Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Chương 14: Đấu với điện hạ
Nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, Lăng Ngữ Yên mím môi một lúc rồi lên tiếng: “Thần thiếp không thể đến đây sao?”
Trạch Hạo Hiên ngây người, đúng lúc này mới nhận ra câu nói của bản thân mình quá vô lý. Chàng nhìn thẳng vào người nàng, gượng cười: “Không phải, vừa rồi hơi bất ngờ nên ăn nói lú lẩn thôi”
Nàng mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, giấu con dao vào trong tay áo: “Điện hạ đang luyện võ sao? Vừa hay thiếp cũng đã đến đây, hay là điện hạ luyện võ cho thần thiếp xem có được không?”
“Nàng thật thực muốn xem kiếm pháp của bổn vương?”
Nghe lời của nàng, Kiệt vương nhướng mày hỏi lại. Nữ tử xuất thân nhà võ tướng còn muốn xem bổn vương làm gì? Nàng muốn tìm lỗ hỏng để chê cười ta hay sao?
Quan sát thấy nét mặt của chàng tối đi, trong lòng nàng thầm nghĩ. Có phải điện hạ sợ ta học lén không? Ha, Lăng Ngữ Yên ta không đê tiện hèn mọn như vậy đâu nha. 7 tuổi ta đã được phụ thân mời thầy từ trên núi xuống dạy võ cho ta. Năm ta 10 tuổi đã thành thạo võ công, nhiều người muốn được ta bái làm sư phụ rất nhiều nhưng ta còn không thèm đó.
Lăng Ngữ Yên mở đôi mắt to tròn chờ đợi chàng, Trạch Hạo Hiên biết mình không thể không đồng ý liền cắn răng xoay người trở lại sảnh lớn trong hậu viện. Nàng thấy như vậy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên vui vẻ đi theo sau.
“A a”
Người đằng trước đang đi bỗng bất ngờ đừng bước chân lại, khiến cái người đang vuiver nhìn trời phía sau không hay biết gì như nàng đâm sầm phải bức tường thịt ấy. Trâm cài tóc của nàng cũng vì động tác mạnh đó mà đập trúng mặt.
Lăng Ngữ Yên xoa xoa chỗ đau, phồng má nhìn người trước mặt đầy oán hận. Cái tên này đang đi mà dừng lại làm gì chứ? Đau chết ta rồi.
Nhưng khi người kia vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt nàng đã thay đổi 180 độ. Hai đôi mắt của nàng long lanh lên đầy nước, người ngoài nhìn vào cứ tưởng nàng là một nữ nhân yếu đuối cần được che chở.
Trạch Hạo Hiên cũng bị bộ dạng này của nàng làm cho đau lòng. Hắn nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Vương phi, nàng có làm sao không?”
Nàng một mực không muốn trả lời, chỉ xoa xoa bên mặt đã bị đỏ lên. Ánh mắt của chàng liền di chuyển lên những chiếc tua rua cài trên đầu nàng, nhìn chúng như thể một kẻ thù. Sau đó, chàng vươn tay chạm lên đầu nàng.
“Điện hạ, người muốn làm gì?”
Tay Trạch Hạo Hiên cũng không vì nàng né tránh mà dừng lại, chàng tháo những cái tua rua kia xuống đặt lên bàn đá bên cạnh, từ tốn lên tiếng: “Không thích thì đừng cài lên nữa”
Lúc này nàng mới ý thức được hành động kia của chàng, liền lên tiếng giải thích: “Nhưng mà chúng rất đẹp”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy liền liếc mắt không cảm xúc nhìn nàng. Quan sát một lúc lâu, lâu đến mức nàng cứ tưởng mặt mình sắp bị ánh mắt kia thiêu cho đỏ lên. Bấy giờ, Kiệt vương mới nói: “Nàng bình thường đã đẹp lắm rồi, không cần cài những thứ này đâu. Xấu chết được”
Điện hạ, người không thích hay sao? Đúng là nam nhân, không hiểu cái gì là đẹp mà, chậc chậc ta cũng hiểu tại sao hậu viện cũng người ngoài ta ra cũng chẳng có một nữ nhân nào rồi. Ai mà chịu nổi cái mặt diêm la cùng với tính cách kì quái của chàng chứ. Chỉ có ta, chỉ có một mình Lăng Ngữ Yên ta thôi.
“Nếu điện hạ đã nói vậy thì sao này thần thiếp sẽ không cài chúng nữa”
Nàng không hiểu ý của người trước mắt là gì nhưng trước hết vẫn cứ nghe lời lấy lòng trước cái đã.
Tốt lắm, nữ nhân trước mắt này cũng che giấu rất giỏi. Còn không để chàng thấy một manh mối nào. Nếu không phải chàng sống lại một lần thì chỉ e có chết đi cũng chẳng biết được con người thật của nàng thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Kiệt vương chàng có chút không thoải mái, sắc mặt kém đi vài phần. Quan sát người trước mắt một lúc lâu, chàng mới từ tốn lên tiếng: “Nghe nói vương phi rất giỏi chuyện kiếm pháp?”
Lăng Ngữ Yên nghe câu nói của chàng hơi ngạc nhiên, ngẩn đầu: “Đó chỉ là lời đồn, điện hạ đừng tin là thật. Thần thiếp cũng chỉ biết chút ít để phòng thân, luyện sức khỏe thôi”
Khóe môi của Trạch Hạo Hiên hơi nhếch lên: “Không sao, ta chỉ muốn mở mang tầm mắt một chút”
“Hay là thôi đi điện hạ, thiếp làm sao có thể so sánh với điện hạ được chứ?”
“Vương phi hạ thấp bản thân mình rồi”
Ngừng một chút, Trạch Hạo Hiên lại nói: “Chẳng phải vừa rồi nàng vừa chạm trán với ta hay sao? Ta cảm thấy không tệ như nàng nói”
Không chừa cho nàng cơ hội từ chối, Kiệt vương đã kéo tay nàng đến gần mình. Gương mặt hất về chỗ để binh khí nhàn nhạt lên tiếng: “Nàng muốn chọn thứ nào cứ lấy”
Chu choa, binh khí tốt như vậy có thể cho ta tự mình chọn lựa sao? Điện hạ à, người hào phóng quá đi mất, đời nàng của ta có thể chạm vào những thứ tốt thế nào sao?
Nghĩ đi thì phải nghĩ lại, phụ thân đúng là quá keo kiệt. Một binh khí nhỏ cũng không cho ta chạm vào, nếu không phải ta canh lúc sư phụ dạy cho bọn sư huynh để học lén thì có phải cả đời cũng không thể sài chúng không?
Trạch Hạo Hiên ngây người, đúng lúc này mới nhận ra câu nói của bản thân mình quá vô lý. Chàng nhìn thẳng vào người nàng, gượng cười: “Không phải, vừa rồi hơi bất ngờ nên ăn nói lú lẩn thôi”
Nàng mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, giấu con dao vào trong tay áo: “Điện hạ đang luyện võ sao? Vừa hay thiếp cũng đã đến đây, hay là điện hạ luyện võ cho thần thiếp xem có được không?”
“Nàng thật thực muốn xem kiếm pháp của bổn vương?”
Nghe lời của nàng, Kiệt vương nhướng mày hỏi lại. Nữ tử xuất thân nhà võ tướng còn muốn xem bổn vương làm gì? Nàng muốn tìm lỗ hỏng để chê cười ta hay sao?
Quan sát thấy nét mặt của chàng tối đi, trong lòng nàng thầm nghĩ. Có phải điện hạ sợ ta học lén không? Ha, Lăng Ngữ Yên ta không đê tiện hèn mọn như vậy đâu nha. 7 tuổi ta đã được phụ thân mời thầy từ trên núi xuống dạy võ cho ta. Năm ta 10 tuổi đã thành thạo võ công, nhiều người muốn được ta bái làm sư phụ rất nhiều nhưng ta còn không thèm đó.
Lăng Ngữ Yên mở đôi mắt to tròn chờ đợi chàng, Trạch Hạo Hiên biết mình không thể không đồng ý liền cắn răng xoay người trở lại sảnh lớn trong hậu viện. Nàng thấy như vậy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên vui vẻ đi theo sau.
“A a”
Người đằng trước đang đi bỗng bất ngờ đừng bước chân lại, khiến cái người đang vuiver nhìn trời phía sau không hay biết gì như nàng đâm sầm phải bức tường thịt ấy. Trâm cài tóc của nàng cũng vì động tác mạnh đó mà đập trúng mặt.
Lăng Ngữ Yên xoa xoa chỗ đau, phồng má nhìn người trước mặt đầy oán hận. Cái tên này đang đi mà dừng lại làm gì chứ? Đau chết ta rồi.
Nhưng khi người kia vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt nàng đã thay đổi 180 độ. Hai đôi mắt của nàng long lanh lên đầy nước, người ngoài nhìn vào cứ tưởng nàng là một nữ nhân yếu đuối cần được che chở.
Trạch Hạo Hiên cũng bị bộ dạng này của nàng làm cho đau lòng. Hắn nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Vương phi, nàng có làm sao không?”
Nàng một mực không muốn trả lời, chỉ xoa xoa bên mặt đã bị đỏ lên. Ánh mắt của chàng liền di chuyển lên những chiếc tua rua cài trên đầu nàng, nhìn chúng như thể một kẻ thù. Sau đó, chàng vươn tay chạm lên đầu nàng.
“Điện hạ, người muốn làm gì?”
Tay Trạch Hạo Hiên cũng không vì nàng né tránh mà dừng lại, chàng tháo những cái tua rua kia xuống đặt lên bàn đá bên cạnh, từ tốn lên tiếng: “Không thích thì đừng cài lên nữa”
Lúc này nàng mới ý thức được hành động kia của chàng, liền lên tiếng giải thích: “Nhưng mà chúng rất đẹp”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy liền liếc mắt không cảm xúc nhìn nàng. Quan sát một lúc lâu, lâu đến mức nàng cứ tưởng mặt mình sắp bị ánh mắt kia thiêu cho đỏ lên. Bấy giờ, Kiệt vương mới nói: “Nàng bình thường đã đẹp lắm rồi, không cần cài những thứ này đâu. Xấu chết được”
Điện hạ, người không thích hay sao? Đúng là nam nhân, không hiểu cái gì là đẹp mà, chậc chậc ta cũng hiểu tại sao hậu viện cũng người ngoài ta ra cũng chẳng có một nữ nhân nào rồi. Ai mà chịu nổi cái mặt diêm la cùng với tính cách kì quái của chàng chứ. Chỉ có ta, chỉ có một mình Lăng Ngữ Yên ta thôi.
“Nếu điện hạ đã nói vậy thì sao này thần thiếp sẽ không cài chúng nữa”
Nàng không hiểu ý của người trước mắt là gì nhưng trước hết vẫn cứ nghe lời lấy lòng trước cái đã.
Tốt lắm, nữ nhân trước mắt này cũng che giấu rất giỏi. Còn không để chàng thấy một manh mối nào. Nếu không phải chàng sống lại một lần thì chỉ e có chết đi cũng chẳng biết được con người thật của nàng thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Kiệt vương chàng có chút không thoải mái, sắc mặt kém đi vài phần. Quan sát người trước mắt một lúc lâu, chàng mới từ tốn lên tiếng: “Nghe nói vương phi rất giỏi chuyện kiếm pháp?”
Lăng Ngữ Yên nghe câu nói của chàng hơi ngạc nhiên, ngẩn đầu: “Đó chỉ là lời đồn, điện hạ đừng tin là thật. Thần thiếp cũng chỉ biết chút ít để phòng thân, luyện sức khỏe thôi”
Khóe môi của Trạch Hạo Hiên hơi nhếch lên: “Không sao, ta chỉ muốn mở mang tầm mắt một chút”
“Hay là thôi đi điện hạ, thiếp làm sao có thể so sánh với điện hạ được chứ?”
“Vương phi hạ thấp bản thân mình rồi”
Ngừng một chút, Trạch Hạo Hiên lại nói: “Chẳng phải vừa rồi nàng vừa chạm trán với ta hay sao? Ta cảm thấy không tệ như nàng nói”
Không chừa cho nàng cơ hội từ chối, Kiệt vương đã kéo tay nàng đến gần mình. Gương mặt hất về chỗ để binh khí nhàn nhạt lên tiếng: “Nàng muốn chọn thứ nào cứ lấy”
Chu choa, binh khí tốt như vậy có thể cho ta tự mình chọn lựa sao? Điện hạ à, người hào phóng quá đi mất, đời nàng của ta có thể chạm vào những thứ tốt thế nào sao?
Nghĩ đi thì phải nghĩ lại, phụ thân đúng là quá keo kiệt. Một binh khí nhỏ cũng không cho ta chạm vào, nếu không phải ta canh lúc sư phụ dạy cho bọn sư huynh để học lén thì có phải cả đời cũng không thể sài chúng không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương