Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 47



Nụ hôn nồng nhiệt tạm biệt trước giờ ngủ. Hoàng Diệp có cảm giác mọi đau nhức âm ỉ trong người dường như dễ chịu hơn. Tinh thần thư thái nên cô ngủ rất ngon.

Ngược lại, anh chàng nhà bên Bảo Khang lại mất ngủ.

“Khuya rồi, con làm gì đi xuống đi lên hoài vậy?” Mẹ anh nằm trong phòng nghe tiếng bước chân con lên xuống cầu thang, bà không kiềm nổi tò mò.

“Dạ, con nóng!”

Nó nói vậy bà mới để ý. Tóc tai thằng con quý tử ướt nhèm vì nước.

“Nè, con biết tắm khuya nguy hiểm lắm không?” Bà bước lại gần con nhìn thật kĩ: “Đừng nói với mẹ, bây lên xuống hồi hôm giờ là đi tắm miết đó nhé!”

Bảo Khang để mặc nước từ ngọn tóc rơi xuống, anh lảng sang chuyện khác: “Mẹ mau ngủ đi! Khuya rồi! Con ngủ liền đây!” Anh vội đi tránh ánh mắt như camera dò xét của mẹ.

Mẹ anh mang nghi vấn một bụng vào chất vấn ông chồng: “Mình nói xem, có phải thằng con chúng ta bệnh tương tư ngày càng trầm trọng hơn rồi không?”

Ba anh nghe vợ hỏi vậy, mở mắt ngồi dậy, nắm hai vai vợ: “Có chuyện gì bất thường nữa hả?”

“Nửa đêm nửa hôm nó không chịu ngủ mà cứ đi tắm suốt!”

Ây cha!

Coi bộ tương tư biến chứng ăn ra da thịt!

Ông nhìn lên tầng hai, vuốt cằm trầm tư một hồi, rồi nói với vợ: “Chắc hai đứa già mình phải chăm chỉ qua bên nhà ông bà hàng xóm ỉ ôi các kiểu lấy lòng thôi. May ra còn cứu kịp bệnh cho thằng Khang. Chứ để tình hình nóng trong người xối nước lạnh chữa lửa kéo dài hoài…thương nó quá!” Cùng cánh đàn ông nên ông hiểu con rất rõ.

Mẹ anh giờ mới vỡ lẽ. Bà thở dài nguýt yêu ông chồng: “Cứ bảo làm đàn ông thì sướng!”

Ba anh cười khà khà, vuốt vai vợ: “Làm phụ nữ vẫn thích hơn, mình nhỉ?”

“Cái đó còn phải xem người đàn ông bên cạnh người phụ nữ là ai?

Người ấy có thật tâm xem người phụ nữ đời mình là mạng sống của họ không?

Có một lòng yêu thương, che chở cho người phụ nữ của mình không? Được như vậy làm người phụ nữ mới thật thích!



Còn không làm cây đứng reo giữa trời sướng hơn! Mình hiểu không?”

“Như anh thương mình vầy đủ điểm chưa?”

“Miễn cưỡng chấm đủ! Thôi mình ngủ đi, khuya rồi!”

Cha mẹ người ta thương con, một lòng hướng tới hạnh phúc của con. Có không ngủ được cũng vì lo cho con chưa rước được vợ yêu về nhà.

Còn bên nhà Thẩm Dĩ Phong. Mẹ anh ta cả đêm hậm hực không ngủ. Vì tức tối con nhân tình tráo trở của con trai. Ả đàn bà mà bà ta hết lòng hết dạ nâng niu hầu hạ đã cho bà ta ăn cú lừa thúi còn hơn cc.

Mang cái đầu đau như búa bổ, cặp mắt thâm quầng bà ta rời khỏi nhà khi trời vừa tờ mờ sáng. Sau một đoạn cuốc bộ, bà ta vẫy tay xin quá giang từng đoạn, từng đoạn ra trại tạm giam.

Một tiếng đồng hồ nhỏ một đống nước mắt cá sấu, năn nỉ khô cả cổ, bà ta mới được cán bộ đồng ý cho gặp con Mai.

Vừa thấy ác phụ di lí vào phòng thăm, bên đây vách ngăn bà ta đã đập bàn đứng bật lên.

“Mai, tiền bán nhà đâu? Mau trả lại cho tao!”

Đôi mắt bà ta long lên sòng sọc. Bà ta lập tức bị cán bộ nhắc nhở. Ả tâm cơ bên này nhếch môi cười khẩy.

“Đáng đời!” Cô ta ngã lưng dựa ra vách, liếc nửa con mắt về phía bà già nhăn nhó khó chịu: “Trả lại cho bà? Ha…ha…nghe nực cười nhỉ?”

Bà ta tức muốn nổ tròng mắt, khom người dòm sát vào mấy lỗ tròn: “Của mồ hôi nước mắt một đời của tao. Mày mau trả lại đây!”

“Ăn hết rồi!” Ả thong thả nhẹ nhàng như ăn một cái bánh bèo.

Cũng phải thôi, của trời rơi xuống có làm đổ tí mồ hôi nào đâu mà tiếc không phá?

Mà thật ra cô ta có phá gì đâu? Dụ mãi bà già mới sập bẫy, cầm quyển sổ hồng đi bán, chưa ăn được đồng nào đã bị thằng trai bao bóp cổ chặn sạch: “Cái này là của tao. Coi như tao bán rẻ con nòng nọc giống cho mày!”

Một tỷ rưỡi bạc vừa cầm từ nhà bà Lý ra sân đã bay hơi trong nháy mắt.

“Long! Mày coi chừng nghẹn họng!” Cô ta rủa theo tên đàn ông thối suốt ngày gạ tình bán thân kiếm tiền hút hít và chơi cá độ.

Gã ta nhíu mày, quay ngược lại. Chỉ trong một giây đã bóp cổ cô ta muốn lòi hai tròng mắt: “Nghẹn? Mày tưởng giống tao miễn phí hả, con đàn bà thúi!

Khôn hồn ngậm mồm tao để cả mẹ cả con hít khí trời. Ú ớ thêm một lời, tao tiễn gặp Diêm vương!” Gã hất mạnh tay.



“Má nó!” Miếng ăn vào miệng còn bị cô hồn giật. Cô ta chửi lí nhí trong cổ họng: “Rồi có ngày mày cũng đu dây điện!” Hút chích cho cố vô, ngáo trèo lên đường dây 500KW, lúc đó đừng nói sao trời không sét mà mày nhe răng!

Cô ta tức một. Mẹ Thẩm Dĩ Phong tức mười. Bà ta quát to lên: “Ăn hết rồi? Một cái nhà mà mày nói hết thì tao tin sao?”

“Không tin thì kệ bà! Tôi bó tay!”

“Đồ mất dạy!” Bà ta tạt luôn ly nước qua ô kính: “Mau ói ra cho tao!”

“Ói? Tôi thấy bà liền muốn ói!” Cô ta ọe ọe vài tiếng rồi nhổ toẹt bãi nước bọt vào giữa mặt bà già cho bỏ tức.

Tiếng la, tiếng chửi điếc cả tai.

“Hết giờ!” Anh chiến sĩ ánh mắt sắc lạnh nhìn người thăm chỉ dùi cui ra cửa. Không thể để hai mụ đàn bà phá hư phòng gặp thân nhân!

Sau khi bảo cô ta lau dọn sạch chỗ nước bọt vương trên mặt bàn và kính, cán bộ di lí cô ta vào phòng giam.

Khóc không ra nước mắt vì cơn tức đã chẹn cứng tất cả.

“Con ơi, mẹ có lỗi với con!” Bà ta bật khóc ngon lành trước mặt con trai.

Thẩm Dĩ Phong bơ phờ rời rạc đến nhìn mẹ cũng lười. Anh ta thở hắt ra, ngậm ngùi chẳng nói được lời nào.

Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn tiếng khóc, tiếng tự trách của mẹ anh ta: “Là do mẹ hồ đồ! Mẹ ngu xuẩn!”

Vừa khóc bà ta vừa đấm thụi thụi vào ngực mình. Thẩm Dĩ Phong dù không nhìn nhưng thấy chướng, anh ta gắt gỏng: “Mẹ thôi đi!” Anh ta đứng lên nhìn cán bộ, rồi quay lưng. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh ta nói nốt lời cần nói: “Từ giờ, mẹ đừng thăm con nữa!”

Tiếng khóc liền im bặt. Bà ta ngẩng mặt nhìn sững vào con: “Ô hay! Mẹ không thăm thì con lấy gì mà ăn đây?” Cơm tù đâu có dễ nuốt!

Dù biết vậy nhưng Thẩm Dĩ Phong vẫn cố tỏ ra bất cần: “Con ăn được, mẹ đừng lo! Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe! Đợi con cũng được…mà không muốn đợi cũng chẳng sao!” Lịch chưa bóc cuốn nào, đường anh ta về còn xa xôi lắm!

Nhìn bóng lưng tiều tụy của con trai. Bầu trời trước mặt bà ta như sụp đổ. Bà ta ngã xuống bất tỉnh dưới nền phòng gặp mặt thân nhân.

Chẳng có người thân nào trong danh bạ cùi mía của bà ta. Anh chiến sĩ bèn đi tìm Thẩm Dĩ Phong.

“Đây là số của vợ cũ tôi!” Giờ này, anh ta cũng chỉ có Hoàng Diệp là người thân. Vì dòng họ cô, chú, bác, cậu, dì, mợ đã từ mặt mẹ con anh ta hết rồi. Họ từ vì thấy chướng tai gai mắt thứ lòng dạ đen bạc hắt hủi chính thất, rước nhân tình về nhà đội lên đầu thờ.
Chương trước Chương tiếp