Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 86: Tâm tư Hoa Phù Dung
Hắn liền đi đến gần kiệu và nói:
“Cố nhân xin gặp Hoa tiểu thư “.
Lúc này Hoa Phù Dung bỗng nhiên giật mình vì giọng nói quen thuộc đó, nàng ta chưa kịp nói gì thì nô tỳ của nàng ta đã cất giọng đanh đá nói:
“Nô tài to gan có biết đây là kiệu của ai không mà dám chắn đường hả, cút ngay xuống dưới nếu không cẩn thận cái mạng chó của ngươi “.
Lục Vương Hy rất tức giận, tuy nhiên hắn vẫn nhẫn nhịn được, nhưng hắn tin cô nàng Hoa Phù Dung kia sẽ biết hắn là ai, và hắn tự tin vào nó.
Đúng như hắn dự đoán, một tiếng nói lạnh lùng cất lên:
“Có việc gì thì đợi ta ở quán trà lâu trước mắt, ta sẽ đến “.
Lục Vương Hy thấy sự việc đã thành liền nhanh chóng tiến đến nơi hẹn, nha đầu thấy vậy liền nói:
“Thưa đại tiểu thư nhưng mà lần này người phục mệnh tể tướng vào cung mà giờ lại không vào chúng nô tỳ biết ăn nói sao ạ!”.
Hoa Phù Dung quay sang lườm ả nô tỳ đó rồi lạnh lùng nói:
“Ta sẽ vào, nhưng bây giờ ta cần gặp người quen của ta trước đã, cẩn thận cái miệng của nhà ngươi, dám nói lại với phụ thân ta cắt lưỡi ngươi đấy “.
Nô tỳ kia sợ hãi vội quỳ xuống nói:
“Xin đại tiểu thư tha tội, nô tỳ biết rồi ạ!”.
Lúc này xe ngựa không vào hoàng cung nữa mà rời đến trà lâu gần đấy
Vì để giữ bí mật và an toàn cho nên Lục Vương Hy đã chọn bàn bên trong phòng.
Khi Hoa Phù Dung bước vào tiểu nhị đã đon đả bước ra và kính cẩn nói ;
“Xin mời tiểu thư theo tại hạ lên trên lầu, vị công tử kia đã đợi sẵn ở đó rồi “.
Hoa Phù Dung mang tâm trạng thấp thỏm và vui mừng vào phòng, từ nhỏ nàng đã thích thái tử rồi, nàng chỉ có một tâm nguyện là có thể được làm thê tử của hắn.
Khi nhận được thánh chỉ ban hôn nàng đã rất vui mừng, nhưng ai ngờ đâu niềm vui chưa bao lâu thì bị dập tắt, thái tử mắc tội nị phế bỏ nhốt vào nhà lao.
Nàng đã vô cùng lo sợ vội chạy vào hoàng cung để tìm hiểu sự tình cứu nguy cho hắn.
Nhưng ai ngờ đâu vừa bước chân ra bên ngoài nàng lại gặp phụ thân, người lạnh lùng nói:
“Quên tên phế thái tử đó đi, phụ thân sẽ tìm cho con một mối nhân duyên khác tốt hơn”.
Tuy nhiên nàng khóc lóc van xin phụ thân hãy cứu lấy thái tử, nàng chỉ yêu có mình hắn, nếu không phải là hắn thì nhất quyết không lấy ai.
Phụ thân lúc đó vô cùng tức giận lập tức sai người nhốt nàng trong phủ không cho ra ngoài, mãi mấy ngày hôm nay mới cho nàng vào cung để làm bạn với Thư Quý phi là muội muội của phụ thân.
Nàng mở cửa trong sự vui mừng và kích động, Lục Vương Hy nở một nụ cười trìu mến với nàng.
Hắn lôi ghế ra nhanh chóng mời nàng ngồi xuống, khi hai người đã ổn định hắn nhẹ nhàng nói:
“Không làm phiền nàng chứ, ta thật sự rất vui khi vô tình gặp lại nàng, trong thâm tâm có chút chờ mong “.
Phù Dung e thẹn trả lời:
“Ta và chàng có lẽ cũng có duyên đi, ta bị phụ thân nhốt trong phủ ngày hôm nay mới được ra ngoài “.
Lục Vương Hy thở dài nói:
“Có duyên đã là gì chứ,nếu không phải sự việc đáng tiếc kia thì giờ nàng đã là thê tử của ta rồi “.
Hắn nhanh chóng cầm lấy tay nàng rồi nói:
“Phù Dung điều ta nuối tiếc là không được thành thân với nàng “.
Hoa Phù Dung rưng rưng rơi lệ nói:
“Ta cũng giống như chàng đó thôi, bây giờ ta cũng không biết phải làm sao nữa “.
Lục Vương Hy thở dài nói:
“Ta rất muốn khôi phục lại thân phận thái tử, chuyện trước kia ta bị người khác lợi dụng lừa vào bẫy nên mới như vậy, bây giờ ta muốn vào hoàng cung để tìm lại được một ít chứng cớ còn sót lại xem có thể lật lại bản án được không.
Nhưng hoàng cung canh gác quá chặt, ta lại đang bị truy lùng nên không cách nào có thể vài được “.
Phù Dung nghe thấy thế vội nói:
“Ta có thể đưa chàng vào bên trong, chàng chỉ cần đóng giả thị vệ của Hia Phủ là được thôi “.
Lục Vương Hy trong lòng thì vui mừng nhưng vẫn giả bộ nói:
“Như thế có liên lụy đến nàng hay không, dù sao thì ta cũng… “.
Hoa Phù Dung bị tình yêu làm che mờ lý trí,nàng ta liền nói:
“Không sao đâu địa vị của Hoa gia tương đối có sức ảnh hưởng nên thị vệ canh cổng hoàng cung không làm khó ta đâu “.
Nghe đến đây Lục Vương Hy giả bộ cảm kích nói:
“Chuyện ngày hôm nay ta xin nợ nàng một ân tình sau khi giải oan được nhất định ta sẽ lập nàng làm hoàng hậu của ta “.
Hoa Phù Dung trong lòng vui như nở hoa,nàng liền sắp xếp bí mật từ tiểu nhị một bộ y phục thị vệ cho Lục Vương Hy thay ra.
Xong xuôi đâu đấy nàng liền ngồi kiệu từ từ đi vào hoàng cung, lúc này Lục Vương Hy đã âm thầm đột nhập vào đoàn người và thàng công lọt vào hoàng cung.
Hai người đã thống nhất với nhau,sau khi thành công đi vào sẽ tìm cho vắng người để lúc đó hắn có thể dễ dàng tách ra để đi tìm mẫy hậu của mình hỏi cho ra lẽ.
“Cố nhân xin gặp Hoa tiểu thư “.
Lúc này Hoa Phù Dung bỗng nhiên giật mình vì giọng nói quen thuộc đó, nàng ta chưa kịp nói gì thì nô tỳ của nàng ta đã cất giọng đanh đá nói:
“Nô tài to gan có biết đây là kiệu của ai không mà dám chắn đường hả, cút ngay xuống dưới nếu không cẩn thận cái mạng chó của ngươi “.
Lục Vương Hy rất tức giận, tuy nhiên hắn vẫn nhẫn nhịn được, nhưng hắn tin cô nàng Hoa Phù Dung kia sẽ biết hắn là ai, và hắn tự tin vào nó.
Đúng như hắn dự đoán, một tiếng nói lạnh lùng cất lên:
“Có việc gì thì đợi ta ở quán trà lâu trước mắt, ta sẽ đến “.
Lục Vương Hy thấy sự việc đã thành liền nhanh chóng tiến đến nơi hẹn, nha đầu thấy vậy liền nói:
“Thưa đại tiểu thư nhưng mà lần này người phục mệnh tể tướng vào cung mà giờ lại không vào chúng nô tỳ biết ăn nói sao ạ!”.
Hoa Phù Dung quay sang lườm ả nô tỳ đó rồi lạnh lùng nói:
“Ta sẽ vào, nhưng bây giờ ta cần gặp người quen của ta trước đã, cẩn thận cái miệng của nhà ngươi, dám nói lại với phụ thân ta cắt lưỡi ngươi đấy “.
Nô tỳ kia sợ hãi vội quỳ xuống nói:
“Xin đại tiểu thư tha tội, nô tỳ biết rồi ạ!”.
Lúc này xe ngựa không vào hoàng cung nữa mà rời đến trà lâu gần đấy
Vì để giữ bí mật và an toàn cho nên Lục Vương Hy đã chọn bàn bên trong phòng.
Khi Hoa Phù Dung bước vào tiểu nhị đã đon đả bước ra và kính cẩn nói ;
“Xin mời tiểu thư theo tại hạ lên trên lầu, vị công tử kia đã đợi sẵn ở đó rồi “.
Hoa Phù Dung mang tâm trạng thấp thỏm và vui mừng vào phòng, từ nhỏ nàng đã thích thái tử rồi, nàng chỉ có một tâm nguyện là có thể được làm thê tử của hắn.
Khi nhận được thánh chỉ ban hôn nàng đã rất vui mừng, nhưng ai ngờ đâu niềm vui chưa bao lâu thì bị dập tắt, thái tử mắc tội nị phế bỏ nhốt vào nhà lao.
Nàng đã vô cùng lo sợ vội chạy vào hoàng cung để tìm hiểu sự tình cứu nguy cho hắn.
Nhưng ai ngờ đâu vừa bước chân ra bên ngoài nàng lại gặp phụ thân, người lạnh lùng nói:
“Quên tên phế thái tử đó đi, phụ thân sẽ tìm cho con một mối nhân duyên khác tốt hơn”.
Tuy nhiên nàng khóc lóc van xin phụ thân hãy cứu lấy thái tử, nàng chỉ yêu có mình hắn, nếu không phải là hắn thì nhất quyết không lấy ai.
Phụ thân lúc đó vô cùng tức giận lập tức sai người nhốt nàng trong phủ không cho ra ngoài, mãi mấy ngày hôm nay mới cho nàng vào cung để làm bạn với Thư Quý phi là muội muội của phụ thân.
Nàng mở cửa trong sự vui mừng và kích động, Lục Vương Hy nở một nụ cười trìu mến với nàng.
Hắn lôi ghế ra nhanh chóng mời nàng ngồi xuống, khi hai người đã ổn định hắn nhẹ nhàng nói:
“Không làm phiền nàng chứ, ta thật sự rất vui khi vô tình gặp lại nàng, trong thâm tâm có chút chờ mong “.
Phù Dung e thẹn trả lời:
“Ta và chàng có lẽ cũng có duyên đi, ta bị phụ thân nhốt trong phủ ngày hôm nay mới được ra ngoài “.
Lục Vương Hy thở dài nói:
“Có duyên đã là gì chứ,nếu không phải sự việc đáng tiếc kia thì giờ nàng đã là thê tử của ta rồi “.
Hắn nhanh chóng cầm lấy tay nàng rồi nói:
“Phù Dung điều ta nuối tiếc là không được thành thân với nàng “.
Hoa Phù Dung rưng rưng rơi lệ nói:
“Ta cũng giống như chàng đó thôi, bây giờ ta cũng không biết phải làm sao nữa “.
Lục Vương Hy thở dài nói:
“Ta rất muốn khôi phục lại thân phận thái tử, chuyện trước kia ta bị người khác lợi dụng lừa vào bẫy nên mới như vậy, bây giờ ta muốn vào hoàng cung để tìm lại được một ít chứng cớ còn sót lại xem có thể lật lại bản án được không.
Nhưng hoàng cung canh gác quá chặt, ta lại đang bị truy lùng nên không cách nào có thể vài được “.
Phù Dung nghe thấy thế vội nói:
“Ta có thể đưa chàng vào bên trong, chàng chỉ cần đóng giả thị vệ của Hia Phủ là được thôi “.
Lục Vương Hy trong lòng thì vui mừng nhưng vẫn giả bộ nói:
“Như thế có liên lụy đến nàng hay không, dù sao thì ta cũng… “.
Hoa Phù Dung bị tình yêu làm che mờ lý trí,nàng ta liền nói:
“Không sao đâu địa vị của Hoa gia tương đối có sức ảnh hưởng nên thị vệ canh cổng hoàng cung không làm khó ta đâu “.
Nghe đến đây Lục Vương Hy giả bộ cảm kích nói:
“Chuyện ngày hôm nay ta xin nợ nàng một ân tình sau khi giải oan được nhất định ta sẽ lập nàng làm hoàng hậu của ta “.
Hoa Phù Dung trong lòng vui như nở hoa,nàng liền sắp xếp bí mật từ tiểu nhị một bộ y phục thị vệ cho Lục Vương Hy thay ra.
Xong xuôi đâu đấy nàng liền ngồi kiệu từ từ đi vào hoàng cung, lúc này Lục Vương Hy đã âm thầm đột nhập vào đoàn người và thàng công lọt vào hoàng cung.
Hai người đã thống nhất với nhau,sau khi thành công đi vào sẽ tìm cho vắng người để lúc đó hắn có thể dễ dàng tách ra để đi tìm mẫy hậu của mình hỏi cho ra lẽ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương