Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 95: Tam công chúa thất thế
Khi Minh Viễn đón mẫu thân cùng thê tử thì cũng đã gần tối, do mọi việc cấp bách nên cả ba người đều vào hoàng cung luôn.
Bây giờ phản tặc đã bị bắt hết nên không còn gì lo sợ nữa, dân chúng cũng không hề biết chuyện gì, chỉ nghĩ rằng công tử phủ tể tướng có xích mích với Vương phủ nên bị bắt đi thôi.
Lúc này cả phủ tể tướng vô cùng hỗn loạn, không ai hiểu xảy ra chuyện gì, vì sao quân lính lại bao vây cả phủ, không ai được phép đi ra bên ngoài.
Lúc này phu nhân tể tướng cũng ngờ ngợ ra chuyện gì, bà không nắm rõ được hành động của phu quân và nhi tử nhưng cũng gần như đoán được qua hành động mấy ngày nay của họ.
Bây giờ nhi tử thì bị người ta bắt đi, phu quân thì đi đâu không về, binh lính bên ngoài vây quanh bà đã thầm hiểu ra vấn đề.
Lúc này liền vội vã đến tìm tam công chúa đang bị giam ở phòng để cầu cứu.
Bây giờ chỉ có tam công chúa thân phận hoàng gia mới may ra có thể nghe ngóng được tình hình.
Nàng ta thấy bà mẫu đến tìm mình thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến thời gian vừa rồi tướng phủ đối xử với mình nàng ta cao ngạo nói:
“Không biết bà mẫu tìm ta có việc gì?”.
Phu nhân tể tướng vội đon đả nói:
"Ta có chuyện muốn nhờ con, bây giờ ngoài con ra không ai có thể giúp được phủ chúng ta ".
Tam công chúa vê mặt nghi ngờ hỏi:
“Mẫu thân nói như thế là sao, con không hiểu, người phải nói rõ thì con mới biết được chứ?”.
Phu nhân tể tướng vội nói:
"Mẫu thân không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có con mới cứu được Hạo nhi và nghe ngóng tin tức về phụ thân con, toàn bộ phủ ta đã bị quân lính bao vây không ai có thể ra ngoài được ".
Tam công chúa bật dậy vội hỏi:
“Bao vây, làm sao lại bao vây được, phủ tể tướng là thế nào kia chứ, mà phu quân chàng bị ai bắt, dám chống đối phò mã kẻ đó chán sống rồi sao?”.
Phu nhân tể tướng lắc đầu nói:
"Mẫu thân cũng không rõ nữa, chỉ nghe nói là Hạo nhi bao vây phủ Lục Vương gia nên bị bắt đi, còn sự tình thế nào e là phải phiền con rồi ".
Tam công chúa thấy vẻ sầu khổ của bà ta thì trấn an nói:
"Mẫu thân yên tâm con sẽ ra ngoài thử xem sao, với thân phận công chúa của con chắc bọn họ sẽ không làm khó, mà phu quân tại sao lại hành xử như thế, Lục thân vương là ai, lục Vương gia là ai cơ chứ, ngay cả phụ hoàng cũng phải nể bọn họ năm phần, vậy mà ".
Nói rồi nàng ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng và hướng cửa chính tể tướng phủ đi ra, phu nhân tể tướng vội vàng đi theo sau.
Khi mọi người trong phủ thấy thiếu phu nhân đi ra thì ai nấy đều hi vọng, tự nhiên bọn họ bị bao vây ở bên trong phủ mà không rõ nguyên nhân nên vô cùng sợ hãi.
Mà quân lính điều động đến đều là cấm vệ quân của hoàng cung, quản gia đã mang ngân lượng ra để hối lộ nhưng bọn họ không hé lộ một chút thông tin gì nên khiến cho cả phủ hoang mang hơn.
Dù sao thiếu phu nhân cũng có thân phận công chúa hoàng gia nên cơ hội hỏi có phần cao hơn.
Tuy nhiên lại khiến cho bọn họ thất vọng khi tam công chúa bước ra thì chẳng để nàng ta vào mắt, nàng ta tức giận quát lên:
" Các ngươi thật vô lễ, có biết ta là ai hay không, phụ hoàng có biết các người đối xử với công chúa hoàng thất như vậy hay không?".
Đội trưởng cấm vệ quân liền đứng ra lạnh lùng nói:
"Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, bỉ chức chỉ thực hiện nhiệm vụ nên công chúa thông cảm, mời người vào bên trong nếu không thuộc hạ sẽ làm theo quân lệnh ".
Tam công chúa tức giận nói:
"Ngươi…ngươi, ta cần gặp hoàng hậu, ngươi có thể truyền lời cho ta, ngươi đừng nói là ngay cả việc này cũng không được nhá ".
Đội trưởng lắc đầu nói:
"E rằng bây giờ bản thân hoàng hậu cũng không lo nổi bản thân mình thì làm sao mà có thêt giúp cho công chúa được chứ, mời công chúa về cho ".
Tam công chúa ngỡ ngàng và giật mình, nàng ta cố gắng hỏi nhưng tên đội trưởng kia không nói một lời nào nữa.
Cuối cùng tam công chúa bực tức quay trở về với vẻ tức giận, nàng ta không hiểu lời của hắn nói là sao,mẫu thân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Còn phu nhân tể tướng cùng mọi người trong phủ thì cảm thấy chán nản, theo thái độ vừa rồi của bọn họ thì e rằng thân phận công chúa của thiếu phu nhân bọn họ cũng không đáng giá gì cả.
Lúc này Thiên Ninh đã đang bắt mạch cho hoàng thượng, hồi lâu nàng mới chau mày đi ra, lúc này mọi người đều chờ đợi kết quả từ nàng.
Không để mọi người sốt ruột nàng nói tiếp:
"Sức khỏe của hoàng thượng không có vấn đề gì, nhưng độc Mê Hồn Tử do trúng thời gian dài nên đã để lại di chứng có lẽ chỉ một thời gian nhắn nữa hoàng thượng sẽ không phân biệt được cái gì nữa ".
Đại hoàng tử cùng Lục Thân Vương quay sang nhìn nhau.
Bây giờ phản tặc đã bị bắt hết nên không còn gì lo sợ nữa, dân chúng cũng không hề biết chuyện gì, chỉ nghĩ rằng công tử phủ tể tướng có xích mích với Vương phủ nên bị bắt đi thôi.
Lúc này cả phủ tể tướng vô cùng hỗn loạn, không ai hiểu xảy ra chuyện gì, vì sao quân lính lại bao vây cả phủ, không ai được phép đi ra bên ngoài.
Lúc này phu nhân tể tướng cũng ngờ ngợ ra chuyện gì, bà không nắm rõ được hành động của phu quân và nhi tử nhưng cũng gần như đoán được qua hành động mấy ngày nay của họ.
Bây giờ nhi tử thì bị người ta bắt đi, phu quân thì đi đâu không về, binh lính bên ngoài vây quanh bà đã thầm hiểu ra vấn đề.
Lúc này liền vội vã đến tìm tam công chúa đang bị giam ở phòng để cầu cứu.
Bây giờ chỉ có tam công chúa thân phận hoàng gia mới may ra có thể nghe ngóng được tình hình.
Nàng ta thấy bà mẫu đến tìm mình thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến thời gian vừa rồi tướng phủ đối xử với mình nàng ta cao ngạo nói:
“Không biết bà mẫu tìm ta có việc gì?”.
Phu nhân tể tướng vội đon đả nói:
"Ta có chuyện muốn nhờ con, bây giờ ngoài con ra không ai có thể giúp được phủ chúng ta ".
Tam công chúa vê mặt nghi ngờ hỏi:
“Mẫu thân nói như thế là sao, con không hiểu, người phải nói rõ thì con mới biết được chứ?”.
Phu nhân tể tướng vội nói:
"Mẫu thân không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có con mới cứu được Hạo nhi và nghe ngóng tin tức về phụ thân con, toàn bộ phủ ta đã bị quân lính bao vây không ai có thể ra ngoài được ".
Tam công chúa bật dậy vội hỏi:
“Bao vây, làm sao lại bao vây được, phủ tể tướng là thế nào kia chứ, mà phu quân chàng bị ai bắt, dám chống đối phò mã kẻ đó chán sống rồi sao?”.
Phu nhân tể tướng lắc đầu nói:
"Mẫu thân cũng không rõ nữa, chỉ nghe nói là Hạo nhi bao vây phủ Lục Vương gia nên bị bắt đi, còn sự tình thế nào e là phải phiền con rồi ".
Tam công chúa thấy vẻ sầu khổ của bà ta thì trấn an nói:
"Mẫu thân yên tâm con sẽ ra ngoài thử xem sao, với thân phận công chúa của con chắc bọn họ sẽ không làm khó, mà phu quân tại sao lại hành xử như thế, Lục thân vương là ai, lục Vương gia là ai cơ chứ, ngay cả phụ hoàng cũng phải nể bọn họ năm phần, vậy mà ".
Nói rồi nàng ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng và hướng cửa chính tể tướng phủ đi ra, phu nhân tể tướng vội vàng đi theo sau.
Khi mọi người trong phủ thấy thiếu phu nhân đi ra thì ai nấy đều hi vọng, tự nhiên bọn họ bị bao vây ở bên trong phủ mà không rõ nguyên nhân nên vô cùng sợ hãi.
Mà quân lính điều động đến đều là cấm vệ quân của hoàng cung, quản gia đã mang ngân lượng ra để hối lộ nhưng bọn họ không hé lộ một chút thông tin gì nên khiến cho cả phủ hoang mang hơn.
Dù sao thiếu phu nhân cũng có thân phận công chúa hoàng gia nên cơ hội hỏi có phần cao hơn.
Tuy nhiên lại khiến cho bọn họ thất vọng khi tam công chúa bước ra thì chẳng để nàng ta vào mắt, nàng ta tức giận quát lên:
" Các ngươi thật vô lễ, có biết ta là ai hay không, phụ hoàng có biết các người đối xử với công chúa hoàng thất như vậy hay không?".
Đội trưởng cấm vệ quân liền đứng ra lạnh lùng nói:
"Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, bỉ chức chỉ thực hiện nhiệm vụ nên công chúa thông cảm, mời người vào bên trong nếu không thuộc hạ sẽ làm theo quân lệnh ".
Tam công chúa tức giận nói:
"Ngươi…ngươi, ta cần gặp hoàng hậu, ngươi có thể truyền lời cho ta, ngươi đừng nói là ngay cả việc này cũng không được nhá ".
Đội trưởng lắc đầu nói:
"E rằng bây giờ bản thân hoàng hậu cũng không lo nổi bản thân mình thì làm sao mà có thêt giúp cho công chúa được chứ, mời công chúa về cho ".
Tam công chúa ngỡ ngàng và giật mình, nàng ta cố gắng hỏi nhưng tên đội trưởng kia không nói một lời nào nữa.
Cuối cùng tam công chúa bực tức quay trở về với vẻ tức giận, nàng ta không hiểu lời của hắn nói là sao,mẫu thân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Còn phu nhân tể tướng cùng mọi người trong phủ thì cảm thấy chán nản, theo thái độ vừa rồi của bọn họ thì e rằng thân phận công chúa của thiếu phu nhân bọn họ cũng không đáng giá gì cả.
Lúc này Thiên Ninh đã đang bắt mạch cho hoàng thượng, hồi lâu nàng mới chau mày đi ra, lúc này mọi người đều chờ đợi kết quả từ nàng.
Không để mọi người sốt ruột nàng nói tiếp:
"Sức khỏe của hoàng thượng không có vấn đề gì, nhưng độc Mê Hồn Tử do trúng thời gian dài nên đã để lại di chứng có lẽ chỉ một thời gian nhắn nữa hoàng thượng sẽ không phân biệt được cái gì nữa ".
Đại hoàng tử cùng Lục Thân Vương quay sang nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương