhiều lắm. Trên thế giới này người ưu tú hơn mình có rất nhiều, đúng không, vậy nên chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi. Đi rối rắm những thứ quá xa vời mờ mịt đó, sẽ rất mệt."

"Thầy ấy xa hả, mỗi ngày anh đều đối mặt với thầy." Khuôn mặt Tần Hải Tuấn nghiêm túc.

"Còn mỗi ngày anh đều ở bên em." Lưu Trưng nói: "Ưu thế gần ngay bên cạnh em không nhớ, lại đi lo lắng chuyện không ảnh hưởng gì. Còn nữa, thầy bao nhiêu tuổi em có biết không?"

"35 hay 36?"

"Ngây thơ, thầy sắp 50 rồi."

"..." Tần Hải Tuấn trợn to mắt, bởi vì không nhìn ra.

"Là người theo chủ nghĩa độc thân, nuôi hai con mèo, không yêu đương cũng không làm loạn, thầy chính là thanh tâm quả dục* chân chính." Lưu Trưng ôm cánh tay buôn chuyện.

*Thanh tâm quả dục: người có lòng trong trắng và không nhiều ham muốn.

"Vậy trước kia anh, không phải là thanh tâm quả dục?" Tần Hải Tuấn tạm thời ném Tạ Lam sang một bên, bởi vì thái độ bằng phẳng của Lưu Trưng, nên lòng không còn lo lắng nữa.

"Anh được gọi là bắt bẻ, không tiếp thu được người khác, anh chỉ tiếp nhận anh." Rốt cuộc Lưu Trưng cũng suy nghĩ minh bạch, đây chính là duyên cớ khi anh cự tuyệt Tưởng Hinh sa vào lòng mình.

Plato*...

*Một trường phái tư tưởng mọi người muốn biết thêm có thể lên google tìm hiểu.

Anh và Tần Hải Tuấn giống nhau, đều đặc biệt chú trọng tinh thần cảm thụ.

Nói đến thân thể, ánh mắt Tần Hải Tuấn trở nên khác thường, nhìn Lưu Trưng một lần từ đầu đến chân.

Nếu Lưu Trưng chỉ là bản thân mà nói, cơ thể này đã không phải của anh.

"Lưu Trưng trước kia đâu rồi?" Tần Hải Tuấn nhẹ giọng hỏi, bản thân Lưu Trưng đã nói thời điểm thông đồng với mình là mới vừa trở về không được bao lâu.

"Không biết, chắc là không còn, hoặc sẽ giống như anh, đi đến cơ thể một người khác." Lưu Trưng hy vọng là cái sau, chúc cậu may mắn.

"Cố tình còn lấy dáng vẻ này..." Tần Hải Tuấn bĩu môi, tự mình nói thầm.

Lưu Trưng không nghe rõ, cũng không ngại cậu lẩm bẩm chuyện gì.

Ngày hôm nay anh dẫn Tần Hải Tuấn đi dạo khắp nơi trong trường, buổi trưa còn ở lại trường ăn cơm.

Tần Hải Tuấn phát hiện, hình như có rất nhiều người nhận biết Lưu Trưng. Liên hệ đến lời Ôn Vũ đã nói, lông mày cậu liền nhíu lại.

"Anh ở trường rất nổi danh?" Cuối cùng không nhịn được dò hỏi.

"Bởi vì thầy Tạ Lam quá nổi tiếng, anh là học trò của thầy, khả năng sẽ tương đối được chú ý." Thời điểm Lưu Trưng đang nói chuyện, trước mặt lại đi tới một đợt sinh viên, bọn họ là bạn học của Lưu Trưng.

Đột nhiên Lưu Trưng nắm lấy tay Tần Hải Tuấn, dáng vẻ thân mật: "Tiểu Tuấn hôn anh một cái."

Trước mặt mọi người, đột nhiên Lưu Trưng lại yêu cầu như vậy, khiến Tần Hải Tuấn ngẩn người, hôn? Có thể?

Nhưng mặc kệ có thể hay không, Tần Hải Tuấn đều bay nhanh đến hôn Lưu Trưng một cái.

Ở trường học của Lưu Trưng làm chuyện như vậy, có cảm giác như đang tuyên bố chủ quyền.

"Những người vừa nãy là bạn học của anh, có thể bọn họ sốc lắm, luôn cho rằng anh và thầy Tạ Lam có một chân." Sau đó Lưu Trưng nói với Tần Hải Tuấn, tự mình thông báo sự kiện tai tiếng này.

"Ừm." Tâm trạng Tần Hải Tuấn đột nhiên ngọt ngào khó giải thích được.

"Sau ngày hôm nay, hẳn sẽ không còn người nói nữa." Lưu Trưng rất đắc ý tự mình giải quyết xong hai phiền toái.

"Em có điện thoại." Vốn dĩ bầu không khí đang rất tốt, đột nhiên điện thoại Tần Hải Tuấn vang lên, thế nhưng lại là Tần Thiên.

Lưu Trưng lướt qua dãy số này, lông mày lập tức nhăn lại.

Tần Thiên chủ động tìm đến Tần Hải Tuấn, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Chương trước Chương tiếp