Truyền Nhân Thần Y

Chương 857: Thôn Tả Kỳ



Đàm Hiền Quân biết mình khó mà tưởng tượng nổi bối cảnh Tô Vũ sâu đến mức nào. Có thể làm việc cho loại người như Tô Vũ, không bàn tới việc có thể kiếm được tiền, chủ yếu là tương lai có thể đứng thẳng người khi tiếp xúc với xã hội, không cần phải cúi đầu với ông chủ này bà chủ kia chỉ vì một ít lợi nhuận.

“Anh Tô, nếu anh cần dùng tôi thì cứ mở miệng nói thẳng là được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình, cho dù phải chết cũng sẽ làm xong.”

Tô Vũ xua tay liên tục. Anh biết Đàm Hiền Quân sẽ không từ chối, cũng không nghĩ ra có lý do nào để Đàm Hiền Quân từ chối.

“Anh Đàm nói quá lời rồi, chết hay không chết gì chứ, tôi chỉ là không rảnh đi làm, vừa lúc gia đình anh Đàm đời đời mua bán dược liệu, tôi cảm thấy anh Đàm chắc chắn có thể làm tốt, đương nhiên là tôi cũng sẽ không bạc đãi anh Đàm, anh có thể yên tâm về điểm này.”

Đàm Hiền Quân gật đầu liên tục. Bây giờ trong lòng anh ta vui vẻ còn không kịp, nói gì đến chuyện khác. Anh ta cảm thấy Đại Hoàng chết đáng lắm. Nếu có thể thành công chắp nối với Tô Vũ, phát triển tốt tương lai, có khi sẽ làm rạng rỡ †ổ tiên nữa.

“Không biết anh Tô định muốn tôi làm gì? Anh nói thử xem.” Đàm Hiền Quân nhìn Tô Vũ hỏi với vẻ mong chờ.

“Ở Bắc Cương Hoa Hạ có một nơi gọi là thôn Tả Kỳ, ở phía Bắc thôn Tả Kỳ có một khu rừng giáp ranh với băng nguyên phương Bắc, không biết anh Đàm có từng nghe nói chưa?” Tô Vũ nói với Đàm Hiền Quân.

“Tôi từng nghe người ta nói rồi, nó là rừng đen Man Mãnh, trong rừng có rất nhiều dược liệu động thực vật vô cùng quý giá. Anh Tô định bảo tôi đi đến đó mua một ít dược liệu hả?” Nói tới đây, Đàm Hiền Quân rất dễ dàng nhận ra Tô Vũ muốn làm gì.

Tô Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy. Không biết anh Đàm có sẵn lòng mạo hiểm đi một chuyến hay không?”

Đàm Hiền Quân nghĩ nghĩ, mặt mày có vẻ khó xử, một lát sau mới nói: “Anh Tô, đầu tiên phải nói là tôi vô cùng sẵn lòng giúp anh chuyện này, có điều nó có một vài điều khó xử, không phải ai muốn đi cũng đi được.”

Gần như cả nước đều biết rừng đen Man Mãnh thôn Tả Kỳ là kho dược quý giá. Vậy nên có rất nhiều người muốn đi, nhưng mà không phải người nào cũng có thể dễ dàng qua lại.

“Oh, chuyện này thì tôi chưa từng nghe nói, anh nói đi tôi nghe.” Tô Vũ ra hiệu cho Đàm Hiền Quân nói rõ ràng.

Đàm Hiền Quân uống một ngụm trà, liếm liếm môi, nói: “Có rất nhiều người không thể đi rừng đen Man Mãnh. Một trong các nguyên nhân là vì trong rừng năm nào cũng đóng băng, trời lạnh giá buốt. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì dân tộc địa phương Ngạc Luân Xuân, bọn họ vẫn còn ở thời kì săn thú nguyên thủy, cơ bản là không xúc với người ngoài, người ngoài rất khó đi vào. Vì tôn trọng dân tộc thiểu số, quốc gia cố ý đóng quân tại thảo nguyên bên cạnh thôn Tả Kỳ, mục đích là ngăn cản người ngoài đi vào.”

Nếu không phải vì vậy thì chắc là rừng đen Man Mãnh không thể nào có nhiều dược liệu động thực vật như hiện giờ, bởi vì đã bị người ngoài đi vào cướp bóc hết rồi.

Nghe vậy, Tô Vũ nhíu mày, có vẻ là chuyện hơi khó làm: “Vậy anh Đàm có cách gì không?”

Tô Vũ tin rằng Đàm Hiền Quân dù không có cách đi vào rừng đen Man Mãnh thì cũng có hiểu biết nhiều hơn mình.

“Cũng không phải là không có cách nào. Đầu tiên nhất là phải có văn kiện của bên trên, vậy thì mới qua được chỗ đóng quân. Tiếp theo là phải có một thương đội lớn. Dân số dân tộc Ngạc Luân Xuân không nhiều lắm, nhưng lại cực kì đoàn kết, còn cực kì nhiệt tình với người ngoài. Bọn họ không dùng tiền, tất cả đồ vật đều phải trao đổi đồng giá. Vậy nên phải chuẩn bị một ít đồ vật mà bọn họ cần dùng, hoặc là một ít đồ vật quý hiếm tặng không cho bọn họ, vậy thì mới giành được sự tin tưởng của bọn họ, cuối cùng mới có khả năng đi vào rừng rậm hái thuốc.” Đàm Hiền Quân nói ra hết những gì mình biết.

Tô Vũ nghĩ nghĩ rồi cảm thấy chuyện cũng không khó làm cho lắm.

“Vậy anh Đàm chờ tôi chuẩn bị trước, rồi anh cũng đi chuẩn bị trước, sau đó mới xuất phát, được không?”

Nghe Tô Vũ nói xong, Đàm Hiền Quân hơi sửng sốt, tư tâm cho rằng chuyện không dễ làm, tạm thời không nói đến chuyện khác, chỉ nói đi qua chỗ đóng quân thôi cũng đủ để ngăn cản nhiều người rồi, nếu không là có nhiều người đi

lắm rồi.

Vậy mà Tô Vũ lại nói năng tự tin như thế, khiến cho Đàm Hiền Quân cảm thấy Tô Vũ không phải là người đơn giản.

“Ok, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Sau khi ăn trưa xong, Đàm Hiền Quân trò chuyện thêm vài câu rồi đi về nhà.

Mã Hiểu Lộ kéo cánh tay Tô Vũ, nói: “Mới vừa về rồi định đi thôn Tả Kỳ gì nữa hả, ở đâu vậy?”

Tô Vũ cười rồi nói: “Ai nói là anh đi? Em không thấy là anh tìm người đi hả? Thôn Tả Kỳ là một khu tự trị dân tộc thiểu số của nước ta, năm ở vùng lạnh lếo phía Bắc, quanh năm rét lạnh đóng băng, rất ít người đi đến đó.”

“Vậy anh tìm người đi nơi đó để làm gì?” Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có lý do của anh rồi. À phải rồi, ngày mai chúng ta đi Kim Lăng một chuyến nhé?” Tô Vũ quay người ôm eo Mã Hiểu Lộ, cười nói.



Chương trước Chương tiếp