Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 88: Phế thái tử
Sao bao nhiêu ngày gặp lại câu đầu tiên của hoàng hậu lại không phải lo cho mình mà chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để giành lại ngôi vị hắn lắc đầu chán nản nói:
“Mẫu hậu ơi là mẫu hậu, điều này nhi thần phải hỏi người đây, vì sao người lại vô duyên vô cớ hạ độc phụ hoàng, điều này khiến nhi thần đâu còn đường lui nữa, người bảo nhi thần phải tranh ngôi vị như thế nào, giết vua đoạt bảo hay là làm phản để đời đời dân chúng phỉ nhổ đây.
Nếu phụ hoàng còn trên ngôi vị biết đâu nhi thần có thể lấy lại được những gì đẫ mất, nhưng nếu phụ hoàng mà băng hà vậy thì người danh chính ngôn thuận lên ngôi chỉ có đại hoàng tử thôi “.
Hoàng hậu lơ ngơ mà không hiểu sự tình, bà vội hỏi lại:
“Kế hoạch hạ độc này không phải ý của con sao, Trấn An Hầu nói nếu ta thành công hạ độc phụ hoàng con thì lúc đó hắn sẽ giúp con nhanh chóng lên ngôi hoàng vị đến lúc đó dù Lục thân vương cùng nhi tử của ông ta có ngăn cản cũng không được “.
Lục Vương Hy thầm hiểu ra lý do liền lắc đầu nói:
“Mẫu hậu mắc mưu của Trấn An Hầu rồi, hắn là một người có dị tâm nếu không khi xưa phụ vương đã không vì đề phòng hắn mà điều hắn đi Thịnh Kinh.
Hắn tuy cứu nhi thần từ trong nhà lao ra nhưng tất cả đều là mục đích của hắn, hắn muốn mượn tay của con nhằm gây dựng uy thế cho hắn lúc đó hắn sẽ dễ dàng đoạt được hoàng vị hơn “.
Hoàng hậu không tin vào tai mình bà nói:
“Không thể như thế được, hắn không thể lừa ta, hắn nói Lục Thán Vương có mưu đồ muốn đoạt vị, bảo mẫu thân phải nhanh chóng ra tay “.
Lục Vương Hy cười lớn nói:
“Nhi thần cũng đã từng nghĩ như mẫu hậu, sợ đông sợ tây nhưng sao bao nhiêu ngày chiêm nghiệm nhi thần mới rút ra bài học rằng. Nếu Lục thân vương muốn lên ngôi hoàng đế thì đã lên từ lâu rồi.
Nhi thần vì ghanh ghét nên lúc nào cũng đề phòng phủ của bọn họ nhưng cuối cùng lại là vô nghĩa, hai phụ tử bọn họ chẳng thèm đoái hoài đến ngai vàng, mà người chúng ta không ngờ nhất lại gần ngay trước mặt “.
Hoàng hậu hoảng hốt hỏi:
“Người con muốn nói đến là ai hả, có phải là Trấn An Hầu không?”.
Lục Vương Hy gật đầu trả lời:
“Trấn An Hầu là một, người thứ hai chính là đại hoàng huynh, chúng ta đã xem thường hắn bây giờ chỗ đứng của hắn trong triều quá uy danh, lại có thêm sự giúp đỡ của Lục Thân Vương nữa con e là “.
Hoàng hậu hoảng hốt nói:
“Không được, con không thể bỏ cuộc, con là tất cả hi vọng của ta, nhất định con phải làm hoàng thượng, ta phải làm thái hậu con hiểu không?”.
Nhìn bộ dạng cuồng loạn của hoàng hậu hắn lắc đầu vì biết có ở lại bà cũng chằng giúp được gì cho mình, hắn đã gần đi vào bế tắc.
Tuy nhiên hắn bỗng giật mình vì xung quanh bên ngoài tiếng binh lính vọng vào, hắn giật mình vội vàng bỏ trốn mà không kịp từ biệt hoàng hậu.
Nhưng đáng tiếc cho hắn chưa kịp ra khỏi cung đã bị bắt lại, hắn liều mình ra tay phản kháng nhưng không thể chống đỡ được nhiều người.
Hắn bị trói gô lại trông thật thảm hại, lúc này hoàng hậu ở bên trong sợ hãi không dám đi ra,lúc này bà rất lo sợ, lo sợ mọi chuyện bị bại lộ.
Lục Vương Hy thẹn quá vội vàng quát lên:
“Lũ cẩu nô tài kia nhìn kỹ xem ta là ai hả, hãy thả ta ra ngay lập tức “.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên:
“Phải nói là phế thái tử chứ, bây giờ ngươi ngay cả thường dân cũng không có tư cách, vậy ngươi nghĩ rằng ai sẽ thả ngươi ra “.
Lục Vương Hy nhìn thấy người đến là nàng liền nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thì ra là công chúa,ta không biết đắc tội công chúa khi nào, vì sao lại phải ăn nói mỉa mai như thế “.
Kiều Thiên Ninh nhẹ nhàng gật đầu mọi người hiểu ý liền đưa Lục Vương Hy lôi đi vào một căn phòng gần đấy rồi nhanh chóng canh gác bên ngoài.
Thiên Ninh nhẹ nhàng bước vào và ngồi xuống, lúc này Lục Vương Hy đang bị trói gô lại nhìn hắn lúc này thật thảm hại.
Nàng mỉm cười nói:
“Có biết vì sao ngươi lại bị bắt không, mọi nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta, quán trà ngươi tâm sự cùng mỹ nhân cũng là của ta, nên chuyện ngươi lợi dụng Hoa Phù Dung để vào cung ta cũng biết rõ “.
Lục Vương Hy nhìn ánh mắt của nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi vội nói:
“Chuyện công chúa cùng Lục Vương gia bị thích khách đánh rơi xuống núi không phải do ta làm, có người vu oan giá họa cho ta, nếu vì việc này mà công chúa trả thù ta thì là nhầm người rồi “.
Thiên Ninh cười to thành tiếng rồi nói:
“Ngươi có biết lý do vì sao ngươi thê thảm đến mức này hay không, vì sao con đường phong quang của ngươi bị đứt đoạn hay không?, vì sao hoàng thượng lại nghi ngờ và hết tín nhiệm ngươi hay không?, những chuyện này ngươi chưa bao giờ nghĩ tới có người đứng đằng sau hay sao?”.
“Mẫu hậu ơi là mẫu hậu, điều này nhi thần phải hỏi người đây, vì sao người lại vô duyên vô cớ hạ độc phụ hoàng, điều này khiến nhi thần đâu còn đường lui nữa, người bảo nhi thần phải tranh ngôi vị như thế nào, giết vua đoạt bảo hay là làm phản để đời đời dân chúng phỉ nhổ đây.
Nếu phụ hoàng còn trên ngôi vị biết đâu nhi thần có thể lấy lại được những gì đẫ mất, nhưng nếu phụ hoàng mà băng hà vậy thì người danh chính ngôn thuận lên ngôi chỉ có đại hoàng tử thôi “.
Hoàng hậu lơ ngơ mà không hiểu sự tình, bà vội hỏi lại:
“Kế hoạch hạ độc này không phải ý của con sao, Trấn An Hầu nói nếu ta thành công hạ độc phụ hoàng con thì lúc đó hắn sẽ giúp con nhanh chóng lên ngôi hoàng vị đến lúc đó dù Lục thân vương cùng nhi tử của ông ta có ngăn cản cũng không được “.
Lục Vương Hy thầm hiểu ra lý do liền lắc đầu nói:
“Mẫu hậu mắc mưu của Trấn An Hầu rồi, hắn là một người có dị tâm nếu không khi xưa phụ vương đã không vì đề phòng hắn mà điều hắn đi Thịnh Kinh.
Hắn tuy cứu nhi thần từ trong nhà lao ra nhưng tất cả đều là mục đích của hắn, hắn muốn mượn tay của con nhằm gây dựng uy thế cho hắn lúc đó hắn sẽ dễ dàng đoạt được hoàng vị hơn “.
Hoàng hậu không tin vào tai mình bà nói:
“Không thể như thế được, hắn không thể lừa ta, hắn nói Lục Thán Vương có mưu đồ muốn đoạt vị, bảo mẫu thân phải nhanh chóng ra tay “.
Lục Vương Hy cười lớn nói:
“Nhi thần cũng đã từng nghĩ như mẫu hậu, sợ đông sợ tây nhưng sao bao nhiêu ngày chiêm nghiệm nhi thần mới rút ra bài học rằng. Nếu Lục thân vương muốn lên ngôi hoàng đế thì đã lên từ lâu rồi.
Nhi thần vì ghanh ghét nên lúc nào cũng đề phòng phủ của bọn họ nhưng cuối cùng lại là vô nghĩa, hai phụ tử bọn họ chẳng thèm đoái hoài đến ngai vàng, mà người chúng ta không ngờ nhất lại gần ngay trước mặt “.
Hoàng hậu hoảng hốt hỏi:
“Người con muốn nói đến là ai hả, có phải là Trấn An Hầu không?”.
Lục Vương Hy gật đầu trả lời:
“Trấn An Hầu là một, người thứ hai chính là đại hoàng huynh, chúng ta đã xem thường hắn bây giờ chỗ đứng của hắn trong triều quá uy danh, lại có thêm sự giúp đỡ của Lục Thân Vương nữa con e là “.
Hoàng hậu hoảng hốt nói:
“Không được, con không thể bỏ cuộc, con là tất cả hi vọng của ta, nhất định con phải làm hoàng thượng, ta phải làm thái hậu con hiểu không?”.
Nhìn bộ dạng cuồng loạn của hoàng hậu hắn lắc đầu vì biết có ở lại bà cũng chằng giúp được gì cho mình, hắn đã gần đi vào bế tắc.
Tuy nhiên hắn bỗng giật mình vì xung quanh bên ngoài tiếng binh lính vọng vào, hắn giật mình vội vàng bỏ trốn mà không kịp từ biệt hoàng hậu.
Nhưng đáng tiếc cho hắn chưa kịp ra khỏi cung đã bị bắt lại, hắn liều mình ra tay phản kháng nhưng không thể chống đỡ được nhiều người.
Hắn bị trói gô lại trông thật thảm hại, lúc này hoàng hậu ở bên trong sợ hãi không dám đi ra,lúc này bà rất lo sợ, lo sợ mọi chuyện bị bại lộ.
Lục Vương Hy thẹn quá vội vàng quát lên:
“Lũ cẩu nô tài kia nhìn kỹ xem ta là ai hả, hãy thả ta ra ngay lập tức “.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên:
“Phải nói là phế thái tử chứ, bây giờ ngươi ngay cả thường dân cũng không có tư cách, vậy ngươi nghĩ rằng ai sẽ thả ngươi ra “.
Lục Vương Hy nhìn thấy người đến là nàng liền nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thì ra là công chúa,ta không biết đắc tội công chúa khi nào, vì sao lại phải ăn nói mỉa mai như thế “.
Kiều Thiên Ninh nhẹ nhàng gật đầu mọi người hiểu ý liền đưa Lục Vương Hy lôi đi vào một căn phòng gần đấy rồi nhanh chóng canh gác bên ngoài.
Thiên Ninh nhẹ nhàng bước vào và ngồi xuống, lúc này Lục Vương Hy đang bị trói gô lại nhìn hắn lúc này thật thảm hại.
Nàng mỉm cười nói:
“Có biết vì sao ngươi lại bị bắt không, mọi nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta, quán trà ngươi tâm sự cùng mỹ nhân cũng là của ta, nên chuyện ngươi lợi dụng Hoa Phù Dung để vào cung ta cũng biết rõ “.
Lục Vương Hy nhìn ánh mắt của nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi vội nói:
“Chuyện công chúa cùng Lục Vương gia bị thích khách đánh rơi xuống núi không phải do ta làm, có người vu oan giá họa cho ta, nếu vì việc này mà công chúa trả thù ta thì là nhầm người rồi “.
Thiên Ninh cười to thành tiếng rồi nói:
“Ngươi có biết lý do vì sao ngươi thê thảm đến mức này hay không, vì sao con đường phong quang của ngươi bị đứt đoạn hay không?, vì sao hoàng thượng lại nghi ngờ và hết tín nhiệm ngươi hay không?, những chuyện này ngươi chưa bao giờ nghĩ tới có người đứng đằng sau hay sao?”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương