Trưởng Công Chúa - Soc 2k
Chương 20: Sự cố làm thơ
Giang Ngạo Thành thì gần như quen với chuyện như thế này rồi nên Y cũng không quan tâm chỉ chú ý chung chung.
Bỗng nhiên muội muội bên cạnh sửng sốt nói nhỏ:
"Ca ca muội đã tìm được ân nhân cứu muội lần trước rồi, hóa ra nàng ấy cũng tham gia cung yến lần này, huynh nhìn xem vị trí khá cao không biết cô nương ấy là tiểu thư nhà nào ".
Giang Ngạo Thành nhìn theo hướng chỉ của muội muội mà giật mình quay sang nói:
"Muội muội ngốc chỗ ngồi cao thế kia là tượng trưng cho thân phận và địa vị có quý nữ nào được ngồi chứ, nếu ta đoán không lầm nàng ấy là công chúa của Hoa quốc ".
Ánh mắt Giang Uyển Nhu vui xướng nói:
"Muội biết ngay thân phận của cô nương ấy cao mà, nghe đến gia tộc của tên kia mà không mảy may chần chừ, thị vệ của cô nương ấy lại xuất sắc như thế, muội ngốc quá mà ".
Giang Ngạo Thành nhìn vê bứt đầu bứt tai của muội muội mà cảm thấy buồn cười, muội ấy thật quá đơn thuần, sống trong hoàng cung như thế sợ rằng có ngày bị nuốt hết cả xương.
Sau mấy màn biểu diễn mở đầu là lúc giao lưu giữa hai nước, lúc này đây không biết ai ở dưới giọng ngà ngà say nói:
"Bẩm hoàng thượng thần có nghe nói thái tử Lưu quốc tài hoa xuất chúng có thể phối một bài thơ tặng cho Hoa quốc chúng ta được không, và dĩ nhiên thái tử Hoa quốc của chúng ta sẽ đáp lễ lại ".
Người đó không ai khác chính là người nhà của Quý Tần đã được Như Họa bí mật sắp xếp vào.
Kim Hạo Thiên đang lưỡng lự thì tiếng nói nhẹ nhàng vang đến:
"Phụ hoàng nữ nhi thấy ý kiến này cũng hay đó ạ, không phải thi thố chỉ là đáp lễ và giao lưu giữa hai nước mà thôi, nữ nhi tin đệ đệ có thể làm tốt được ".
Kim Hạo Thiên nghe thấy nữ nhi bảo bối nói thì cười lên vui vẻ, quay sang Giang Ngạo Thành hỏi:
"Ý của thái tử thế nào, có muốn tham gia cho khí thế hơn không?".
Giang Ngạo Thành vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Chỉ là một bài thơ thôi mà, ta cũng muốn thử sức một chút xem sao ".
Lúc này mọi người vô cùn hứng khởi vỗ tay, còn Kim Hạo Quân thì sắc mặt xanh mét, hắn không hiểu sao tỷ tỷ hắn lại tham gia vào.
Thời gian gần đây bị phụ hoàng kiểm ta sát xao chuyện học hành hắn đã vô cùng lo sợ, nên đã nhờ Lan phi âm thầm đưa một tên giỏi thi thơ vào để có cách đối phó với phụ hoàng.
Những vở tập của hắn đều là chép lại từ tên đó để gửi lên phụ hoàng, phụ hoàng đã vô cùng thưởng thức và khen hắn có tiến bộ, bây giờ chuyện phát sinh như thế này hắn phải làm sao.
Tên nô tài kia là người mới nên hắn không dám mang theo bây giờ gặp tình huống thế nàu hắn thật sự luống cuống.
Lan phi nhìn thấy tình huống như vậy biết là không xong,.bà ta thừa biết trình độ của thái tử thế nào, nhưng cũng không biết phải cứu nguy ra sao.
Ánh mắt Như Họa lén nhìn về phía Kim Hạo Nhiên ra ý bảo đệ hãy chuẩn bị đi, ánh mắt Hạo Nhiên đầy tự tin nhìn về phía tỷ tỷ của mình.
Giang Ngạo Thành từ từ đứng lên đọc một bài thơ khái quát nói về vẻ đẹp của Lưu quốc và sự hùng vĩ của nó.
Giọng đọc truyền cảm khiến cho người nghe có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của Lưu quốc đang ở trước mắt mình.
Bài thơ vừa dứt tiếng vỗ tay vang lên từ phía Như Họa khiến mọi người cũng thi nhau vỗ tay tán thưởng.
Hoàng thượng lúc bấy giờ mới nói:
"Từ trước đến giờ nghe nói thái tử Lưu quốc tài mạo song toàn, xuất khẩu thành thơ thật sự không phóng đại một chút nào ".
Rồi ông quay sang Kim Hạo Quân vẻ mặt mong chờ rồi nói:
"Đến lượt con rồi đấy, con đã sẵn sàng chưa, cứ bình tĩnh giống như bài mà con gửi phụ hoàng đó ".
Kim Hạo Quân lúng túng, nhưng đạn đã lên nòng rồi không thể không bắn, thế là hắn dựa vào trí nhớ hao hụt của mình miễn cưỡng ghép thành một bài thơ.
Sau khi kết thúc thì mặt mũi phụ hoàng đã xám xịt, các quan đại thần đã không cười được nữa, ai cũng biết bài thơ chắp vá kia đến đứa trẻ mấy tuổi cũng làm ra được, đằng này..
Hoàng thượng vô cùng xấu hổ và tức giận cũng may là có hoàng hậu bên cạnh cầm lấy tay ông mới không phát tiết lửa giận ra bên ngoài.
Lúc này Như Họa thấy thế liền lo lắng nói:
" Có vẻ như hôm nay đệ đệ có sắc mặt không tốt, đệ cảm thấy không khỏe sao không nói ra sớm, phong độ không tốt cũng ảnh hưởng đôi chút ".
Kim Hạo Quân vẻ mặt vô cùng biết ơn nhìn về phía tủ tỷ, lúc nào cũng vậy luôn trong lúc nguy cấp tỷ ấy đều bảo vệ hắn.
Như Họa quay ra nhìn thái tử Lưu quốc rồi nhẹ nhàng nói:
"Đệ đệ hôm nay có chút không khỏe đã để thái tử chê cười rồi, có thể để nhị đệ ta lên làm thơ thay được không, nếu được tiếp theo sau đó ta sẽ hiến một khúc cầm nghệ góp vui, thái tử thấy thế nào ".
Giang Uyển Nhu đứng bên cạnh cứ thúc giục khiến cho Giang Ngạo Thành buồn cười nói:
"Vậy xin theo ý của công chúa ".
Lúc này Như Họa mới nhẹ cúi đầu hành lễ rất đúng quy tắc.
Bỗng nhiên muội muội bên cạnh sửng sốt nói nhỏ:
"Ca ca muội đã tìm được ân nhân cứu muội lần trước rồi, hóa ra nàng ấy cũng tham gia cung yến lần này, huynh nhìn xem vị trí khá cao không biết cô nương ấy là tiểu thư nhà nào ".
Giang Ngạo Thành nhìn theo hướng chỉ của muội muội mà giật mình quay sang nói:
"Muội muội ngốc chỗ ngồi cao thế kia là tượng trưng cho thân phận và địa vị có quý nữ nào được ngồi chứ, nếu ta đoán không lầm nàng ấy là công chúa của Hoa quốc ".
Ánh mắt Giang Uyển Nhu vui xướng nói:
"Muội biết ngay thân phận của cô nương ấy cao mà, nghe đến gia tộc của tên kia mà không mảy may chần chừ, thị vệ của cô nương ấy lại xuất sắc như thế, muội ngốc quá mà ".
Giang Ngạo Thành nhìn vê bứt đầu bứt tai của muội muội mà cảm thấy buồn cười, muội ấy thật quá đơn thuần, sống trong hoàng cung như thế sợ rằng có ngày bị nuốt hết cả xương.
Sau mấy màn biểu diễn mở đầu là lúc giao lưu giữa hai nước, lúc này đây không biết ai ở dưới giọng ngà ngà say nói:
"Bẩm hoàng thượng thần có nghe nói thái tử Lưu quốc tài hoa xuất chúng có thể phối một bài thơ tặng cho Hoa quốc chúng ta được không, và dĩ nhiên thái tử Hoa quốc của chúng ta sẽ đáp lễ lại ".
Người đó không ai khác chính là người nhà của Quý Tần đã được Như Họa bí mật sắp xếp vào.
Kim Hạo Thiên đang lưỡng lự thì tiếng nói nhẹ nhàng vang đến:
"Phụ hoàng nữ nhi thấy ý kiến này cũng hay đó ạ, không phải thi thố chỉ là đáp lễ và giao lưu giữa hai nước mà thôi, nữ nhi tin đệ đệ có thể làm tốt được ".
Kim Hạo Thiên nghe thấy nữ nhi bảo bối nói thì cười lên vui vẻ, quay sang Giang Ngạo Thành hỏi:
"Ý của thái tử thế nào, có muốn tham gia cho khí thế hơn không?".
Giang Ngạo Thành vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Chỉ là một bài thơ thôi mà, ta cũng muốn thử sức một chút xem sao ".
Lúc này mọi người vô cùn hứng khởi vỗ tay, còn Kim Hạo Quân thì sắc mặt xanh mét, hắn không hiểu sao tỷ tỷ hắn lại tham gia vào.
Thời gian gần đây bị phụ hoàng kiểm ta sát xao chuyện học hành hắn đã vô cùng lo sợ, nên đã nhờ Lan phi âm thầm đưa một tên giỏi thi thơ vào để có cách đối phó với phụ hoàng.
Những vở tập của hắn đều là chép lại từ tên đó để gửi lên phụ hoàng, phụ hoàng đã vô cùng thưởng thức và khen hắn có tiến bộ, bây giờ chuyện phát sinh như thế này hắn phải làm sao.
Tên nô tài kia là người mới nên hắn không dám mang theo bây giờ gặp tình huống thế nàu hắn thật sự luống cuống.
Lan phi nhìn thấy tình huống như vậy biết là không xong,.bà ta thừa biết trình độ của thái tử thế nào, nhưng cũng không biết phải cứu nguy ra sao.
Ánh mắt Như Họa lén nhìn về phía Kim Hạo Nhiên ra ý bảo đệ hãy chuẩn bị đi, ánh mắt Hạo Nhiên đầy tự tin nhìn về phía tỷ tỷ của mình.
Giang Ngạo Thành từ từ đứng lên đọc một bài thơ khái quát nói về vẻ đẹp của Lưu quốc và sự hùng vĩ của nó.
Giọng đọc truyền cảm khiến cho người nghe có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của Lưu quốc đang ở trước mắt mình.
Bài thơ vừa dứt tiếng vỗ tay vang lên từ phía Như Họa khiến mọi người cũng thi nhau vỗ tay tán thưởng.
Hoàng thượng lúc bấy giờ mới nói:
"Từ trước đến giờ nghe nói thái tử Lưu quốc tài mạo song toàn, xuất khẩu thành thơ thật sự không phóng đại một chút nào ".
Rồi ông quay sang Kim Hạo Quân vẻ mặt mong chờ rồi nói:
"Đến lượt con rồi đấy, con đã sẵn sàng chưa, cứ bình tĩnh giống như bài mà con gửi phụ hoàng đó ".
Kim Hạo Quân lúng túng, nhưng đạn đã lên nòng rồi không thể không bắn, thế là hắn dựa vào trí nhớ hao hụt của mình miễn cưỡng ghép thành một bài thơ.
Sau khi kết thúc thì mặt mũi phụ hoàng đã xám xịt, các quan đại thần đã không cười được nữa, ai cũng biết bài thơ chắp vá kia đến đứa trẻ mấy tuổi cũng làm ra được, đằng này..
Hoàng thượng vô cùng xấu hổ và tức giận cũng may là có hoàng hậu bên cạnh cầm lấy tay ông mới không phát tiết lửa giận ra bên ngoài.
Lúc này Như Họa thấy thế liền lo lắng nói:
" Có vẻ như hôm nay đệ đệ có sắc mặt không tốt, đệ cảm thấy không khỏe sao không nói ra sớm, phong độ không tốt cũng ảnh hưởng đôi chút ".
Kim Hạo Quân vẻ mặt vô cùng biết ơn nhìn về phía tủ tỷ, lúc nào cũng vậy luôn trong lúc nguy cấp tỷ ấy đều bảo vệ hắn.
Như Họa quay ra nhìn thái tử Lưu quốc rồi nhẹ nhàng nói:
"Đệ đệ hôm nay có chút không khỏe đã để thái tử chê cười rồi, có thể để nhị đệ ta lên làm thơ thay được không, nếu được tiếp theo sau đó ta sẽ hiến một khúc cầm nghệ góp vui, thái tử thấy thế nào ".
Giang Uyển Nhu đứng bên cạnh cứ thúc giục khiến cho Giang Ngạo Thành buồn cười nói:
"Vậy xin theo ý của công chúa ".
Lúc này Như Họa mới nhẹ cúi đầu hành lễ rất đúng quy tắc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương