Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 46: Đại hoàng tử



Thiên Ninh liền cầm lấy bát canh giải rượu uống liền một hơi, vị cay cay của gừng trong đó khiến cho nàng cảm thấy ấm bụng, nàng liền quay ra hỏi:

“Vương gia đâu rồi, sao ta không thấy chàng “.

A Tiên vội cung kính trả lời:

“Bẩm Vương phi, Vương gia sáng dậy sớm luyện quyền rồi đang ở thư phòng rồi, Vương gia có dặn Vương phi dậy thì đến thư phòng Vương gia chờ người ở đó “.

Thiên Ninh gật đầu thay y phục và sửa soạn lại đầu tóc rồi để A Tiên dẫn đến thư phòng.

Nàng mới nhập phủ ngày hôm qua nên chưa đi dạo được xung quanh Vương phủ nên chưa biết thư phòng ở đâu.

Khung cảnh buổi sáng sớm thật trong lành, Vương phủ được bài trí vô cùng đẹp, không phô trương tráng lệ mà lại bày trí có cảm giác thoải mái và thư giãn.

Nàng đi đến đâu nô tỳ và nô tài đều quỳ xuống thỉnh an không dám ngước mắt lên nhìn, có thể thấy Vương phủ quản lý rất nghiêm ngặt.

Thị vệ thấy người đến là Vương phi thì vội quỳ xuống hành lễ:

“Thỉnh an Vương phi, Vương gia đang đợi người ở bên trong ạ!”.

Nàng gật đầu rồi bước vào, nhìn thấy chàng đang chăm chú viết gì đó.

Minh Viễn thấy động liền ngước lên, thấy là nàng thì mỉm cười hỏi:

“Sao nàng dậy sớm thế, đã đỡ đau đầu chưa, ta không nghĩ hôm qua nàng lại uống nhiều như thế, mẫu thân bôn ba hay đến những làng du mục nên tửu lượng tốt lắm nàng không uống nổi đâu.

À ta đã dặn cung nhân pha canh giải rượu cho nàng, nàng đã uống chưa?“.



Thiên Ninh gật đầu nói:

“Thiếp đã uống rồi, rất ít khi thiếp uống rượu có lẽ hôm qua là ngoại lệ vì vui quá thôi, mà chàng đang làm gì thế, thiếp có làm phiền chàng không?”.

Minh Viẽn lắc đầu nói:

“”Không phiền, nốt ngày hôm nay ta được ở phủ nên sẽ bồi nàng nguyên ngày, hôm nay phụ thân đã lên triều từ sớm, e rằng thời gian này sẽ có biến đây “.

Thiên Ninh suy nghĩ một lát rồi nói:

“Hoàng đế là một người vô cùng khôn ngoan, mưu mô và độc ác thiếp sợ phụ thân không phải là đối thủ của ông ta “.

Minh Viễn trấn an:

“Nàng yên tâm đi, phụ thân đối với mẫu thân mới dịu dàng hòa nhã thế thôi, chứ trên triều ông ấy được ví là Vương gia mặt lạnh, hoàng đế muốn chơi chiêu với ông ấy cũng khó,không có cửa đâu.

Lần này trở về đây, ý định của phụ vương là muốn bãi bỏ chức vị thái tử của Lục Vương Hy, với tính các nhỏ nhen và thâm độc hắn không xứng với ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Chỉ bằng việc đích thân hắn cầm đầu chỉ huy trong vụ thảm án Kiều gia thì đã rõ hắn là loại người âu cầu rút ván, hắn cứ nghĩ lấy được binh phù sẽ sai khiến được ba quân, ai ngờ rằng đó chỉ là hổ phù phục mệnh, còn hổ phù thật do phu nhân Kiều tướng quân nắm giữ “.

Thiên Ninh gật đầu tán thành lời nói của Minh Viễn,đúng là nàng đã từng bị hắn lừa vô cùng thê thảm, cũng may phụ thân có chuẩn bị trước, nếu không không phải hời cho hắn rồi sao.

Rồi như nghĩ ra chuyện gì nàng chợt hỏi:

“ Như thế vậy ai sẽ là người thay thế Lục Vương Hy chứ, so với các hoàng tử khác thiếp đều thấy không ổn, người thì tham sống sợ chết, người thì say mê trụy lạc,người thì xuất thân yếu kém… “.

Minh Viễn khá nhạc nhiên vì tầm nhìn xa vủa nàng, chàng lắc đầu nói:

“Nàng quên còn có đại hoàng tử rồi sao, người này có dũng có mưu là một nhân tài trợ tuyển vô cùng tốt, phụ thân sẽ dọn dẹp hết chướng ngại vật để Y lên ngôi “.



Thiên Ninh ngạc nhiên nói:

“Đại hoàng tử, người này không phải ẩn dật nhất sao, tất cả các việc trong triều y nào đâu có tham dự vào”.

Minh Viễn mỉm cười đáp:

“Đó là chỗ khôn ngoan của đại hoàng tử, tuy huynh ấy là đích tử thân phận cao quý, nhưng mẫu thân và gia tộc bên ngoại lại bị xử tội mưu phản nên Y phải tự ngụy trang vỏ bọc bên ngoài của mình “.

Lúc này thì Thiên Ninh đã hiểu ra vấn đề, thì ra là đại hoàng tử giả vờ vô cùng giỏi.

Cũng được, giang sơn Bắc Yến quốc ai ngồi cũng được, miễn không phải là tên Lục Vương Hy kia thôi.

Dân chúng là vô tội, mỗi lần đảo chính là một lần mất mát cho nên Thiên Ninh không muốn đấu đá phát sinh khiến người chịu khổ chỉ có thể là lê dân bách tính.

Nàng quay ra hỏi:

“Vậy còn vụ thảm án của Kiều gia và lý do mưu phản chàng định làm cách gì để minh oan,chứng cớ đã bị bọn chúng đốt hết trong ngọn lửa rồi, bây giờ nói ra ai là người tin được cơ chứ “.

Minh Viễn suy tư rồi nói:

“Không phải hoàng đế bị nàng hạ độc ư, độc này ngoài nàng và sư phụ không có người thứ ba giải được nàng đâu cần lo “.

Chỉ cần hoàng đế một ngày còn trong sự khống chế của chúng ta thì không sợ, sợ nhất là tên Lục Vương Hy kia chó giậu cắn càng.

Thiên Ninh gật đầu trả lời:

“Ta đã hiểu ý của chàng rồi, lần này chúng ta sẽ từ từ chơi với bọn chúng, để xem ai là người cười cuối cùng đây “.
Chương trước Chương tiếp