Trưởng Công Chúa - Soc 2k
Chương 70: Tình cảm chớm nở.
Có thể nói hơn ai hết hai nha đầu A Vũ và A Cần mong công chúa của mình hạnh phúc như thế nào.
Hai người họ đi theo hầu hạ công chúa từ khi còn nhỏ nên tình cảm vô cùng sâu đậm, đời trước vì bảo vệ nàng trước sự rình mồi như hổ đói của Đại Vương tử cho nên A Cẩn đã hi sinh thân mình trở thành vật tiêu khiển của hắn, rồi bị thê thiếp của hắn hại chết.
Còn A Vũ cũng vì nói giúp nàng kết quả cũng vô cùng thê thảm, bọn họ có thể sẵn sàng hi sinh thân mình chỉ cần công chúa có thể bình an.
Nên khi thấy Dạ Vương gia đối xử thật lòng với công chúa cho nên lén lút che đậy giúp cho Vương gia có thể chăm sóc công chúa.
Sau khi hai nha đầu đi rồi Dạ Vô Thần mới từ sau rèm che bước đến, tự nhiên ngồi xuống lấy cho nàng chén cháo rồi đút cho nàng.
Vì Như Họa bị thương ở bả vai chỉ dùng được một tay cho nên hành động khá bất tiện, nếu quá sức vết thương có thể sẽ bật máu cho nên chàng không để nàng tự làm.
Nhìn khung cảnh vô cùng êm đểm và hạnh phúc, Dạ Vô Thần từ nhỏ chưa từng phải chăm sóc cho ai bây giờ lại lần đầu tiên chăm sóc cho nàng nên có vẻ hơi lúng túng, nhưng một lúc sau thì đã quen hơn.
Hai người dùng bữa tối một cách nhanh chóng, sau khi xong Dạ Vô Thần đỡ nàng đi lại trong phòng, nằm nhiều cơ thể cũng cảm thấy khá bí bách.
Dạ Vô Thần từ từ nói :
"Nàng yên tâm dưỡng thương đi, nếu không có chuyện gì thay đổi khoảng ba ngày nữa hoàng thượng sẽ cử đại tướng quân Ngô Thiên đi đánh tộc Khiết Chân, lý do cũng đã có chỉ cần chờ ngày xuất phát thôi.
Còn phía quân của ta, ta đã cho Phó soái thống lĩnh binh lính lên đường hội họp cùng với Hoa quốc của nàng rồi.
Lần này tin chắc rằng tên A Đạt Ba kia sẽ ăn quả đẳng, ta sẽ cho hắn thấy sai lầm như thế nào khi dám động vào
Vương Phi của ta .
Ánh mắt Như Họa nhìn nàng khẩn thiết nói : (
"Ta muốn đích thân ra trận lần này, ta muốn tận tay giết chết A Đạt Ba, muốn thấy hắn mất đi những gì mà hắn kiêu ngoại, muốn dùng ngọn lửa tiêu diệt hết tất cả ". @
Nhìn ánh mắt đầy hận thù của nàng khiến cho Dạ Vô Thần cảm thấy lạ lẫm, không hiểu vì sao Y cảm thấy giữa nàng và A Đạt Ba có một mối thù khắc cốt ghi tâm chứ không đơn giản là chuyện vừa rồi .
Y lắc đầu nói :
"Nàng xem vết thương của nàng như thế này làm sao mà đi được, vơi lại chiến trường là nơi nguy hiểm ta đâu thể để nàng mạo hiểm được, nếu nàng không yên tâm ta sẽ đích thân ra trận, tự tay giết chết hắn cho nàng, có được không ?".
Ánh mắt Như Họa kiên định không lung lay nói :
"Chuyện khác ta có thể đồng ý với huynh, nhưng chuyện này thì không, đó là chấp niệm, là tâm ma của ta nếu ta không tận tay giết chết hắn thì cả cuộc đời này ta không thể thoát ra được.
Cho dù huynh không cho ta đi nhưng ta vẫn sẽ trốn đi, đến lúc đó còn càng nguy hiểm hơn.
Dạ Vô Thần nhìn vẻ kiên định của nàng thì bất đắc dĩ gật đầu nói :
"Được, vậy nàng chịu khó nghỉ ngơi năm đến bảy ngày nữa, vết thương kết vảy ta sẽ đích thân đưa nàng đi, nhưng nàng phải tuyệt đối nghe lời ta hiểu chưa.
Đám người Vương Khải vẫn trà trộn đội quân của đại vương tử đúng không ?".
Như Họa gật đầu trả lời :
"Đúng Vương Khải vẫn trà trộn trong đó, ta sợ sẽ rút dây động rừng nên không cho bọn họ liên lạc về, đó sẽ là một kích trí mạng giành cho bọn chúng ".
Nhưng Như Họa vẫn lo lắng hỏi :
"Nếu ta ở lại dưỡng thương lỡ đâu làm lỡ tiến độ của mọi người thì sao chứ ".
Dạ Vô Thần lắc đầu nói :
"Không sao, hành quân cần phải có thời gian, lại còn thời gian hợp nhất giữa Thanh quốc và Hoa quốc nữa cho nên ta và nàng đến muộn một chút cũng không sao.
Ít nhất còn phải có mấy trận giao chiến để xem lực lượng quân địch, nàng cũng biết hoang mạc là nơi dễ thủ, khó công nên nàng cứ yên tâm tịnh dưỡng.
Cũng chính vì lý do đó nên tên A Đạt Ba kia mới có thể hống hách như vậy, nhưng hắn lại không ngờ người hắn muốn cướp lại là Vương phi tương lai của ta.
Không nghĩ rằng Thanh quốc và Hoa quốc sẽ liên hợp, nếu biết điều đó ta tin hẳn có mười lá gan cũng không dám bắt cóc nàng đâu ".
Như Họa nghe như thế nàng mới yên tâm, nếu thật sự không tự tay giết chết hắn thì nàng sẽ không thể nào mà quên được hận thù khi xưa, đó là mục đích mà sau khi nàng trùng sinh đã tự hứa với lòng mình.
Sau đó Dạ Vô Thần ở lại một lúc rồi rời đi để nàng nghỉ ngơi, chàng có đưa cho nàng một bình thuốc nhỏ rồi nói khi nào vết thương kết vảy bôi vào sẽ không để lại sẹo.
Dạ Vô Hành đi rồi mà Như Họa vẫn cầm chặt bình thuốc trong tay, tuy chỉ là một bình thuốc nho nhỏ nhưng cũng thể hiện được tình cảm của chàng giành cho nàng. D
Như Họa thầm hứa sau khi trả thù xong nàng sẽ sống cho bản thân mình, không để những quá khứ kia trói buộc nữa.
Hai người họ đi theo hầu hạ công chúa từ khi còn nhỏ nên tình cảm vô cùng sâu đậm, đời trước vì bảo vệ nàng trước sự rình mồi như hổ đói của Đại Vương tử cho nên A Cẩn đã hi sinh thân mình trở thành vật tiêu khiển của hắn, rồi bị thê thiếp của hắn hại chết.
Còn A Vũ cũng vì nói giúp nàng kết quả cũng vô cùng thê thảm, bọn họ có thể sẵn sàng hi sinh thân mình chỉ cần công chúa có thể bình an.
Nên khi thấy Dạ Vương gia đối xử thật lòng với công chúa cho nên lén lút che đậy giúp cho Vương gia có thể chăm sóc công chúa.
Sau khi hai nha đầu đi rồi Dạ Vô Thần mới từ sau rèm che bước đến, tự nhiên ngồi xuống lấy cho nàng chén cháo rồi đút cho nàng.
Vì Như Họa bị thương ở bả vai chỉ dùng được một tay cho nên hành động khá bất tiện, nếu quá sức vết thương có thể sẽ bật máu cho nên chàng không để nàng tự làm.
Nhìn khung cảnh vô cùng êm đểm và hạnh phúc, Dạ Vô Thần từ nhỏ chưa từng phải chăm sóc cho ai bây giờ lại lần đầu tiên chăm sóc cho nàng nên có vẻ hơi lúng túng, nhưng một lúc sau thì đã quen hơn.
Hai người dùng bữa tối một cách nhanh chóng, sau khi xong Dạ Vô Thần đỡ nàng đi lại trong phòng, nằm nhiều cơ thể cũng cảm thấy khá bí bách.
Dạ Vô Thần từ từ nói :
"Nàng yên tâm dưỡng thương đi, nếu không có chuyện gì thay đổi khoảng ba ngày nữa hoàng thượng sẽ cử đại tướng quân Ngô Thiên đi đánh tộc Khiết Chân, lý do cũng đã có chỉ cần chờ ngày xuất phát thôi.
Còn phía quân của ta, ta đã cho Phó soái thống lĩnh binh lính lên đường hội họp cùng với Hoa quốc của nàng rồi.
Lần này tin chắc rằng tên A Đạt Ba kia sẽ ăn quả đẳng, ta sẽ cho hắn thấy sai lầm như thế nào khi dám động vào
Vương Phi của ta .
Ánh mắt Như Họa nhìn nàng khẩn thiết nói : (
"Ta muốn đích thân ra trận lần này, ta muốn tận tay giết chết A Đạt Ba, muốn thấy hắn mất đi những gì mà hắn kiêu ngoại, muốn dùng ngọn lửa tiêu diệt hết tất cả ". @
Nhìn ánh mắt đầy hận thù của nàng khiến cho Dạ Vô Thần cảm thấy lạ lẫm, không hiểu vì sao Y cảm thấy giữa nàng và A Đạt Ba có một mối thù khắc cốt ghi tâm chứ không đơn giản là chuyện vừa rồi .
Y lắc đầu nói :
"Nàng xem vết thương của nàng như thế này làm sao mà đi được, vơi lại chiến trường là nơi nguy hiểm ta đâu thể để nàng mạo hiểm được, nếu nàng không yên tâm ta sẽ đích thân ra trận, tự tay giết chết hắn cho nàng, có được không ?".
Ánh mắt Như Họa kiên định không lung lay nói :
"Chuyện khác ta có thể đồng ý với huynh, nhưng chuyện này thì không, đó là chấp niệm, là tâm ma của ta nếu ta không tận tay giết chết hắn thì cả cuộc đời này ta không thể thoát ra được.
Cho dù huynh không cho ta đi nhưng ta vẫn sẽ trốn đi, đến lúc đó còn càng nguy hiểm hơn.
Dạ Vô Thần nhìn vẻ kiên định của nàng thì bất đắc dĩ gật đầu nói :
"Được, vậy nàng chịu khó nghỉ ngơi năm đến bảy ngày nữa, vết thương kết vảy ta sẽ đích thân đưa nàng đi, nhưng nàng phải tuyệt đối nghe lời ta hiểu chưa.
Đám người Vương Khải vẫn trà trộn đội quân của đại vương tử đúng không ?".
Như Họa gật đầu trả lời :
"Đúng Vương Khải vẫn trà trộn trong đó, ta sợ sẽ rút dây động rừng nên không cho bọn họ liên lạc về, đó sẽ là một kích trí mạng giành cho bọn chúng ".
Nhưng Như Họa vẫn lo lắng hỏi :
"Nếu ta ở lại dưỡng thương lỡ đâu làm lỡ tiến độ của mọi người thì sao chứ ".
Dạ Vô Thần lắc đầu nói :
"Không sao, hành quân cần phải có thời gian, lại còn thời gian hợp nhất giữa Thanh quốc và Hoa quốc nữa cho nên ta và nàng đến muộn một chút cũng không sao.
Ít nhất còn phải có mấy trận giao chiến để xem lực lượng quân địch, nàng cũng biết hoang mạc là nơi dễ thủ, khó công nên nàng cứ yên tâm tịnh dưỡng.
Cũng chính vì lý do đó nên tên A Đạt Ba kia mới có thể hống hách như vậy, nhưng hắn lại không ngờ người hắn muốn cướp lại là Vương phi tương lai của ta.
Không nghĩ rằng Thanh quốc và Hoa quốc sẽ liên hợp, nếu biết điều đó ta tin hẳn có mười lá gan cũng không dám bắt cóc nàng đâu ".
Như Họa nghe như thế nàng mới yên tâm, nếu thật sự không tự tay giết chết hắn thì nàng sẽ không thể nào mà quên được hận thù khi xưa, đó là mục đích mà sau khi nàng trùng sinh đã tự hứa với lòng mình.
Sau đó Dạ Vô Thần ở lại một lúc rồi rời đi để nàng nghỉ ngơi, chàng có đưa cho nàng một bình thuốc nhỏ rồi nói khi nào vết thương kết vảy bôi vào sẽ không để lại sẹo.
Dạ Vô Hành đi rồi mà Như Họa vẫn cầm chặt bình thuốc trong tay, tuy chỉ là một bình thuốc nho nhỏ nhưng cũng thể hiện được tình cảm của chàng giành cho nàng. D
Như Họa thầm hứa sau khi trả thù xong nàng sẽ sống cho bản thân mình, không để những quá khứ kia trói buộc nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương