Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 60: Nỗi hận của Kiều Diệp Thư



Cũng may trước khi mẫu hậu tự sát đã để cho hắn một đội ám vệ, tuy chỉ là nhỏ nhoi nhưng cũng cứu thoát Y không ít lần.

Từ đó trở đi Y lui về quanh năm ốm đau, không mấy khi xuất hiện ở các yến tiệc cung đình nên gần như mọi người quên mất sự tồn tại của Y.

Lần mới đây Lục Thân Vương có bí mật tìm Y, ông nói sẽ trợ giúp Y lên làm thái tử bởi vì ông hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách và cách làm người của Y, chỉ có một khi Y lên ngôi vua thì bách tính Bắc Yến quốc mới được ấm no và thịnh vượng.

Y hoàn toàn tin tưởng vào Lục Thân Vương, tin tưởng vào con người của ông ấy, nếu không có Lục Thân vương không biết Y đã mất mạng bao nhiêu lần.

Y quay đầu nhìn ám vệ rồi nói:

“Tất cả mọi người án binh bất động chờ chỉ thị của Lục Thân Vương, đừng gây chuyện làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ấy “.

Ám Vệ nghe thấy thế thì gật đầu vâng lệnh rồi từ từ lui xuống.

Sau nhiều ngày an dưỡng và được Thiên Ninh kê đơn bốc thuốc tình hình của Kiều Diệp Thư đã dần lấy lại được tinh thần.

Nàng ta không còn điên loạn như trước nữa, tuy nhiên dung nhan nàng ta đã bị tam công chúa sai người rạch nát nên không thể hồi phục được.

Thiên Ninh những tưởng khi nàng ta nhìn thấy dung nhan của mình thì sẽ mất lý trí, sẽ làm loạn lên so với tính cách trước đây của nàng ta.

Nhưng không Kiều Diệp Thư chỉ nhìn vết thương rồi nở một nụ cười, một nụ cười thê lương, vết thương này có là gì so với những đau đớn mà nàng trải qua.

Nhưng nỗi đau thể xác vẫn không đau bằng nỗi đau trong tim, nàng ta đường đường là tam tiểu thư của phủ đại tướng quân.

Tuy là con của thiếp thất nhưng phủ đại tướng quân đối sử với nàng ta không tệ, phụ thân vẫn quan tâm đến nàng ta, trưởng tỷ cùng phu nhân đối với nàng ta không bạc.

Nhưng vì lòng đố kỵ, sự ghen tuông làm cho nàng ta mờ đi lý trí, thấy nhị tỷ mình được gả cho thái tử làm thái tử phi nàng ta không cam lòng.



Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thái tử nàng ta đã bị vẻ nho nhã và tuấn tú của hắn làm cho mê muội tâm can.

Cuối cùng đã thông đồng với hắn để làm gián điệp trong tướng quân phủ, hắn đã hứa với nàng ta khi mọi chuyện thành công hắn sẽ lập nàng làm trắc phi.

Lúc đó nàng ta đã vô cùng vui mừng và mong đợi nhưng ai ngờ sau khi phủ Đại tướng quân trong một đêm chôn trong biển lửa hắn đạt được thứ mình muốn nhưng không thực hiện lời hứa.

Nàng được đưa vào Đông cung với thân phận thiếp thất, hắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ nàng, nói rằng thời gian chưa đến lúc sẽ có nhiều người nhìn vào.

Khi nào hắn đăng cơ sẽ cho nàng lên làm phi, và nàng đã bị những lời nói ngon ngọt đó lừa cho đến thảm hại.

Lúc bị giam cầm trong ngục nàng ta vẫn tin rằng hắn sẽ đến cứu nàng nhưng chờ, chờ mãi nàng ta đều không thấy hắn đến, nỗi đau da thịt khiến nàng ta đã muốn chết.

Cuối cùng may thay nàng được người cứu ra cho nàng ở chỗ này và chăm sóc cho nàng khiến cho một lần nữa sức sống trong nàng bùng cháy, nàng phải trả thù, trả thù kẻ đã trực tiếp và gián tiếp gây ra cho nàng ta.

Lúc này bỗng tiếng thị nữ bên ngoài vọng vào:

“Tham kiến vương phi, vương phi cát tường “.

Nàng ta nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ:

“Kiều tiểu thư thế nào rồi, vết thương đã đỡ hơn chưa?”.

Tiếng nô tỳ vọng lại:

“Hồi bẩm Vương phi, Kiều tiểu thư đã có thể đi lại và ăn uống được rồi, sức khỏe cũng đã khá hơn “.



Rồi nàng ta nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ta vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy người bước vào, nàng ta lắp bắp nói:

“Cô là cô, vì sao cô lại cứu ta chứ?”.

Thiên Ninh mỉm cười nói:

“Kiều tiểu thư cô đừng kích động, cứ ngồi xuống đi ta sẽ nói rõ đầu đuôi cho cô nương “.

Lúc này Kiều Diệp Thư mới lấy lại được bình tĩnh, trải qua bao nhiêu chuyện nàng ta đã không còn sốc nổi như trước nữa.

Tiếng Thiên Ninh nhẹ nhàng vang lên:

“Ta cứu cô nương có lẽ một phần là vì Kiều đại tướng quân, cô nương là nữ nhi thân sinh của Kiều tướng quân còn sống sót, ta nói đúng không?”.

Vẻ mặt của Kiều Diệp Thư vô cùng hoảng hốt, nàng ta lo lắng hỏi giọng rụt rè:

“Cô, cô là ai mà lại biết phụ thân ta, ông ấy đã chết cùng với trận lửa đó rồi “.

Thiên Ninh trầm tĩnh, cố gắng kìm nén cơn giận rồi nói:

“Ai bảo Kiều cô nương rằng Kiều đại tướng quân đã chết chứ, ông ấy vẫn sống rất tốt và muốn minh oan cho chính bản thân mình và cô nương, cô là người cỉa Kiều gia ta tin chắc rằng cô sẽ đứng về phía Kiều tướng quân đúng không?”.

Kiều Diệp Thư ấp úng nói:

“Ta…ta … như thế nào ta có thể tin được cô, dù sao cô cũng là công chúa của Nam Sở quốc làm sao biết được phụ thân ta chứ “.

Thiên Ninh mỉm cười nhìn cô ta khiến cho cô ta có chút chột dạ vội quay đi chỗ khác không dám đối diện với Thiên Ninh.
Chương trước Chương tiếp