Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
Chương 38: 38: Năm Mới Đã Về
"Mọi người đến đủ chưa?" Lâm Nhất ôm cậu nhẹ giọng hỏi.
"Ha ha, biệt thự Lâm gia chứa hết người em mời tới không?" Dương Hy ranh mãnh, vuốt ve bàn tay thon dài của hắn.
"Anh hiện giờ chỉ là một tên nhà nghèo ở nhờ thôi, cả Lâm gia bây giờ đều là của em, chứa được hay không sao lại hỏi anh?"
Dương Hy cao hứng, vô cùng hài lòng với câu trả lời của hắn: "Vậy để kim chủ giúp anh thay đồ vệ sinh cá nhân nha!"
"Nào dám." Lâm Nhất mỉm cười.
Vờn nhau gần cả tiếng, cuối cùng Dương Hy cũng hoàn thành nhiệm vụ đưa Lâm Nhất xuống nhà.
"Lâm tổng,..." Châu Minh định nói cái gì liền bị Lâm Nhất cắt ngang: "Tôi không còn là Lâm tổng nữa."
"A...!à, vâng cậu Lâm."
Lâm Nhất hài lòng: "Có chuyện gì?"
Châu Minh báo lại cho hắn về tình hình trong công ty.
Sở dĩ hắn muốn để Châu Minh lại quan sát là vì Lâm Nhất lo Dương Hy không gánh nổi.
Không ngờ tới có những thứ Dương Hy không nói với hắn, nhưng cậu lại làm tốt đến ngạc nhiên.
"Lâm Nhất, anh đến đây giúp tôi trang trí chỗ này với." Vân Linh nhìn trên bàn có rất nhiều đồ trang trí thì đau đầu: "Tôi nghĩ anh trang trí sẽ đẹp hơn tôi..."
"Được." Lâm Nhất không chần chừ đi tới.
Dương Hy bất chợt từ đâu nhảy ra: "Ai cho phép cô nhờ anh ấy hả?"
Lâm Nhất dở khóc dở cười: "Tiểu Hy..."
Vân Linh không nhịn nổi sự vô lý này: "Anh ấy cũng không nói là không thể làm được! Cậu định dưỡng anh ấy đến mức nào nữa hả?"
"Hừ!" Con người không có lý lẽ bị Am Hiển kéo đi thật xa...
Lâm Nhất nhìn theo cậu khó tránh được sự buồn cười, Dương Hy luôn bảo vệ hắn, nhưng cũng không phải là người không có lý lẽ ha?
Lần lượt những vị khách mời trong gia đình cùng đến chung vui, đại sảnh Lâm gia lúc này nhộn nhịp hơn bao giờ hết nhưng lại không mất đi sự ấm cúng.
Phải nói là, đây là bữa tiệc tuyệt vời nhất mà Lâm Nhất từng tham gia.
Dương Hy đã đến và thay đổi căn nhà lạnh lẽo hiu quạnh này.
"Tiểu Hy, không được phép uống nhiều rượu." Lâm Nhất ngăn tay cậu lại.
Dương Hy uống suýt chút nữa muốn đổ gục, có lẽ Lâm Nhất đã chậm rồi.
"Anh...!hức!" Mặt cậu đỏ như trái cà chua, hai mắt đờ đẫn không biết phải nhìn đi đâu, mọi thứ xung quanh cậu trở nên mơ hồ hơn.
Cậu đưa tay véo hai má hắn, ngây người cười hì hì: "A, bảo bối của em nè, phải hơm?"
"Tiểu Hy, em say rồi..." Lâm Nhất giữ tay cậu.
"Hông nha! Em hông có say!" Dương Hy kéo dài thanh âm, rồi bỗng dưng cậu trở nên ngơ ngác, như đang nghĩ cái gì, lập tức đứng phắt dậy đầy mạnh mẽ, ôm Lâm Nhất lên theo kiểu công chúa chạy như gió lên phòng để lại đám người mang đủ vẻ mặt từ ngạc nhiên, hết hồn cho đến buồn cười ở lại.
"Tiểu Hy, em?..." Dương Hy đóng lại cửa phòng, chính mình cởi bỏ bộ vest thanh nhã, lại gần Lâm Nhất mê hoặc nói: "Anh ơi, đón giao thừa nào."
Lâm Nhất giật mình, lại chủ động như thế sao? Đúng là rượu vào thì lý trí cũng không còn.
"Em chắc chứ? Tiểu Hy, em say rồi."
"Em, không say...!Vậy anh hông muốn em hả?" Hai mắt cậu ngấn nước, long lanh như những vì sao trên bầu trời, giống con thú nhỏ bị bỏ rơi rất đáng thương.
Lâm Nhất không nhịn được, dùng hết sức của bản thân để cùng em trải qua một đêm giao thừa đáng nhớ.
...
Sáng hôm sau, Dương Hy tỉnh lại từ cơn đau nhói ở hông, làm cậu đờ người giây lát.
Điều khiến cậu thẫn thờ người như thế không phải là vấn đề cậu dụ dỗ Lâm Nhất hôm qua...!Mà là, thể lực khiến cậu ngạc nhiên của hắn.
Khỏe như vậy chắc là không sao rồi nhỉ?
"Anh!" Dương Hy chui vào lòng hắn, dụi dụi đầu như thú nhỏ xù lông, phẫn uất: "Anh như vậy mà vẫn mạnh bạo như thế, không sợ làm bị thương người ta hả?"
"Anh cẩn thận." Lâm Nhất tỉnh bơ, ôm chặt Dương Hy, vuốt ve mái tóc mềm mượt của người thương.
"Cẩn, thận?" Dương Hy giương một nụ cười gượng.
Chả hiểu làm sao mà hết lần này đến lần khác cậu cứ vô thanh vô thức dâng mình lên tới miệng cọp.
Đúng là càng lún sâu vào tình yêu này, đầu cậu càng không thể dùng được!
...
Vừa đi xuống thì không khí náo nhiệt dưới nhà đã khiến Dương Hy phấn khích.
Mọi người ai ai cũng diện lên những bộ y phục nổi bật xinh đẹp, quây quần với nhau bên mâm cơm gia đình ấm áp.
"Mọi người đủ cả rồi à?" Dương Hy ngáp một cái, từ trên bậc thang bước xuống.
"Đến đến đến, chỉ còn mình con và tiểu Nhất thôi." Diệp Kiều vẫy vẫy tay.
Khi cả nhà đã yên ổn ngồi quanh bàn ăn, mọi người lại cùng nhau trò chuyện náo nhiệt.
Diệp Kiều mở đề tài: "Dương Hy năm qua làm việc xuất sắc lắm!"
Ba Dương phản bác: "Bà nói sao ấy chứ, thằng nhóc này mà làm được cái gì nghiêm túc?"
Lâm Nhất mỉm cười nhìn sang cậu.
"Ba!" Cậu phẫn nộ: "Khả Linh đáng yêu của ba không nhờ con thì đống scandal của cô ta chắc chắn sẽ khiến cô ta ăn tết không ngon!"
Khả Linh lập tức quay sang ba Dương làm nũng: "Chú ơi, chú bình tĩnh.
Dương tổng đáng sợ lắm hu hu..."
Ba Dương: "Con sợ cái gì? Để chú trị nó, nó dám ức hiếp con sao?"
"Chú bình tĩnh." Am Hiển gắp cho ông một đũa thức ăn: "Quả thật Dương tổng đã làm việc rất tốt đó chú."
Bạch Nhĩ rầu rĩ bồi thêm: "Cậu ta còn xém giải thể công ty của con luôn."
"Anh nói bậy! Là người của anh qua chỗ tôi gây rối nha!"
Mọi người: Đồng loạt bật cười lên vui vẻ.
"Được rồi được rồi, con thật sự đã làm rất tốt." Ba Lưu cũng gắp cho cậu một cái đùi gà thật to.
"Chỉ có ba thương con..."
"Ý là ba ruột này không thương con hả?" Ông Dương phẫn uất gằn hỏi.
"Ba tự xem đi..."
"Thằng này!"
Bà Dương ngăn lại, bà hiện tại là mẹ kế của cậu nhưng so với người mẹ ruột quá cố bà vẫn luôn yêu thương và nuông chiều cậu.
Còn không ngừng nhắc nhở cậu phải luôn nhớ về người mẹ đã cưu mang cậu, chăm sóc cậu bằng cả cuộc đời của bà.
"Thôi nào ông." Bà mỉm cười: "Tết nhất mà ông này kỳ ghê."
Ba Dương cuối cùng cũng bớt một phần oan ức, không thèm nói chuyện với cậu nữa.
"Bác sĩ Mộc, sắp tới còn phải nhờ cậu nhiều rồi." Diệp Kiều nói.
Mộc Nhiên đang im lặng thưởng thức món gà chiên nước mắm, nghe vậy thì ngước mặt, khách sáo: "Bác quá lời, phải nói là nhờ Lâm đại nhân nhà bác chiếu cố con nhiều hơn mới đúng!"
Cả nhà lại cùng nhau cười rộ lên, không khí tuyệt vời đến nỗi Dương Hy chỉ muốn dừng mãi tại khoảnh khắc này.
"Tiểu Nhất cũng nên ăn nhiều một chút đi, nãy giờ sao không nói gì hết thế?" Ông Lưu hỏi: "Con không khỏe sao?"
"Tính cách Lâm tổng dạo này khó nói lắm ba." Dương Hy chống đầu nhìn qua Lâm Nhất hí hửng: "Anh ấy vậy mà ném hết cả gia tài cho con, xong lại bắt con nuôi...haiz." Dương Hy thở dài: "Mẹ có thấy, con trai ruột của mẹ rất thông minh không?"
Diệp Kiều đồng tình đến là vui vẻ, đùa giỡn: "Từ nhỏ đã rất thông minh."
Ba Dương lại thêm vào: "Con tốt nhất vẫn là nên chăm sóc nó cho tốt một chút.
Tiểu Nhất mà mất một cộng tóc, ba cũng tính sổ với con!"
"Hả?" Dương Hy kéo dài chữ hả, bất bình: "Con mới là con ruột!"
Cậu quay sang Lâm Nhất: "Anh có thấy mọi người ức hiếp em là tại anh không hả?"
Lâm Nhất: "Vậy em không thích bao nuôi anh sao? Trái tim anh bị tổn thương lắm đó."
Dương Hy: "***!" Lâm Nhất thế mà lại dám dùng trò của cậu đánh úp lên đầu cậu.
"Thích thích thích, thích Lâm đại nhân nhất trên đời này!".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương