Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 73: Thuyết phục
Từ xa thái giám đi đến, khi nhìn thấy Lục Minh Viễn thì hành lễ nói:
“Tham kiến Vương gia, người cũng ở đây à, nô tài đến đây để truyền chỉ “.
Lục Minh Viễn gật đầu rồi nói:
“Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta đi đón thê tử của ta “.
Thái giám liền đi vào nhìn thấy Kiều đại tướng quân thì dõng dạc hô to:
“Kiều đại tướng quân nghe chỉ “.
Kiều Lực Thái cùng phu nhân liền quỳ xuống, thái giám giọng the thé đọc to:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết tình hình tiền tuyến đang cấp bách ban cho Kiều đại tướng quân làm nguyên soái thống lĩnh ba quân đi tiêu giệt quân địch, khâm thử!”.
Kiều Lực Thái cầm lấy thánh chỉ rồi ôn tồn nói:
“Thuộc hạ lĩnh chỉ “.
Rồi công công hành lễ rồi trở về ngay lập tức, khi người của hoàng cung rời đi Thiên Ninh mới lầu bầu đi lên nói:
“Tên hoàng đế kia cũng thật là phụ thân vừa được phục chức trở về đã vội vã cử đi đánh giặc thật sự quá là…”
Kiểu Lực Thái che miệng Thiên Ninh rồi nói:
“Con đừng nói to, cẩn thận tai mách vạch rừng, không tốt “.
Lục Minh viễn cưng chiều nói:
“Nàng ấy nói đúng đó phụ thân không cần phải suy nghĩ đâu, lúc không cần thì tìm đủ mọi cách hãm hại, lúc cần thì lợi dụng triệt để “.
Kiều Lực Thái nhìn hai phu thê kẻ xướng người họa liền lắc đầu, Kiều phu nhân thấy thế liền bảo:
“Thôi chúng ta vào trong nhà đã, đứng ở đây vừa ồn vừa bụi, mai phụ thân con đi rồi hôm nay chúng ta hãy ăn với ông ấy bữa cơm cho ấm cúng “.
Thiên Ninh liền vui vẻ đi vào, nàng chưa nói chuyện mình sẽ cùng phụ thân đi, nếu mẫu thân biết lại khóc lóc cho coi.
Cả nhà cùng bước vào sảnh chính, tuy đã niêm phong gần một năm rồi, một số nơi đã bị thiêu rụi nhưng trước đó không lâu Lục Minh Viễn đã xin hoàng thượng tu sửa lại nó.
Lúc bấy giờ hoàng đế cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ nên đã ân chuẩn, Minh Viễn được lệnh của phụ thân nên đã tu sửa lại, bây giờ chỉ cần sắp xếp một chút là có thể vào ở được ngay.
Thiên Ninh đang lưỡng lự không biết nói chuyện này ra sao thì Lục Minh Viễn đã nói trước:
“Mẫu thân yên tâm đi ngày mai hai phu thê bọn con sẽ cùng đi đánh giặc với phụ thân, người không phải lo đâu “.
(Vì Kiều tướng quân đã rửa sạch oan khuất cho nên Thiên Ninh đã xin với cha chồng và bà bà được ghi dưới danh nghĩa nữ nhi để hiếu kính Kiều tướng quân cho nên bắt đầu từ bây giờ gọi là mẫu thân và phụ thân cho tình cảm nhé).
Kiều phu nhân hốt hoảng nói:
“Không được chiến trường là nơi khốc liệt như thế nào chứ, đã có bao nhiêu người thiệt mạng, con là nữ nhi đến đó làm gì, ta không cho con đi đâu “.
Thiên Ninh biết trước mẫu thân sẽ phản ứng như thế mà, ngay cả Kiều tướng quân cũng khá bất ngờ vì quyết định này, ông đã mất nữ nhi một lần rồi nên không muốn nàng mạo hiểm liền nói:
“Mẫu thân con nói đúng đó, chiến trường là nơi nguy hiểm hai con hãy chờ ở phủ chờ tin chiến thắng trở về của ta, hẫy tin tưởng với phụ thân “.
Thiên Ninh lắc đầu nói:
“Phụ thân không phải nữ nhi không tin tưởng người, mà trận chiến lần này không giống những lần trước giải quyết bằng binh đao, lần này là vu sư, hạ độc người hiểu không?”.
Rồi nàng để cho hai người trấn tĩnh rồi nói tiếp:
“Lần này con đi không ra trận mà chỉ ở trong doanh trại để nghiên cứu độc và giải dược để cứu những binh lính kia thì làm sao mà nguy hiểm được.
Hai người đã quên con là đệ tử duy nhất của thần y Lâm Thiên Bá à, tuy nhiên so với độc được thì con hơn hẳn sư phụ một bậc, sư phụ nói đó là thiên phú lĩnh hội của con.
Lần này tên vu sư đó vô cùng nguy hiểm, nếu con không đi e rằng phụ thân sẽ rất vất vả, mà có phu quân con đi cùng bảo vệ con hai người còn lo gì nữa chứ “.
Đối với võ công của Lục Vương gia thì Kiêu đại tướng quân đã được lĩnh ngộ cho nên ông vô cùng tin tưởng.
Nhìn thấy dáng vẻ xuôi xuôi của phụ mẫu nàng nói tiếp:
“Nếu hai người không cho nữ nhi đi thò niwx nhi có thể trốn đi mà, hai người có lẽ quá hiểu tính con rồi “.
Lúc này Kiều phu nhân biết cho dù mình có ngăn cấm cũng không được, suy đi tính lại bà liền lau nước mắt nói:
“Nhưng con hứa với ta phải an toàn trở về cơ, nếu không ta không thể sống nổi “.
Thiên Ninh biết mẫu thân đã đồng ý liền nói:
“Người yên tâm sẽ không nguy hiểm như thế đâu, con chỉ ở trong doanh trại nghiên cứu độc dược và giải dược thì nguy hiểm làm sao chứ, người mà mẫu thân cần lo lắng là phụ thân kia kìa “.
Mẫu thân lườm nàng rồi nói:
“Nha đầu này con đừng có mà nói trống lảng “.
Nàng mỉm cười gục đầu vào lòng mẫu thân như khi còn bé, Minh Viễn nhìn theo nhất cử nhất động của nàng mà buồn cười, chỉ khi nàng ở bên phu thê Kiều tướng quân nàng mới buông bỏ sự cảnh giác của mình trở về với con người thật sự của nàng.
“Tham kiến Vương gia, người cũng ở đây à, nô tài đến đây để truyền chỉ “.
Lục Minh Viễn gật đầu rồi nói:
“Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta đi đón thê tử của ta “.
Thái giám liền đi vào nhìn thấy Kiều đại tướng quân thì dõng dạc hô to:
“Kiều đại tướng quân nghe chỉ “.
Kiều Lực Thái cùng phu nhân liền quỳ xuống, thái giám giọng the thé đọc to:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết tình hình tiền tuyến đang cấp bách ban cho Kiều đại tướng quân làm nguyên soái thống lĩnh ba quân đi tiêu giệt quân địch, khâm thử!”.
Kiều Lực Thái cầm lấy thánh chỉ rồi ôn tồn nói:
“Thuộc hạ lĩnh chỉ “.
Rồi công công hành lễ rồi trở về ngay lập tức, khi người của hoàng cung rời đi Thiên Ninh mới lầu bầu đi lên nói:
“Tên hoàng đế kia cũng thật là phụ thân vừa được phục chức trở về đã vội vã cử đi đánh giặc thật sự quá là…”
Kiểu Lực Thái che miệng Thiên Ninh rồi nói:
“Con đừng nói to, cẩn thận tai mách vạch rừng, không tốt “.
Lục Minh viễn cưng chiều nói:
“Nàng ấy nói đúng đó phụ thân không cần phải suy nghĩ đâu, lúc không cần thì tìm đủ mọi cách hãm hại, lúc cần thì lợi dụng triệt để “.
Kiều Lực Thái nhìn hai phu thê kẻ xướng người họa liền lắc đầu, Kiều phu nhân thấy thế liền bảo:
“Thôi chúng ta vào trong nhà đã, đứng ở đây vừa ồn vừa bụi, mai phụ thân con đi rồi hôm nay chúng ta hãy ăn với ông ấy bữa cơm cho ấm cúng “.
Thiên Ninh liền vui vẻ đi vào, nàng chưa nói chuyện mình sẽ cùng phụ thân đi, nếu mẫu thân biết lại khóc lóc cho coi.
Cả nhà cùng bước vào sảnh chính, tuy đã niêm phong gần một năm rồi, một số nơi đã bị thiêu rụi nhưng trước đó không lâu Lục Minh Viễn đã xin hoàng thượng tu sửa lại nó.
Lúc bấy giờ hoàng đế cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ nên đã ân chuẩn, Minh Viễn được lệnh của phụ thân nên đã tu sửa lại, bây giờ chỉ cần sắp xếp một chút là có thể vào ở được ngay.
Thiên Ninh đang lưỡng lự không biết nói chuyện này ra sao thì Lục Minh Viễn đã nói trước:
“Mẫu thân yên tâm đi ngày mai hai phu thê bọn con sẽ cùng đi đánh giặc với phụ thân, người không phải lo đâu “.
(Vì Kiều tướng quân đã rửa sạch oan khuất cho nên Thiên Ninh đã xin với cha chồng và bà bà được ghi dưới danh nghĩa nữ nhi để hiếu kính Kiều tướng quân cho nên bắt đầu từ bây giờ gọi là mẫu thân và phụ thân cho tình cảm nhé).
Kiều phu nhân hốt hoảng nói:
“Không được chiến trường là nơi khốc liệt như thế nào chứ, đã có bao nhiêu người thiệt mạng, con là nữ nhi đến đó làm gì, ta không cho con đi đâu “.
Thiên Ninh biết trước mẫu thân sẽ phản ứng như thế mà, ngay cả Kiều tướng quân cũng khá bất ngờ vì quyết định này, ông đã mất nữ nhi một lần rồi nên không muốn nàng mạo hiểm liền nói:
“Mẫu thân con nói đúng đó, chiến trường là nơi nguy hiểm hai con hãy chờ ở phủ chờ tin chiến thắng trở về của ta, hẫy tin tưởng với phụ thân “.
Thiên Ninh lắc đầu nói:
“Phụ thân không phải nữ nhi không tin tưởng người, mà trận chiến lần này không giống những lần trước giải quyết bằng binh đao, lần này là vu sư, hạ độc người hiểu không?”.
Rồi nàng để cho hai người trấn tĩnh rồi nói tiếp:
“Lần này con đi không ra trận mà chỉ ở trong doanh trại để nghiên cứu độc và giải dược để cứu những binh lính kia thì làm sao mà nguy hiểm được.
Hai người đã quên con là đệ tử duy nhất của thần y Lâm Thiên Bá à, tuy nhiên so với độc được thì con hơn hẳn sư phụ một bậc, sư phụ nói đó là thiên phú lĩnh hội của con.
Lần này tên vu sư đó vô cùng nguy hiểm, nếu con không đi e rằng phụ thân sẽ rất vất vả, mà có phu quân con đi cùng bảo vệ con hai người còn lo gì nữa chứ “.
Đối với võ công của Lục Vương gia thì Kiêu đại tướng quân đã được lĩnh ngộ cho nên ông vô cùng tin tưởng.
Nhìn thấy dáng vẻ xuôi xuôi của phụ mẫu nàng nói tiếp:
“Nếu hai người không cho nữ nhi đi thò niwx nhi có thể trốn đi mà, hai người có lẽ quá hiểu tính con rồi “.
Lúc này Kiều phu nhân biết cho dù mình có ngăn cấm cũng không được, suy đi tính lại bà liền lau nước mắt nói:
“Nhưng con hứa với ta phải an toàn trở về cơ, nếu không ta không thể sống nổi “.
Thiên Ninh biết mẫu thân đã đồng ý liền nói:
“Người yên tâm sẽ không nguy hiểm như thế đâu, con chỉ ở trong doanh trại nghiên cứu độc dược và giải dược thì nguy hiểm làm sao chứ, người mà mẫu thân cần lo lắng là phụ thân kia kìa “.
Mẫu thân lườm nàng rồi nói:
“Nha đầu này con đừng có mà nói trống lảng “.
Nàng mỉm cười gục đầu vào lòng mẫu thân như khi còn bé, Minh Viễn nhìn theo nhất cử nhất động của nàng mà buồn cười, chỉ khi nàng ở bên phu thê Kiều tướng quân nàng mới buông bỏ sự cảnh giác của mình trở về với con người thật sự của nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương