Trưởng Công Chúa - Soc 2k
Chương 3: Trùng sinh
Rồi hắn lại nói thêm:
"Ta đã ở bên họ một thời gian dài như thế, cho dù trước đó ta đã biết sự thật nhưng vẫn một lòng hiếu kính bà ta, vì cớ gì mà vẫn cứ phải đổi lại ".
Tam hoàng tử hét lên trong tuyệt vọng:
"Bọn họ chỉ muốn thay đổi lại thân phận thôi chứ có ý định phế bỏ ngôi vị thái tử của ngươi cho ta đâu mà ngươi lại nhẫn tâm như thế.
Ngay cả tỷ tỷ người luôn yêu thương ngươi như thế vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm đẩy tỷ ấy đến tộc man ri mọi rợ khiến tỷ ấy phơi thây trên hoang mạc, tỷ ấy sinh ra thân phận cao quý như vậy, đã bao giờ chịu khổ, tại sao ngươi lại độc ác như thế ".
Kim Hạo quân cười khẩy:
"Lòng dạ đàn bà, phụ hoàng mẫu hậu vô cớ băng hà tỷ ấy chắc chắn sẽ cho người đi điều tra, đến lúc đấy rắc rối lại phiền đến ta, vậy chi bằng nhân lúc ta mới đăng cơ căn cơ chưa tốt gả tỷ ấy đến hoang mạc vừa tránh đêm dài lắm mộng, lại kéo dài được thời gian ngu gì ta không làm ".
Như Họa nhìn bộ mặt dửng dưng của Kim Hạo Quân mà thấy lòng người thật lạnh giá, nàng nhìn về phía tam đệ, đệ đệ ruột thịt của mình.
Đáng lý ra đệ ấy có thể đứng ngoài mọi việc, trở thành một vương gia nhàn tản thì kết cục đâu đến nông nỗi này.
Vì phát động quân đội, phát động ám vệ để đưa thân xác nàng trở về mà bị Kim Hạo Quân phát hiện, hắn lấy lý do đệ ấy tàng trữ quân đội mà bắt lấy đệ ấy.
Kim Hạo Quân lười đối chất với Kim Hạo Nhiên liền nói:
"Ngươi hãy xuống cửu tuyền mà đoàn tụ với người thân ruột thịt của ngươi đi, nhưng ngươi yên tâm với tội nhục mạ ta thì ta sẽ không cho ngươi chết một cách thoải mái đâu ".
Hắn nở nụ cười nham hiểm rồi quay sang thị vệ nói:
"Hãy chặt tay, chặt chân hắn ta rồi vứt xuống sông, nói với bên ngoài là tam hoàng tử sợ tội tự sát trong ngục ".
Hắn phất tay áo rồi ung dung rời khỏi nhà giam, Như Họa thì không tin vào tai mình, nhìn đệ đệ nở nụ cười chua sót mà tim nàng như nhuốm máu.
Hai tên thị vệ đè đệ ấy xuống bắt đầu hành hình, linh hồn nàng hét lên rồi bay đến ngăn cản, nhưng nàng là hồn ma thì làm sao động được vào bọn chúng chứ.
Nhìn máu bắn tóe tung khắp nơi, thân thể tam đệ rời ra từng mảnh, nàng không cam tâm nàng hét lên một tiếng thế lương, hai hàng nước mắt nàng chảy xuống đều là máu, lệ quỷ nàng đã thành lệ quỷ.
Không hiểu vì sao nàng bất giác thấy trời đất tối om rồi nàng mất đi chi giác không biết gì nữa.
Như Họa từ trong cơn mê sảng giật mình tỉnh dậy, nàng nhìn mọi thứ xung quanh, đây không phải là Diên Hy cung của nàng đây sao.
Nô tỳ A Vũ thấy công chúa đã tỉnh, liền vui mừng chạy đến rồi nói trong nước mắt:
"Công chúa, người tỉnh lại rồi người làm nô tỳ sợ quá đi mất, hoàng thượng và hoàng hậu vừa mới rời đi không lâu, nô tỳ phải sai người bẩm báo cho họ yên tâm ".
Như Họa nhìn trân trân A Vũ rồi nói:
"A Vũ tại sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi ở tộc Khiết Chân sao?".
A Vũ hoang mang trả lời:
"Công chúa, người nói gì vậy?, nô tỳ vẫn ở bên người từ nhỏ đến giờ mà, tộc Khiết Chân nào ở đây chứ?, người cảm thấy khó chịu ở đâu sao?".
Như Họa lắc đầu trấn tĩnh lại cả mọi việc, nàng nhớ rằng sau khi nhìn thấy đệ đệ của mình bị chết vô cùng thê thảm nàng đã không biết gì nữa, phụ hoàng và mẫu hậu đã bị tên súc sinh kia hại chết, bây giờ A Vũ còn ở đây phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn sống chẳng lẽ nàng trùng sinh rồi hay sao.
Như Họa nhìn A Vũ rồi trấn an hỏi:
"Ta bị làm sao thế này?".
A Vũ càng lo lắng hơn sốt ruột nói:
"Công chúa đi dự lễ thưởng hoa của Lan phi bất ngờ nổi lên xung đột với chất nữ của Lan phi nên bất cẩn bị ngã, người lâm vào hôn mê thái y đã đến thăm bệnh rồi ạ!".
Trong đầu Như Họa hiện lên, lễ thưởng hoa, bị ngã đập đầu không phải là năm nàng vừa tròn mười bốn tuổi hay sao, vậy mà nàng lại trùng sinh, thật là quá tốt, ông trời cảm nhận được sự thống khổ của nàng nên mới cho nàng sống lại một lần nữa để vạch trần bộ mặt giả dối và âm hiểm cuả những con người kia.
Nàng nhớ lại, Vì việc này mà chất nữ kia bị phụ hoàng xử tội rất nghiêm, nhưng đệ đệ nàng lại đến xin nàng xử nhẹ nàng ta vì nàng ta không phải cố ý, nàng ta đã rất sợ hãi rồi.
Như Họa thấy mọi chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, mà đệ đệ lại cất lời nên đã bảo phụ hoàng tha tội cho nàng ta.
Hóa ra tất cả những chuyện này đều đã được dàn dựng và sắp xếp từ trước, hóa ra lúc đó Kim Hạo Quân đã biết rõ thân phận thực sự của mình.
Lần này nàng phải cứu phụ hoàng, cứu mẫu hậu, vạch trần âm mưu của bọn chúng.
Bây giờ thế lực của bọn chúng khá mạnh, nếu không thì tên Kim Hạo Quân kia không thể thần không biết quỷ không hay hạ độc mẫu hậu và phụ hoàng được.
"Ta đã ở bên họ một thời gian dài như thế, cho dù trước đó ta đã biết sự thật nhưng vẫn một lòng hiếu kính bà ta, vì cớ gì mà vẫn cứ phải đổi lại ".
Tam hoàng tử hét lên trong tuyệt vọng:
"Bọn họ chỉ muốn thay đổi lại thân phận thôi chứ có ý định phế bỏ ngôi vị thái tử của ngươi cho ta đâu mà ngươi lại nhẫn tâm như thế.
Ngay cả tỷ tỷ người luôn yêu thương ngươi như thế vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm đẩy tỷ ấy đến tộc man ri mọi rợ khiến tỷ ấy phơi thây trên hoang mạc, tỷ ấy sinh ra thân phận cao quý như vậy, đã bao giờ chịu khổ, tại sao ngươi lại độc ác như thế ".
Kim Hạo quân cười khẩy:
"Lòng dạ đàn bà, phụ hoàng mẫu hậu vô cớ băng hà tỷ ấy chắc chắn sẽ cho người đi điều tra, đến lúc đấy rắc rối lại phiền đến ta, vậy chi bằng nhân lúc ta mới đăng cơ căn cơ chưa tốt gả tỷ ấy đến hoang mạc vừa tránh đêm dài lắm mộng, lại kéo dài được thời gian ngu gì ta không làm ".
Như Họa nhìn bộ mặt dửng dưng của Kim Hạo Quân mà thấy lòng người thật lạnh giá, nàng nhìn về phía tam đệ, đệ đệ ruột thịt của mình.
Đáng lý ra đệ ấy có thể đứng ngoài mọi việc, trở thành một vương gia nhàn tản thì kết cục đâu đến nông nỗi này.
Vì phát động quân đội, phát động ám vệ để đưa thân xác nàng trở về mà bị Kim Hạo Quân phát hiện, hắn lấy lý do đệ ấy tàng trữ quân đội mà bắt lấy đệ ấy.
Kim Hạo Quân lười đối chất với Kim Hạo Nhiên liền nói:
"Ngươi hãy xuống cửu tuyền mà đoàn tụ với người thân ruột thịt của ngươi đi, nhưng ngươi yên tâm với tội nhục mạ ta thì ta sẽ không cho ngươi chết một cách thoải mái đâu ".
Hắn nở nụ cười nham hiểm rồi quay sang thị vệ nói:
"Hãy chặt tay, chặt chân hắn ta rồi vứt xuống sông, nói với bên ngoài là tam hoàng tử sợ tội tự sát trong ngục ".
Hắn phất tay áo rồi ung dung rời khỏi nhà giam, Như Họa thì không tin vào tai mình, nhìn đệ đệ nở nụ cười chua sót mà tim nàng như nhuốm máu.
Hai tên thị vệ đè đệ ấy xuống bắt đầu hành hình, linh hồn nàng hét lên rồi bay đến ngăn cản, nhưng nàng là hồn ma thì làm sao động được vào bọn chúng chứ.
Nhìn máu bắn tóe tung khắp nơi, thân thể tam đệ rời ra từng mảnh, nàng không cam tâm nàng hét lên một tiếng thế lương, hai hàng nước mắt nàng chảy xuống đều là máu, lệ quỷ nàng đã thành lệ quỷ.
Không hiểu vì sao nàng bất giác thấy trời đất tối om rồi nàng mất đi chi giác không biết gì nữa.
Như Họa từ trong cơn mê sảng giật mình tỉnh dậy, nàng nhìn mọi thứ xung quanh, đây không phải là Diên Hy cung của nàng đây sao.
Nô tỳ A Vũ thấy công chúa đã tỉnh, liền vui mừng chạy đến rồi nói trong nước mắt:
"Công chúa, người tỉnh lại rồi người làm nô tỳ sợ quá đi mất, hoàng thượng và hoàng hậu vừa mới rời đi không lâu, nô tỳ phải sai người bẩm báo cho họ yên tâm ".
Như Họa nhìn trân trân A Vũ rồi nói:
"A Vũ tại sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi ở tộc Khiết Chân sao?".
A Vũ hoang mang trả lời:
"Công chúa, người nói gì vậy?, nô tỳ vẫn ở bên người từ nhỏ đến giờ mà, tộc Khiết Chân nào ở đây chứ?, người cảm thấy khó chịu ở đâu sao?".
Như Họa lắc đầu trấn tĩnh lại cả mọi việc, nàng nhớ rằng sau khi nhìn thấy đệ đệ của mình bị chết vô cùng thê thảm nàng đã không biết gì nữa, phụ hoàng và mẫu hậu đã bị tên súc sinh kia hại chết, bây giờ A Vũ còn ở đây phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn sống chẳng lẽ nàng trùng sinh rồi hay sao.
Như Họa nhìn A Vũ rồi trấn an hỏi:
"Ta bị làm sao thế này?".
A Vũ càng lo lắng hơn sốt ruột nói:
"Công chúa đi dự lễ thưởng hoa của Lan phi bất ngờ nổi lên xung đột với chất nữ của Lan phi nên bất cẩn bị ngã, người lâm vào hôn mê thái y đã đến thăm bệnh rồi ạ!".
Trong đầu Như Họa hiện lên, lễ thưởng hoa, bị ngã đập đầu không phải là năm nàng vừa tròn mười bốn tuổi hay sao, vậy mà nàng lại trùng sinh, thật là quá tốt, ông trời cảm nhận được sự thống khổ của nàng nên mới cho nàng sống lại một lần nữa để vạch trần bộ mặt giả dối và âm hiểm cuả những con người kia.
Nàng nhớ lại, Vì việc này mà chất nữ kia bị phụ hoàng xử tội rất nghiêm, nhưng đệ đệ nàng lại đến xin nàng xử nhẹ nàng ta vì nàng ta không phải cố ý, nàng ta đã rất sợ hãi rồi.
Như Họa thấy mọi chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, mà đệ đệ lại cất lời nên đã bảo phụ hoàng tha tội cho nàng ta.
Hóa ra tất cả những chuyện này đều đã được dàn dựng và sắp xếp từ trước, hóa ra lúc đó Kim Hạo Quân đã biết rõ thân phận thực sự của mình.
Lần này nàng phải cứu phụ hoàng, cứu mẫu hậu, vạch trần âm mưu của bọn chúng.
Bây giờ thế lực của bọn chúng khá mạnh, nếu không thì tên Kim Hạo Quân kia không thể thần không biết quỷ không hay hạ độc mẫu hậu và phụ hoàng được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương