Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 28



Lời Thẩm Dĩ Phong vừa dứt, ngoài thềm có tiếng vỗ tay bốp bốp. Sau đó là tiếng của Hoàng Diệp: “Vậy anh có giáo dục chắc! Suốt ngày nói đi làm mà lên cơ quan thì ít ở quán xá hôn hít thì nhiều. Sáng lừa vợ, trưa dối vợ, chiều tối cũng tìm cách lừa gạt vợ. Đạo đức anh số 1 thì cô ta số 2. Hai người 49 gặp 50. Rất hợp đôi!”

“Hoàng Diệp!” Lão kệ vợ mắng xối xả chạy ra mừng vợ: “Em tha thứ cho anh rồi hả? Anh đội ơn em!” Lão chực cầm tay cô.

Hoàng Diệp tránh qua một bên.

Xoảng! Xoảng!

Gạc tàn điếu bay thẳng tới trước mặt hai người. Ly uống nước ném xuống nền nhà.

Lập tức căn nhà như cái chợ đầu mối.

“Hai người định tái hợp trước mặt tôi hả?”

Xoảng!

Thêm một ly thủy tinh nữa vỡ tan tành.

Mẹ anh ta đang thở gấp trong phòng khi hay tin con bị buộc thôi chức. Nghe tiếng thủy tinh vỡ, tiếng con dâu vàng la om sòm ngoài phòng khách, bà ta gắng gượng chạy ra, nói gấp muốn hụt hơi: “Có chuyện gì thế?”

Ả ta làm bộ đáng thương thút thít: “Con trai mẹ chê con không có giáo dục bằng ảnh! Nên ảnh muốn tái hợp với đồ vô sinh đó mẹ! Hu hu…

Mà mẹ nói xem, ảnh một tay che trời, toàn xúi con chi tiền khống, hứng lên ăn con từ cơ quan ăn ra nhà nghỉ, như vậy đạo đức hơn con ở chỗ nào? Hu hu…

Còn thứ ăn hoài mà không thấy no kia nữa. Nam thần chưa đủ còn thất đức chạy về tranh cha của con trai con. Hu…hu…”

Trơ trẽn đã vượt mức! Hoàng Diệp khoanh tay nhìn cô ta diễn hài: “Đồ vô sinh? Cô đang chửi chồng cô đó à? Hay cô đang ngầm chê Thẩm Dĩ Phong? Họ vô sinh cô mới có cơ hội tằng tịu với trai bao ăn no bụng chứ?



Còn tôi, ăn cơm cha cơm mẹ, đâu ăn bậy như cô mà no lâu, phải hơm?”

“Mày…mày nói bậy gì đó?” Cô ta dáo dác nhìn mẹ con Thẩm Dĩ Phong: “Hai người đừng nghe nó nói bậy nha!”

“Tao mà nói bậy thì mày không phải con người!”

Cô ta lập tức sủa lên: “Mày vu khống hòng phá nát hạnh phúc trọn vẹn của tao với Thẩm Dĩ Phong hả?

Chồng!

Anh mau đập cô ta trận đòi lại công bằng cho em. Nếu không em giao giấy tờ làm khống rút quỹ xã của anh lên cấp trên!”

Cục diện rẽ sang chiều hướng khác. Lòng Thẩm Dĩ Phong bắt đầu sôi máu. Anh ta cơn giận dường như lên tới đỉnh điểm vì chạm vào vùng cấm, anh ta không kiên dè gì nữa, phi tới bóp miệng ả, trợn mắt, gằn giọng: “Bé bé cái mồm không tôi vả xưng mỏ bây giờ! Giới hạn chịu đựng của tôi rất thấp!” Anh ta siết mạnh tay. Đôi mắt nổ lửa.

Mẹ anh ta thấy vậy lật đật cứu giá con dâu: “Thôi, mẹ xin con Phong ơi! Con bỏ tay ra đừng làm cháu nội mẹ sợ!”

Đáy mắt Thẩm Dĩ Phong dần dịu lại. Anh ta thương mẹ quý đứa cháu trong bụng ả, anh ta nới lỏng tay tha cho con đàn bà đanh đá chua lét: “Từ giờ uốn cong lưỡi bảy lần rồi hẳn nói!”

Ả có chút sợ nhưng vốn bản tính gan bẩm, cô ta nói khéo: “Có uốn cong mười lần thì trước sau gì cũng bị tóm à!”

“Cô…” Thẩm Dĩ Phong cao tay định tát.

Mẹ anh ta nhào tới: “Thôi! Cho mẹ xin! Mẹ khổ quá rồi!” Ai làm cho bà ta khổ?

“Cũng tại cô!” Bà ta quay ngược chỉ trích Hoàng Diệp: “Cô là Sao chổi! Từ ngày rước cô vào nhà này, gia đình tôi liền mất hết phúc khí! Con trai tôi bị đuổi việc, cháu trai tôi nằm trong bụng cũng chẳng được yên. Hoàng Diệp, tao hận mày!” Bà ta lao về phía cô. Giơ cao hai tay lên đầu cô.



Bà ta là vậy!

Mỗi lần đánh cô toàn nhằm đầu tóc dài của cô mà nắm!

Ác!

Hoàng Diệp đã thủ sẵn ‘Cửu âm bạch cốt trảo’. Nếu bà ta dám đụng một sợi tóc trên đầu cô, cô bấu rách mặt bà ta. Cô không nể nả gì nữa. Họ đã bất nhân thì cô cũng không cần đối xử với họ có đạo đức. Hiền quá! Đạo đức quá…Họ tiễn cô thăng thiên làm mồi cho cá.

Ả tiểu tam hận cô nãy giờ cũng vùng lên phụ bà mẹ chồng đánh cô.

Hai người nhào vô một người. Cứ tưởng kèo thơm, phen này đánh cô trận cho bõ tức.

Ai dè…hai người bị hai người khác xách nách kéo ra.

“Giữa ban ngày ban mặt dám cấu kết hãm hại thân chủ tôi!” Vị luật sư đại diện vụ án ly hôn của cô lên tiếng: “Hình ảnh hai người nhào vô đánh thân chủ tôi đã được ghi lại làm bằng chứng trước tòa.” Nói xong chị ấy hất mạnh tay, ả tiểu tam mặt mày tái mét, ngơ ngác nhìn lại người vừa bảo vệ Hoàng Diệp.

Mà bên này bà mẹ chồng cũng ngạc nhiên không kém. Bà ta hết nhìn Hoàng Diệp, lại nhìn nam thần cứu giá cô ở siêu thị.

“Nhìn gì bà già? Chưa thấy người tử tế bao giờ hả?” Bảo Khang thả tay bà già có khuôn mặt cay nghiệt mất cảm tình.

Còn Thẩm Dĩ Phong đứng hình toàn tập. Mãi một lúc sau, anh ta mới sực tỉnh, chỉ tay run run hỏi: “Hai người là ai? Đến nhà tôi có việc gì?”

Vị luật sư của cô lên tiếng: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đàm Vân Trang, trưởng Văn phòng luật sư Vân Trang. Hôm nay tôi tới đây để giúp thân chủ tôi là cô Hoàng Diệp đàm phán với anh về phân chia tài sản chung.

Còn đây là đồng nghiệp của tôi anh Nguyễn Bảo Khang!”

Vợ thuê tới hai luật sư hỗ trợ làm thủ tục ly hôn á? Phen này anh ta hết đường cứu! Thẩm Dĩ Phong ảo não thả người ngồi cái phịch xuống ghế.
Chương trước Chương tiếp