Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam
Chương 7
Cô có lòng tốt nhắc nhở nhưng lão chồng không có tin. Lão lườm cô rồi giục: "Em lo tắm đi! Kiểm tra với kiểm chứng!" Thanh niên đang ở thời điểm sung mãn, mỗi lần lên đạn cô nhân tình khoái cảm giác mạnh chịu còn không nổi. Anh ta chỉ sợ lão chồng khờ của người ta đổ vỏ ốc thôi! Chứ anh ta còn lâu mới làm ba việc não heo đó.
Hoàng Diệp chậc chậc hai tiếng rồi quay lưng bỏ đi: "Sau này đừng trách tôi sao không nhắc giùm tiếng để chữa sớm kiếm mụn con!"
Hoàng Diệp thoáng thấy lão chồng đứng hình trừng mắt theo cô. Cô ngoái đầu cho lão nụ cười rồi làm dấu khóa miệng. Cô lo tắm mát rồi đi ngủ cho sướng thân.
Ai dè, tắm còn chưa xong, ngoài cửa phòng đã vang lên chuỗi âm thanh: "Hoàng Diệp, cô tính phá hoại tài sản nhà tôi hả? Tắm gì cả buổi còn chưa xong! Ra mau cho tôi tắm!" Tiếng của bà mẹ chồng.
Đúng là 'biết người biết mặt khó biết lòng'! Hoàng Diệp không thể hiểu vì sao lúc trước mình lại ngu như thế?
Cô lau vội, mặc nhanh quần áo rồi mở cửa. Đập vào mắt cô là gương mặt đằng đằng sát khí. Thấy vậy, cô lách qua bên, không đụng chạm gì đi cho lành cái lỗ tai.
Bà mẹ chồng gây sự: "Con dâu thấy mẹ chồng trừng trừng con mắt! Không hiểu Dĩ Phong ưa cô ở điểm nào?"
"Cái đó mẹ hỏi con trai mẹ ạ? Chứ hỏi con, con chịu thôi!" Cô nhún vai, xòe hai tay kiểu bất lực.
Mẹ chồng nguýt cô: "Không cần cô vẽ. Tôi tự biết!"
Vì lí do kiểm tra lại con mắt thẩm mỹ của cậu con trai độc đinh nên tối đó khuya rồi mà Hoàng Diệp thấy phòng bà mẹ chồng vẫn còn sáng đèn, bên trong vẫn còn ra rả tiếng mẹ dạy thằng con trai gần tuổi băm và tiếng nhẩm đếm tiền mừng cưới.
"Để mẹ giữ hết!"
"Con cầm ít bỏ túi có việc."
"Ừm, con muốn lấy nhiêu lấy còn nó đừng đưa xu nào!"
Khác máu tanh lòng! Lòng tham của con người đúng là vô đáy!
Cô thở dài, khóa trái cửa phòng đi ngủ.
Do quen dậy sớm để dọn dẹp, giặc giũ và nấu ăn sáng cho cả nhà nên trời còn chưa tỏ cô đã trực giấc. Nhìn đồng hồ mới có 3:30, Hoàng Diệp không khỏi chảy nước mắt. Nghĩ mà thương thân mình. Phận con gái, lúc nhỏ ở với cha mẹ cưng như ngà như ngọc. Chữ hiếu chưa kịp báo đã lên xe hoa theo chồng. Cúng không cho lão chồng cái chăn ba mươi bảy độ, thỏa sức cày cấy trên thân thể ngọc ngà. Còn phải thức khuya dậy sớm để hầu hạ cả nhà. Tiền bạc làm ra vừa vỗ béo chồng và mẹ chồng vừa tu bổ cho họ cơ ngơi khang trang đầy đủ tiện nghi để hai me con vểnh mặt với đời. Vậy mà, họ đâu biết trân quý! Đã cướp cạn còn cướp luôn mạng người.
Cô đưa tay quẹt khô nước mắt, nói với lòng rằng: Tất cả khổ ải đều đã qua! Từ nay đừng bao giờ ngu ngốc sống vì người khác!
Cô ngủ tiếp!
Giấc ngủ thêm ở giờ đẹp nên Hoàng Diệp làm luôn đến sáng bét. Nếu không có tiếng đập cửa rầm rầm ngoài kia chắc cô còn ngủ thêm.
Hoàng Diệp mở cửa.
"Con dâu nên quá ha?" Bà mẹ chồng đá xéo.
"Cảm ơn mẹ đã khen!" Cô đi ngang luôn bà ta xuống phòng tắm. Từ nhà tắm ra, cô trở lại phòng trang điểm rồi đi làm.
"Ô hay! Cô còn chưa dọn dẹp và nấu ăn sáng!"
"Con trễ giờ! Mẹ bảo anh Phong!" Lý nào chồng sáng ra thảnh thơi đi tắm biển rồi về có cơm ăn, áo láng thơm tho vào quán uống cà phê, thong thả đi làm? Còn cô phải tất tả lo cho người khác đến bữa sáng không kịp ăn?
Hoàng Diệp đi luôn một lèo.
Dĩ Phong tắm xong thấy vợ trang điểm đẹp đẽ, áo dài phẳng phiu ra khỏi nhà. Anh ta la lên: "Vợ, em còn chưa chuẩn bị bữa sáng, quần áo anh chưa là?"
"Anh tự đi! Em đang vội!"
"Nhưng anh không biết là?"
"Là cái gì mà là? Đến bữa sáng nó còn bỏ đóiị!" Bà mẹ chồng xị mặt cười chê con trai: "Mẹ đã bảo rồi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về! Trưa làm về, chấn chỉnh nề nếp lại ngay cho mẹ! Giờ chạy mua tạm cho mẹ tô phở bò! Ăn xong mẹ có sức vạch ra mớ quy tắc để trị con dâu!"
Dĩ Phong bất đắc dĩ mặc bộ quần áo không như ý, phi xe mua phở cho mẹ, vội vã đi làm: "Vợ với chả con!"
"Không muốn tiếp diễn thì uốn ngay cho mẹ."
Hoàng Diệp đang ăn bát cháo mà ngứa lỗ tai. Cô thừa biết, ai đang nói hành mình. Kệ, cô đây không cần nhìn mặt ai trong cái nhà đó để sống nữa!
Cô vui vẻ đến trường rất sớm. Một đồng nghiệp có lẽ thấy lạ nên hỏi: "Diệp, cậu nghỉ phép ba ngày tân hôn mà?"
À ha! Thế mà cô quên.
Được nghỉ phép mà đi làm thì hâm. Về nhà chồng thì ngu! Nhà ba mẹ thì quá xa! Hoàng Diệp ngẫu hứng đi siêu thị mua quà cho ba mẹ.
Lúc đi ngang qua quầy hàng trang phục và mỹ phẩm nữ. Một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt cô.
Quái lạ!
Kia chẳng phải lão chồng của cô sao?
Lão làm gì ở đây?
Cô lùi lại, tìm cho mình một vị trí quan sát. Rất nhanh một gương mặt lọt vào mắt như ý nghĩ.
Thì ra lão lấy tiền mừng để mua quà cho bồ nhí!
Hoàng Diệp chậc chậc hai tiếng rồi quay lưng bỏ đi: "Sau này đừng trách tôi sao không nhắc giùm tiếng để chữa sớm kiếm mụn con!"
Hoàng Diệp thoáng thấy lão chồng đứng hình trừng mắt theo cô. Cô ngoái đầu cho lão nụ cười rồi làm dấu khóa miệng. Cô lo tắm mát rồi đi ngủ cho sướng thân.
Ai dè, tắm còn chưa xong, ngoài cửa phòng đã vang lên chuỗi âm thanh: "Hoàng Diệp, cô tính phá hoại tài sản nhà tôi hả? Tắm gì cả buổi còn chưa xong! Ra mau cho tôi tắm!" Tiếng của bà mẹ chồng.
Đúng là 'biết người biết mặt khó biết lòng'! Hoàng Diệp không thể hiểu vì sao lúc trước mình lại ngu như thế?
Cô lau vội, mặc nhanh quần áo rồi mở cửa. Đập vào mắt cô là gương mặt đằng đằng sát khí. Thấy vậy, cô lách qua bên, không đụng chạm gì đi cho lành cái lỗ tai.
Bà mẹ chồng gây sự: "Con dâu thấy mẹ chồng trừng trừng con mắt! Không hiểu Dĩ Phong ưa cô ở điểm nào?"
"Cái đó mẹ hỏi con trai mẹ ạ? Chứ hỏi con, con chịu thôi!" Cô nhún vai, xòe hai tay kiểu bất lực.
Mẹ chồng nguýt cô: "Không cần cô vẽ. Tôi tự biết!"
Vì lí do kiểm tra lại con mắt thẩm mỹ của cậu con trai độc đinh nên tối đó khuya rồi mà Hoàng Diệp thấy phòng bà mẹ chồng vẫn còn sáng đèn, bên trong vẫn còn ra rả tiếng mẹ dạy thằng con trai gần tuổi băm và tiếng nhẩm đếm tiền mừng cưới.
"Để mẹ giữ hết!"
"Con cầm ít bỏ túi có việc."
"Ừm, con muốn lấy nhiêu lấy còn nó đừng đưa xu nào!"
Khác máu tanh lòng! Lòng tham của con người đúng là vô đáy!
Cô thở dài, khóa trái cửa phòng đi ngủ.
Do quen dậy sớm để dọn dẹp, giặc giũ và nấu ăn sáng cho cả nhà nên trời còn chưa tỏ cô đã trực giấc. Nhìn đồng hồ mới có 3:30, Hoàng Diệp không khỏi chảy nước mắt. Nghĩ mà thương thân mình. Phận con gái, lúc nhỏ ở với cha mẹ cưng như ngà như ngọc. Chữ hiếu chưa kịp báo đã lên xe hoa theo chồng. Cúng không cho lão chồng cái chăn ba mươi bảy độ, thỏa sức cày cấy trên thân thể ngọc ngà. Còn phải thức khuya dậy sớm để hầu hạ cả nhà. Tiền bạc làm ra vừa vỗ béo chồng và mẹ chồng vừa tu bổ cho họ cơ ngơi khang trang đầy đủ tiện nghi để hai me con vểnh mặt với đời. Vậy mà, họ đâu biết trân quý! Đã cướp cạn còn cướp luôn mạng người.
Cô đưa tay quẹt khô nước mắt, nói với lòng rằng: Tất cả khổ ải đều đã qua! Từ nay đừng bao giờ ngu ngốc sống vì người khác!
Cô ngủ tiếp!
Giấc ngủ thêm ở giờ đẹp nên Hoàng Diệp làm luôn đến sáng bét. Nếu không có tiếng đập cửa rầm rầm ngoài kia chắc cô còn ngủ thêm.
Hoàng Diệp mở cửa.
"Con dâu nên quá ha?" Bà mẹ chồng đá xéo.
"Cảm ơn mẹ đã khen!" Cô đi ngang luôn bà ta xuống phòng tắm. Từ nhà tắm ra, cô trở lại phòng trang điểm rồi đi làm.
"Ô hay! Cô còn chưa dọn dẹp và nấu ăn sáng!"
"Con trễ giờ! Mẹ bảo anh Phong!" Lý nào chồng sáng ra thảnh thơi đi tắm biển rồi về có cơm ăn, áo láng thơm tho vào quán uống cà phê, thong thả đi làm? Còn cô phải tất tả lo cho người khác đến bữa sáng không kịp ăn?
Hoàng Diệp đi luôn một lèo.
Dĩ Phong tắm xong thấy vợ trang điểm đẹp đẽ, áo dài phẳng phiu ra khỏi nhà. Anh ta la lên: "Vợ, em còn chưa chuẩn bị bữa sáng, quần áo anh chưa là?"
"Anh tự đi! Em đang vội!"
"Nhưng anh không biết là?"
"Là cái gì mà là? Đến bữa sáng nó còn bỏ đóiị!" Bà mẹ chồng xị mặt cười chê con trai: "Mẹ đã bảo rồi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về! Trưa làm về, chấn chỉnh nề nếp lại ngay cho mẹ! Giờ chạy mua tạm cho mẹ tô phở bò! Ăn xong mẹ có sức vạch ra mớ quy tắc để trị con dâu!"
Dĩ Phong bất đắc dĩ mặc bộ quần áo không như ý, phi xe mua phở cho mẹ, vội vã đi làm: "Vợ với chả con!"
"Không muốn tiếp diễn thì uốn ngay cho mẹ."
Hoàng Diệp đang ăn bát cháo mà ngứa lỗ tai. Cô thừa biết, ai đang nói hành mình. Kệ, cô đây không cần nhìn mặt ai trong cái nhà đó để sống nữa!
Cô vui vẻ đến trường rất sớm. Một đồng nghiệp có lẽ thấy lạ nên hỏi: "Diệp, cậu nghỉ phép ba ngày tân hôn mà?"
À ha! Thế mà cô quên.
Được nghỉ phép mà đi làm thì hâm. Về nhà chồng thì ngu! Nhà ba mẹ thì quá xa! Hoàng Diệp ngẫu hứng đi siêu thị mua quà cho ba mẹ.
Lúc đi ngang qua quầy hàng trang phục và mỹ phẩm nữ. Một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt cô.
Quái lạ!
Kia chẳng phải lão chồng của cô sao?
Lão làm gì ở đây?
Cô lùi lại, tìm cho mình một vị trí quan sát. Rất nhanh một gương mặt lọt vào mắt như ý nghĩ.
Thì ra lão lấy tiền mừng để mua quà cho bồ nhí!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương