Trưởng Công Chúa - Soc 2k

Chương 37: Nhất Song Cầm



Như Họa vừa đi vừa suy nghĩ nên không để ý bất ngờ va vào một người, nàng có chút đau liền ngẩng lên định trách mắng thì giật mình vì người đối diện, vẻ mặt Y thích thú nhìn nàng nói:

"Công chúa đi đường bất cẩn va vào ta rồi đó, công chúa định bồi thường ta thế nào đây ".

Như Họa đối với người nam nhân này thực sự không thể nhìn thấu, người đứng trước mặt và vị Vương gia trong tin đồn không giống nhau một chút nào cả, nàng ngao ngán nói:

"Đường đi rất rộng là Vương gia đứng đây nhìn thấy ta không tránh bây giờ còn đòi bồi thường có lý nào là vậy, xin Vương gia nhường đường giờ đã khuya rồi nam nữ thụ thụ bất thân, mong Vương gia hiểu ".

Vẻ mặt Dạ Vô Thần vẫn thảnh thơi nói:

"Nàng yên tâm ta biết điều đó mà nên xung quanh đây đều là người của ta không ai có thể đến gần đâu ".

Như Họa vẻ mặt ngơ ngác, vậy là Y có ý gì, nàng đã nói rõ như vậy mà, có vẻ như tối nay người này có chuẩn bị mà đến, một khi xác định được mục đích của đối phương nàng cũng hỏi luôn:

"Vương gia có chuyện gì muốn nói với ta hay sao? xin Vương gia cứ nói thẳng, ta xin lắng nghe ".

Dạ Vô Thần gật gù từ từ nói:

"Công chúa thật thông minh, nói chuyện với người thông minh thật sảng khoái ".

Như Họa lườm Y rồi hỏi:

"Nếu là vì chuyện lần trước gặp ở rừng cây thì Vương gia hãy quên đi, lầm này là kẻ khác hại ta chứ không phải ta đi hại kẻ khác nên ta sẽ không để Vương gia nắm điểm yếu đâu ".

Dạ Vô Thần cười lên rất to giọng trầm ấm trả lời:



"Công chúa yên tâm đi chuyện lông gà vỏ tỏi đó bổn vương không để trong đầu đâu, cái mà bổn vương tò mò là khúc cầm Thập sát trận kia đó mới là mục đích chính của ta ".

Như Họa ngước mắt nhìn Y vẻ dò xét, vậy người nam nhân võ công nhìn không thấu mà Vương Khải nói đến là Y, nếu đã vậy thì nàng vòng vo chối cãi cũng chẳng được gì, nàng dứt khoát trả lời.

“Đúng đó là thập sát trận mà ta mới luyện thành, có vấn đề gì không?”.

Ánh mắt Dạ Vô Thần sáng rỡ liền thoắt một cái đến bên cạnh nàng cự ly rất gần giọng nịnh nọt:

"Ta muốn cùng nàng nhất song cầm có được hay không? ".

Nhìn ánh mắt giống như cầu khẩn khiến cho Như Họa không biết trả lời sao, nàng quay sang hỏi:

“Vương gia cũng biết Thập sát trận, ý của Vương gia là?”.

Dạ Vô Thần gật đầu nói:

"Đúng ta biết đàn Thập sát trận nhưng uy lực của nó lại khác nàng, nam nữ chắc chắn luyện có sự khác biệt nên ta muốn chúng ta cùng song cầm, muốn xem uy lực của nó kinh khủng đến mức nào.

Nàng không biết đâu, cả thiên hạ này người mà luyện thành công Thập sát trận chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vì thập sát trận chỉ luyện thành khi chứng kiến và chiến đấu sát khí cực cao mới luyện được.

Và người có lệ khí cùng thù hận cực lớn trải qua một thời gian dài uất hận đau khổ cùng cực mới có thể lĩnh ngộ được, sư phụ ta đã từng nói như thế.

Nhưng nàng một công chúa sống an nhàn trong hoàng cung, tuổi còn rất nhỏ mà đã luyện thành khiến cho bản vương vô cùng bội phục ".

Lúc này Như Họa mới thở phào thì ra đây mới là mục đích chính của Y.

Nàng giật mình vì khoảng cách của hai người khá gần, bất giác nàng lùi về sau một bước rồi trả lời:



"Được, ta nhận lời với Vương gia, địa điểm và thời gian tùy Vương gia quyết định, nhưng cố gắng những nơi càng vắng càng tốt và hạn chế người biết được, coi như Vương gia nợ ta một việc, còn giờ muộn rồi ta phải về ".

Dạ Vô Thần nhận được lời hứa hẹn của Như Họa thì nhanh chóng lui ra rồi mỉm cười nói:

"Một lời đã định, ta sẽ cho người thông báo với công chúa thời gian, bây giờ ta sẽ đưa công chúa về ".

Như Họa có điên mới để Y đưa về, bao nhiêu thị vệ lính canh như thế kia ngày mai nàng mới không bị đồn đại mới lạ đó, nàng nhẹ nhàng nói:

"Thôi, ta có thể tự về, Hoa quốc chúng ta rất bảo thủ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta ".

Nàng đã nói thế nên Y đành phải lui ra vẻ tiếc nuối, nhìn bóng nàng đi khuất trong tim Y có một sự rung động nhẹ.

Lúc nãy đứng gần mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ khiến cho Y phải đứng hình một lúc mới trấn an được, điều này chưa bao giờ xảy ra đối với Y.

Nàng khá thú vị nếu có thể thì nghe theo lời mẫu hậu cùng hoàng huynh cũng đâu có sao.

Tên ám vệ đi cùng liền quay sang hỏi:

"Vương gia người đứng cười một mình khá lâu rồi đó ạ!, công chúa đã khuất dạng lâu rồi, có vẻ như chúng thuộc hạ sắp có Vương Phi rồi ".

Dạ Vô Thần gõ vào đầu hắn rồi lạnh lùng nói:

"Làm cho tốt việc của ngươi đi, trở về ".

Tên ám vệ cười khúc khích rồi theo chủ tử trở về, hắn đã nhìn thấy nét xấu hổ thoáng qua trên mặt chủ nhân, có lẽ hắn đã đoán đúng chủ nhân đã động lòng với vị công chúa bày rồi, hắn phải viết thư về cho hoàng thượng thôi chắc chắn sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Chương trước Chương tiếp