Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 23



Hoàng Diệp dứt lời hất mạnh tay. Bà ta ngã ngồi luôn dưới sân. Vẻ mặt hoang man nhìn con trai.

Ả đàn bà tâm cơ thấy vậy liền chạy lại ôm lấy phao cứu sinh, đổ dầu vào lửa hòng lấp liếm thông tin cô vừa đưa ra: "Cô ta ghen ăn tức ở đó mẹ! Thấy con mang thai con anh Phong sợ con chiếm mất vị trí bà Thẩm nên đặt điều.

Mẹ đừng mắc bẫy mà tuyệt tử tuyệt tôn nha mẹ!"

Cô ta chửi khéo bà già hám cháu đến mù mắt như vậy. Nhưng bà mẹ chồng cô lại thấy đúng. Bà ta phủi mông đứng dậy, chỉ tay ra lệnh cho con trai: "Mau tổng khứ nó đi cho mẹ! Từ hôm nay, Mai mới là con dâu của mẹ! Nếu con không chấp thuận thì mẹ chớt trước mặt con."

Gì nè trời!

Họa từ ngoài giáng vô còn mong chống đỡ. Chứ họa từ bên trong bùng lên như thế này, anh ta biết giải làm sao đây? Anh ta khổ quá mà! Tề gia không ổn sẽ vỡ mộng bình thiên hạ!

Rốt cuộc là do đâu? @

Anh ta vò đầu bứt tai.

Đúng là ba con rôbôt lập trình bị lỗi thiếu mất trái tim. Hoàng Diệp thấy hết muốn nhìn thêm một giây nào. Cô cười khẩy kéo chiếc vali thẳng lưng bước đi.

Cô phải đi thôi. Bởi một lẽ đơn giản: Cô là con người không thể sống chung với một lũ rôbôt khuyết tim!

Lẽ ra, lão chồng nên cảm ơn cô vì cô đã hành xử rất có văn hóa. Nhưng lão lại cố chấp tham lam, vừa muốn vợ lớn vừa muốn ôm vợ bé và ôm con trai cưng. Lão lại cản đường cô: "Hoàng Diệp, anh đã nói, anh không đồng ý ly hôn! Anh không ký đơn đâu!"

Cô trở chân đạp luôn vào bộ hạ lão: "Xin lỗi em! Chị đây không cần em kí bây giờ! Mai mốt lên tòa em kí cho nó oai!" Bằng chứng ngoại tình của lão cô có cả bó. Pháp luật sẽ thay cô đòi lại công bằng.

Cô kéo luôn chiếc vali qua chân lão.

Lão mềm không được bèn nổi đóa: "Hoàng Diệp, anh đã rước em vào nhà họ Thẩm. Em muốn đi phải đợi anh đồng ý!" Lão nhào theo định lấy thịt đề người.



Hoàng Diệp tránh qua một bên. Nói thật to với hai mẹ con thâm tình mãi ôm nhau kia: "Hai người chẳng phải muốn tôi đi sao? Còn đứng ngu ra đó làm gì? Mau qua giữ cục vàng của hai người hộ tôi cái! Nếu không tôi đổi ý nằm lì thì mộng hai người vỡ nát tan tành."

Như được khai sáng. Hai ả đàn bà một già một trẻ vội chạy lại nắm giữ hai cánh tay Dĩ Phong kéo ngược vô nhà.

Anh ta thất thế, chỉ biết la oai oái: "Mẹ, mau thả con ra! Mẹ!"

Mẹ anh ta giả điếc.

"Mai, cô mau thả tôi ra!"

Ngu gì thả ông phó của em! Mộng ước em xây và dày công tốn sức mới thành chính quả. Em đâu có ngốc mà để sổng mất thằng chồng quan!

Trái một con hà mã. Phải một con tê giác. Cứ thế anh ta bị kéo vô nhà đóng cửa. @

Hoàng Diệp thấy mắc cười. Cô phủi tay, đeo lên đôi kính đen. Nhẹ nhàng quay bước.

Cô đến thẳng Văn phòng luật sư đưa nốt mớ bằng chứng mới cho chị trưởng phòng.

"Nhờ chị đẩy nhanh tiến độ giúp em!"

Chị luật sư sau khi xem thêm mớ ảnh và video ghi âm mới, chị gật đầu hứa với cô: "Chị hoàn thiện hồ sơ gửi lên tòa ngay!"

Trong thời gian chờ đợi tòa xử lý vụ án. Hoàng Diệp tranh thủ về quê thăm ba mẹ.

Gặp lại cô con gái rượu, ba mẹ cô mừng mà chảy cả nước mắt. Ba một bên, mẹ một bên, tranh nhau xách đồ, cười tít cả mắt.

"Con đi đường có mệt không? Chồng con bận dữ lắm à?" Từ hôm cưới đến giờ chẳng thấy mặt mũi thằng rể quý.

Khi yêu hứa hẹn đủ đường. Gọi ba gọi mẹ nghe ngọt xớt. Rước được con gái vàng người ta về nhà rồi quên mất hai ông bà nhà vợ. Đúng là không nên tin lời nói chót lưỡi đầu môi.



Tránh ba mẹ nhắc tới tên đàn ông thúi làm mất vui, cô nói luôn: "Con đang làm thủ tục ly hôn."

Nếu là ba mẹ một cô gái nào khác, chắc họ kinh ngạc, thất vọng và xót con mình lắm. Nhưng ba mẹ cô thì không!

Ông bà vui ra mặt.

"Vậy hả con? Ồi, con cảm ơn Phật trời đã khai sáng con gái con tỉnh ngộ!" Mẹ cô chắp tay nhìn trời tạ ơn.

Ba cô vỗ đùi cái đét: "Như vậy thì quá tốt! Nhà ta neo người. Ba mẹ chỉ có mỗi mình con."

Thật ra, ba mẹ không hài lòng việc cô yêu và cưới Thẩm Dĩ Phong cho lắm. Thứ nhất, họ chỉ có mụn con không muốn gả con đi xa. Thứ hai, ông bà nhìn ra mẹ Thẩm Dĩ Phong là một người đàn bà cay nghiệt. Họ sợ cô con gái rượu họ hết mực cưng chiều sẽ làm dâu khổ cực. Thứ ba, họ biết, Thẩm Dĩ Phong không thuộc tip người thật thà.

Anh ta có vẻ gian gian.

Giờ trải qua một kiếp người. Cô mới vỡ lẽ: Ba mẹ có đôi mắt nhìn người quá chuẩn.

Chẳng bù cho cô, tin lời ngon tiếng ngọt, yêu anh ta đắm đuối quên cả bản thân. Một hai đòi cưới anh ta cho bằng được. Bước lên xe hoa rồi chỉ biết cung phụng chồng và mẹ chồng. Bao năm quên luôn ba mẹ ruột.

Sống lại một kiếp. Tỉnh ngộ rồi. Hoàng Diệp thấy nhẹ cả người.

"Con đang làm đơn xin chuyển công tác về đây!"

Tin vui nhân đôi. Ba mẹ cô như trẻ ra hàng chục tuổi, ba mẹ động viên cô: "Mạnh mẽ lên con gái. Cánh cửa khép lại đó chưa chắc là cánh cửa phúc."

Bên này, gia đình Hoàng Diệp mừng vui hoan hỉ.

Bên kia, nhà Thẩm Dĩ Phong gà bay chó sủa vì con mẹ của cục cháu trai vàng nó hành sấp mặt.
Chương trước Chương tiếp