Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Chương 2: Sống lại
Nắng đã đứng bóng, tim của Lăng Ngữ Yên lúc này đập nhanh đến mức như muốn phá vỡ lòng ngực để nhảy ra ngoài. Nói thật thì nàng cũng không sợ chết, nhưng chết theo cách này thì e là không hài lòng lắm.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Trạch Hạo Hiên nhếch môi chế giễu: “Đại tiểu thư của Lăng tướng quân, Kiệt Vương phi mà cũng sợ chết như những nữ tử chân yếu tay mềm ngoài kia sao?”
“Ta không sợ”
“Bây giờ nàng sợ có phải là quá muộn rồi hay không?”
Kiệt Vương dường như chẳng để vào tai, lại lên tiếng hỏi tiếp. Lăng Ngữ Yên liếc nhìn người kia, gằng giọng nhắc lại từng chữ: “Ta không sợ”
Trước biểu hiện cứng rắn này của nàng, Hạo Hiên có hơi ngạc nhiên. Sau lại cụp mắt khẽ cười, che giấu tốt thật, đáng tiếc chàng không thể tìm hiểu tính tình thật sự của cô nương ngốc này.
“Điện hạ, người cười cái gì?”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi của chàng, Lăng Ngữ Yên nhíu mày: “Hành hình đến nơi rồi, có gì đáng để người cười hay sao?”
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn nàng: “Không có, chỉ là nghĩ lại một số chuyện cũ, rất buồn cười”
“Bây giờ điện hạ vẫn còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện cũ hay sao?”
Nói ra câu này, giọng của nàng có phần hơi nghẹn ngào. Kiệt Vương thở dài, trầm giọng nói: “Không nghĩ thì nghĩ đến cái gì bây giờ…”
Vừa nói, ánh mắt chàng vừa chạm đến đôi mắt đỏ hoe của nàng. Ánh mắt cũng vì đó mà đen đi vài phần: “Muốn khóc? Sợ chết sao?”
“Không phải… thiếp sợ đau”
“Không sao, đau một lần là hết rồi”
Đây là lần đầu tiên hắn an ủi người khác cũng là lần đầu nói chuyện nhẹ nhàng với một nữ tử trẻ tuổi.
“Điện hạ... nếu có thể qua lại… thiếp…”
Chưa nói hết câu, gương mặt nữ tử kia đã sớm đầy nước mắt khiến cho hắn nhăn mày. Trạch Hạo Hiên trầm giọng: “Thì sao?”
“Sớm biết có ngày hôm nay… trước kia khi điện hạ xuất chinh, thiếp sẽ bỏ trốn đi một nơi khác… Nhất định tìm một nơi hẻo lánh, lấy một tiều phu sau đó yên ổn sống hết đời…”
Trạch Hạo Hiên đen mặt khinh thường: “Còn nói không sợ chết. Trước kia khi thành hôn còn nói cái gì mà cùng điện hạ đồng sinh cộng tử. Miệng lưỡi phụ nữ đều là đường mật chỉ có thể nghe chứ không thể tin mà. Đồ không có lương tâm”
“Điện hạ… người còn nhớ câu đó sao?”
“Thì sao? Chẳng phải nàng một mực bắt ta học thuộc à, cả đêm động phòng hoa chúc chỉ dùng để học câu nói đó của nàng”
Nghe thấy giọng nói uất ức của phu quân, dường như nỗi sợ trong lòng nàng đều tan biến sạch sẽ. Chết thôi mà, mười tám năm sau nàng sẽ lại trở thành một đại mỹ nhân. Suy cho cùng chết cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ?
Thấy chân mày cũng nàng từ từ giãn ra, chàng rất rất khinh thường, hịt mũi một cái, nghiến răng lên tiếng: “Nếu thời gian có quay lại, ta nhất định sẽ giết nàng đâu tiên”
“Điện hạ đừng dọa thiếp, thời gian làm sao có thể quay lại được chứ?”
“Hừ, kiếp sau, kiếp tới, nếu gặp nàng, chắc chắn ta sẽ không để nàng yên ổn”
“Giờ hành hình đã đến”
Hai tay nàng bị quân kéo đến câu cột gỗ, ép nàng thẳng lưng dựa vào thân gỗ kia. Sống lưng nàng lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ cây cột gỗ này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi nhỉ?
Bất giác nàng có cảm giác như ai đang nhìn mình, liền nhìn sang bên cạnh thì gặp ngay ánh mắt của Kiệt Vương đang dán vào người mình. Lăng Ngữ Yên mím môi, sau đó từ từ lên tiếng: “Điện hạ, hối tiếc lớn nhất của đời thiếp là chúng ta vẫn chưa có con”
“Chém”
Cuộc đời nàng cứ như vậy mà kết thúc hay sao? Không hiểu tại sao lúc này nàng không sợ nữa, còn cảm thấy rất vui là đằng khác. Nàng có phu quân bên cạnh, cũng đâu có cô đơn. Còn một chuyện nữa, đó chính là nàng… sắp được gặp lại mẫu thân của mình.
Trái ngược với sự thanh thản, cam tâm của nàng. Trạch Hạo Hiên hoàn toàn chết không nhắm mắt. Hắn từ nhỏ đến lớn không được phụ hoàng ưu ái, lại cũng chẳng có mẫu thân bên cạnh như bao huynh đệ. Năm 12 tuổi đã ra chiến trường, công lao của chàng ít lắm sao? Cuối cùng vẫn không đổi lại được niềm tin từ phụ hoàng.
[…]
Lăng Ngữ Yên giật mình mở to mắt nhìn trần nhà, cảm giác nơi này thật quen thuộc. Bỗng cánh cửa phòng bị người nào đó hé ra, tiếng bước chân chầm chậm bước đến. Nàng liếc mắt nhìn sang liền thấy rõ người kia.
“Ngươi…”
Đây rõ ràng là nô tì thân cận của nàng mà. Nàng ấy chẳng phải được gả đi rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này.
Lăng Ngữ Yên mở to mắt ngạc nhiên làm cho Nguyệt Ánh cũng tròn mắt khó hiểu: “Vương phi, có chuyện gì hay sao? Sao người nhìn nô tì như vậy chứ?”
“Nguyệt Ánh?”
“Đúng vậy, là nô tì đây. Vương phi, có phải người rơi xuống hồ sen nên bị sốt rồi hay không?”
Rơi xuống hồ sen? Đây chẳng phải là lúc nàng đã gả cho Kiệt Vương tròn ba năm, chàng ấy liền cho người xây một ao sen cho nàng ngắm hay sao? Lúc đó nàng nghịch ngợm muốn hái sen sao đó liền rơi xuống nước.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Trạch Hạo Hiên nhếch môi chế giễu: “Đại tiểu thư của Lăng tướng quân, Kiệt Vương phi mà cũng sợ chết như những nữ tử chân yếu tay mềm ngoài kia sao?”
“Ta không sợ”
“Bây giờ nàng sợ có phải là quá muộn rồi hay không?”
Kiệt Vương dường như chẳng để vào tai, lại lên tiếng hỏi tiếp. Lăng Ngữ Yên liếc nhìn người kia, gằng giọng nhắc lại từng chữ: “Ta không sợ”
Trước biểu hiện cứng rắn này của nàng, Hạo Hiên có hơi ngạc nhiên. Sau lại cụp mắt khẽ cười, che giấu tốt thật, đáng tiếc chàng không thể tìm hiểu tính tình thật sự của cô nương ngốc này.
“Điện hạ, người cười cái gì?”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi của chàng, Lăng Ngữ Yên nhíu mày: “Hành hình đến nơi rồi, có gì đáng để người cười hay sao?”
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn nàng: “Không có, chỉ là nghĩ lại một số chuyện cũ, rất buồn cười”
“Bây giờ điện hạ vẫn còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện cũ hay sao?”
Nói ra câu này, giọng của nàng có phần hơi nghẹn ngào. Kiệt Vương thở dài, trầm giọng nói: “Không nghĩ thì nghĩ đến cái gì bây giờ…”
Vừa nói, ánh mắt chàng vừa chạm đến đôi mắt đỏ hoe của nàng. Ánh mắt cũng vì đó mà đen đi vài phần: “Muốn khóc? Sợ chết sao?”
“Không phải… thiếp sợ đau”
“Không sao, đau một lần là hết rồi”
Đây là lần đầu tiên hắn an ủi người khác cũng là lần đầu nói chuyện nhẹ nhàng với một nữ tử trẻ tuổi.
“Điện hạ... nếu có thể qua lại… thiếp…”
Chưa nói hết câu, gương mặt nữ tử kia đã sớm đầy nước mắt khiến cho hắn nhăn mày. Trạch Hạo Hiên trầm giọng: “Thì sao?”
“Sớm biết có ngày hôm nay… trước kia khi điện hạ xuất chinh, thiếp sẽ bỏ trốn đi một nơi khác… Nhất định tìm một nơi hẻo lánh, lấy một tiều phu sau đó yên ổn sống hết đời…”
Trạch Hạo Hiên đen mặt khinh thường: “Còn nói không sợ chết. Trước kia khi thành hôn còn nói cái gì mà cùng điện hạ đồng sinh cộng tử. Miệng lưỡi phụ nữ đều là đường mật chỉ có thể nghe chứ không thể tin mà. Đồ không có lương tâm”
“Điện hạ… người còn nhớ câu đó sao?”
“Thì sao? Chẳng phải nàng một mực bắt ta học thuộc à, cả đêm động phòng hoa chúc chỉ dùng để học câu nói đó của nàng”
Nghe thấy giọng nói uất ức của phu quân, dường như nỗi sợ trong lòng nàng đều tan biến sạch sẽ. Chết thôi mà, mười tám năm sau nàng sẽ lại trở thành một đại mỹ nhân. Suy cho cùng chết cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ?
Thấy chân mày cũng nàng từ từ giãn ra, chàng rất rất khinh thường, hịt mũi một cái, nghiến răng lên tiếng: “Nếu thời gian có quay lại, ta nhất định sẽ giết nàng đâu tiên”
“Điện hạ đừng dọa thiếp, thời gian làm sao có thể quay lại được chứ?”
“Hừ, kiếp sau, kiếp tới, nếu gặp nàng, chắc chắn ta sẽ không để nàng yên ổn”
“Giờ hành hình đã đến”
Hai tay nàng bị quân kéo đến câu cột gỗ, ép nàng thẳng lưng dựa vào thân gỗ kia. Sống lưng nàng lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ cây cột gỗ này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi nhỉ?
Bất giác nàng có cảm giác như ai đang nhìn mình, liền nhìn sang bên cạnh thì gặp ngay ánh mắt của Kiệt Vương đang dán vào người mình. Lăng Ngữ Yên mím môi, sau đó từ từ lên tiếng: “Điện hạ, hối tiếc lớn nhất của đời thiếp là chúng ta vẫn chưa có con”
“Chém”
Cuộc đời nàng cứ như vậy mà kết thúc hay sao? Không hiểu tại sao lúc này nàng không sợ nữa, còn cảm thấy rất vui là đằng khác. Nàng có phu quân bên cạnh, cũng đâu có cô đơn. Còn một chuyện nữa, đó chính là nàng… sắp được gặp lại mẫu thân của mình.
Trái ngược với sự thanh thản, cam tâm của nàng. Trạch Hạo Hiên hoàn toàn chết không nhắm mắt. Hắn từ nhỏ đến lớn không được phụ hoàng ưu ái, lại cũng chẳng có mẫu thân bên cạnh như bao huynh đệ. Năm 12 tuổi đã ra chiến trường, công lao của chàng ít lắm sao? Cuối cùng vẫn không đổi lại được niềm tin từ phụ hoàng.
[…]
Lăng Ngữ Yên giật mình mở to mắt nhìn trần nhà, cảm giác nơi này thật quen thuộc. Bỗng cánh cửa phòng bị người nào đó hé ra, tiếng bước chân chầm chậm bước đến. Nàng liếc mắt nhìn sang liền thấy rõ người kia.
“Ngươi…”
Đây rõ ràng là nô tì thân cận của nàng mà. Nàng ấy chẳng phải được gả đi rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này.
Lăng Ngữ Yên mở to mắt ngạc nhiên làm cho Nguyệt Ánh cũng tròn mắt khó hiểu: “Vương phi, có chuyện gì hay sao? Sao người nhìn nô tì như vậy chứ?”
“Nguyệt Ánh?”
“Đúng vậy, là nô tì đây. Vương phi, có phải người rơi xuống hồ sen nên bị sốt rồi hay không?”
Rơi xuống hồ sen? Đây chẳng phải là lúc nàng đã gả cho Kiệt Vương tròn ba năm, chàng ấy liền cho người xây một ao sen cho nàng ngắm hay sao? Lúc đó nàng nghịch ngợm muốn hái sen sao đó liền rơi xuống nước.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương