Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 93: Kế hoãn binh



Hắn bị bao vây ở chính giữa, một giếng cười ngạo nghễ bước ra không ai khác chính là Kiều đại tướng quân mà bọn chúng nghĩ còn đang ở biên cương, giọng hắn run run nói:

“Ông, tại sao ông lại ở đây, Lục Vương gia đâu, sao ông chưa có lệnh đã về kinh chứ “.

Kiều Lực Thái cười to nói:

“Tướng quân ta không về để đám khỉ các ngươi nhảy nhót à, một ngày còn Kiều Lực Thái ta ở đây thì không một kẻ nào có thể gây hại đến giang sơn của Bắc Yến quốc “.

Ông cười lớn rồi nói tiếp:

“Lục Vương gia, e rằng giờ này đã thành công cứu giá rồi giết chết lão già Hoa Gia Tử cùng Trấn An Hầu kia rồi “.

Hoa Vô Trần sợ hãi, hắn cuống cuồng ra hiệu cho binh lính tấn công mở đường máu, hắn phải báo lại kế hoạch nếu không sẽ không kịp mất.

Nhưng đối mặt với một tướng quân dầy dạn kinh nghiệm thì chút mánh khóe đó của hắn có là gì.

Ông ra lệnh bắt sống Hoa Vô Trần, chỉ một lúc sau thắng thua đã phân biệt rõ.

Hoa Vô Trần bị bắt gọn, Kiều Lực Thái lúc bấy giờ mới nhanh chóng áp giải hắn rồi nhanh chóng cùng binh lính tiến về phía hoàng cung.

Lúc này Trấn An Hầu cùng Hoa tể tướng vẫn chưa biết chuyện gì, đã nhanh chóng tiến vào trong Càn Chính Điện.

Khi nhìn thấy hoàng đê đang ngồi ở đó Trấn An Hầu liền cười lớn nói:

“Hoàng đế ngươi ngồi trên long ỷ đó khá lâu rồi đó bây giờ là đến lượt Trấn An Hầu ta, nếu biết điều đưa ra long ỷ cùng viết chiếu thư truyền ngôi ta sẽ tha mạng cho ngươi, còn nếu không thì chỉ có con đường chết “.

Hoàng đế lúc này vô cùng tức giận, ông nhìn về phía Hoa tể tướng rồi nói:



“Ta đối với ngươi không bạc, trọng dụng và tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại vong ơn phụ nghĩa quay đầu cắn ta một cái “.

Hoa tể tướng liền nhanh chóng nói:

“E rằng làm hoàng thượng thất vọng rồi, ta từ trước đến giờ đều là người của Trấn An Hầu, hoàng thượng nể tình trước đến giờ ngoan ngoãn nhường ngôi ta sẽ xin với Hầu gia tha chết cho ngươi “.

“Từ trước đên giờ ta đều là nội gián, cái chết của cả gia tộc Tiên hoàng hậu, chuyện Kiều tướng quân phản quốc, các đại thần khác bị giệt trừ không phải hoàng thượng đều nghe ta sao?”.

Hoàng thượng nghe xong lời của Hoa Gia Tử liền tức giận tới hộc máu.

Ông không thể ngờ rằng cả đời mình cẩn thận tính toán từng chút một vậy mà cuối cùng lại tin lầm người, tin vào một tên nội gián.

Hoàng thượng tức giận quát:

“Các ngươi đừng có mơ tưởng, hoàng vị này ta đã mất cả đời để đoạt lấy, chỉ có truyền ngôi cho huyết mạch và dòng dõi Lục gia ta “.

Rồi hoàng thượng quay ra nhìn Trấn An Hầu khinh bỉ nói:

“Ngươi tưởng bức vua thoái vị là ngươi có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi sao, ngươi có nghĩ rằng sẽ bị người đời phỉ nhổ, ai sẽ phục tùng ngươi, Bắc Yến Quốc rơi vào tay ngươi sẽ ra sao chứ “.

Trấn An Hầu cười ngạo mạn nói:

“Không cần ngươi bận tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn viết chiếu thư thoái vị ta sẽ xử lý giang sơn này theo cách của ta, nhanh lên ta sẽ không đợi lâu nữa đâu, cho ngươi một canh giờ nếu không ta sẽ giết sạch nơi này, thay máu hoàng cung một lần cũng chẳng sao “.

Đôi bên giằng co nhau không khí vô cùng căng thẳng, hoàng thượng cố gắng kéo dài thời gian không chịu viết.

Trước khi Trấn An Hầu xông vào hoàng thượng đã cho người đi tìm đại hoàng tử, mong rằng đại hoàng tử sẽ nhanh trí đi tìm Lục Thân Vương cùng nhi tử của ông ta.



Chỉ khi Lục Thân Vương ra tay thì mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Như đoán trước được sự tình Trấn An Hầu cười mỉa mai giọng giễu cợt nói:

“Hẳn là hoàng đế ngươi đang chờ Lục Minh Triết cùng Lục Minh Viễn đến cứu giá hay sao, ta khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa đi, thời gian ta cho ngươu có giới hạn, nếu qua đi thì đừng trách bổn Hầu không nhớ đến tình xưa “.

Rồi hắn nói tiếp:

“Nói để cho ngươi chết tâm Lục Vương phủ đã bị nhi tử Hoa Vô Trần của tể tướng dẫn quân bao vây rồi, giờ này e rằng không lo nổi bản thân mình, thoát thân còn khó chứ lấy gì cứu giá “.

Hoàng thượng nghe thấy vậy thì thở dài thất vọng, ông không muốn chết, e rằng giang sơn này ông phải hai tay dâng lên rồi.

Bỗng tiếng đao kiếm đánh nhau, tiếng cười lạnh lùng cùng tiếng nói vang lên:

“Bản vương thật sự không biết rằng Bắc Yến quốc này có người có thể làm khó được ta, Hầu tử ngươi quá coi trọng tên nhãi Hoa Vô Trần đó rồi “.

Hoàng thượng nghe giọng nói quen thuộc thì vô cùng vui mừng, nhìn về phía phát ra giọng nói.

Đó không phải là Lục Thân Vương đó sao, theo sau tiếp đó là nhi tử Lục Minh Viễn cùng đại tướng quân Kiều Lực Thái.

Trấn An Hầu vội vàng quay ra lắp bắp nói:

“Ngươi, các ngươi, vì sao lại xuất hiện ở đây không phải đã …”

Kiều Lực Thái lạnh lùng nói:

“Bọn ta không ở đây để mưu kế của ngươi đạt được hả, ngươi nghĩ rằng kế hoạch của mình đã hoàn mỹ lắm sao, nhưng rất tiếc phải báo cho ngươi biết toàn bộ kế hoạch của ngươi đều trong tính toán của bọn ta.
Chương trước Chương tiếp