Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 19



Hoàng Diệp mở túi xách quăng luôn mớ ảnh vào mặt ả.

Hai mươi mốt lần theo dõi tiểu tam cùng gã trai xăm trổ, thu thập gần một trăm kiểu ảnh. Bỏ tiền ra rửa thật nhiều để dành dùng khi cần thiết. Hôm nay, cô trưng ra ít cho nhân tình chồng xem lấy ý kiến.

"Em dòm kĩ từng chi tiết rồi góp ý cho chị nha! Có phải chị nên chuyển cho chồng em ít và chồng chị ít để cả hai biết em cắm trên đầu họ cặp sừng dài như thế nào không?"

Nhìn đống ảnh rơi lả tả xuống nền đá. Toàn là ảnh cô ta với gã có hình xăm mãnh hổ. Mặt cô ta biến sắc hoàn toàn: "Cái này...cái này..." Cô ta líu cả lưỡi, vội vàng khom người gom hết ảnh nhét vào túi xách, bừa ẩu: "Toàn là ảnh ghép, mày tính chơi tao!"

"Ảnh ghép? Vậy mày giấu diếm làm gì? Cây ngay sợ gì chết đứng. Nếu mày nói tao ghép thì cứ để im đó đợi Dĩ Phong đi làm về, anh ta xem có phải giả không nha? Trường hợp xấu chồng tao không đủ thị lực nhận ra giả hay thật, tao gửi cho chồng mày, đồng nghiệp mày và bà con đi đường cùng xem để họ giúp mày minh oan ha?" Hoàng Diệp lại tung lên thêm xấp.

"Thôi! Em xin chị!" Cô ta tái mét. Mặt sắp chuyển sang màu tàu lá chuối. Tay run lẩy bẩy nhặt từng tấm ảnh.

Cô ta lượm bao nhiêu, cô thả ra bấy nhiêu. Thả trước mặt ả chán, cô quăng luôn một mớ ra ngoài thềm. Ả hoảng hốt vội bò ra thu lượm rồi lết vào nhặt từng tấm bên trong. Nghe tiếng xe vào garage, ả càng run dữ hơn, quỳ luôn trước mặt cô, hai tay chắp lại, nhỏ nước mắt cá sấu van xin: "Chị Diệp, em xin chị! Là em không biết trời cao đất dày. Chị muốn em làm gì cứ nói, chị đừng quăng ảnh ra nữa, em cầu xin chị!"

"Tại sao?" Hoàng Diệp thò tay vào túi xách: "Mày chê chồng mình, đu bám chồng người, đu luôn trai bao, một việc tốt như vậy, mày phải để tao giúp mày vang danh chứ?"

"Chị! Em cắn rơm cắn cỏ em lạy chị! Chị tha cho em thêm lần nữa thôi!" Có tiếng bước chân lên bậc tam cấp, ả luống cuống ôm luôn chân cô khóc lóc: "Đừng mà chị! Em xin chị!"

Cảnh cô ta gục đầu vào chân cô van xin ỉ ôi vừa hay lão chồng cô bước vào.

"Mai? Thì ra cô nói đau bụng xin về sớm là lừa tôi hả?" Lão chồng sau ba mươi giây ngỡ ngàng, anh ta chất vấn người tình.

Cô ta quay sang ôm chân Dĩ Phong. Khóc còn thảm hơn nhà có tang sự. Rồi bất ngờ trưng ra bộ mặt oan ức: "Dạ, em đau bụng thiệt. Em về nhà nhưng giữa đường gặp chị Diệp, chị ấy một hai bắt em tới đây vì biết em mang thai con trai anh! Chị ấy bắt em bỏ đứa bé nếu không sẽ bêu riếu tội ngoại tình của hai đứa mình làm xấu mặt anh trước kì bầu cử. Hu hu hu. Em đang cầu xin chị ấy rủ lòng thương một sinh linh bé nhỏ, đừng bức tử dòng giống nhà họ Thẩm."

Ôi trời đất ba mẹ ơi!

Hoàng Diệp phải khâm phục tài diễn xuất và độ mặt dày trơ tráo của bọn tiểu tam. Hạng người này Hoàng Diệp cô khinh! Cô cười khẩy kéo ghế ngồi xem bọn họ làm gì?



Trái ngược với vẻ bình tĩnh của cô. Dĩ Phong có dấu hiệu hoảng. Một việc hư anh ta cố giấu. Vậy mà ả tình nhân chết tiệt cứ sổng sổng tuôn ra. Anh ta lập tức đá hất người đang đu bám, chạy về phía vợ: "Em à, đừng nghe lời xàm xí nha! Không phải con chồng!"

"Vợ biết mà!" Anh ta vô sinh làm sao có con được. Kết quả này là kết quả chung sau mười lần xét nghiệm.

Lão như trút được gánh nặng, thở hắt ra một hơi, nịnh nọt: "Vợ anh thật sáng suốt. Chồng cảm ơn vợ rất nhiều." Rồi lão quay sang người tình chỉ tay ra cửa: "Cút!"

"Anh Dĩ Phong! Thằng bé là con trai anh! Anh phải có trách nhiệm."

"Cút ngay! Đúng là thứ chỉ biết sống thân dưới. Muốn phá thanh danh Thẩm Dĩ Phong này, hả?"

Nhận ra Thẩm Dĩ Phong đang rơi vào thế khó xử. Cô ta liền đổi giọng: "Anh Phong! Em biết anh đang cần thanh danh để thắng cử. Em về làm thủ tục li hôn thằng chồng hai lúa trước. Mẹ con em sẽ nhẫn nhịn đợi anh đến đón ha."

Khi nói những lời này, cô ta đã tự mở đường lui cho mình và cho cả Dĩ Phong. Nhưng cô ta đâu biết, những lời phản bội trắng trợn đó cùng hình ảnh quỳ lạy cầu xin chồng người ta của ả đã lọt hết vào mắt, vào tai người đàn ông tên Cường qua camera quay lén ở bút trong tay Hoàng Diệp.

Đừng trách cô! Cô phải giúp người chồng hai lúa hiền lành kia biết rõ bộ mặt thật của vợ. Như lời anh ta đã nhờ vả trước đó: "Cô giáo Diệp, tôi nhờ cô thu thập chứng cứ giúp tôi! Chứ người làm nông thiệt thà như tôi không biết phải làm sao?" Đã mấy lần theo dấu nhưng đều thất bại.

Bất phước gặp phải con đàn bà đanh đá, xảo quyệt như vậy. Đến thằng chồng tri thức của cô còn bị ăn lừa. Huống hồ người nông dân hiền lành như anh Cường.

"Được! Tôi sẽ giúp anh. Người đàn bà lăng nhăng không thủy chung đó không có gì anh phải tiếc! Nếu luyến tiếc có ngày anh sẽ bị HIV."

"Tôi không luyến tiếc. Chỉ là tôi không có chứng cứ để ly hôn."

"Tôi sẽ cho anh chứng cứ! Biết được sự thật, li hôn hay không là quyền của anh!"

Cô phải tự giúp mình, nhân tiện giúp luôn người. Kẻo cô ta chê chồng mình ngu, lợi dụng mang túi đi làm phản bội người chồng thiện lương toàn tâm, toàn ý yêu thương cô ta.

Khi tình yêu và niềm tin đã đặt nhầm người, chúng ta có quyền chọn lại.
Chương trước Chương tiếp