Tu Tẫn Hoan

Chương 197: May mắn



Thư Điện Hợp nằm ở trong nội cung đèn đuốc sáng hết một đêm, bên ngoài Tuyên Thành cũng ngồi đó cả đêm không ăn không uống.

Mãi tới tận bình minh, dưới sự cố gắng hết mình của các thái y, máu trên người Thư Điện Hợp không ngừng chảy cũng đã cầm được, cứu trở về một mạng của nàng.

Lã Linh Quân cũng ở trong điện cùng với Tuyên Thành chờ tin tức, hắn nhìn cô mẫu mình hai mắt đỏ chót, dáng dấp như không còn muốn sống, trong lòng khó chịu đến cực điểm, lại thấy cô mẫu sớm đã không còn nước mắt để khóc nữa, đôi môi khô khốc.

"Cô mẫu uống chút nước ấm đi." Hắn tiếp nhận chén trà trong tay thị nữ, đưa tới trước mặt Tuyên Thành, khuyên bảo nói.

Tuyên Thành vẫn im lặng, hắn phải lặp lại lời nói lần nữa nàng mới có chút phản ứng, giống như tìm về được hồn phách của mình, ngón tay giật giật như tượng gỗ tiếp nhận trà trong tay chất tử, nhưng cũng chỉ nhận lấy, nàng cũng không muốn uống.

"Cô mẫu" Lã Linh Quân cẩn thận nhắc nhở.

Tuyên Thành run rẩy, đem tra bưng lên miệng.

Trong điện lạnh lẽo, Lã Linh Quân đang muốn bảo thị nữ đem áo choàng tới khoác cho cô mẫu, thì thái y đi ra vẻ mặt phấn khởi bẩm báo: "Hoàng thượng, Trưởng công chúa, quý nhân đã được cứu sống!"

Lời vừa dứt, Tuyên Thành đang ngồi đó đánh đổ chén trà trong tay, cấp tốc đứng dậy hướng nội điện chạy đi.

Trong nội điện đầy mùi máu tanh, khắp nơi đều là vải máu, nước trong bồn cũng đỏ ngầu, Thư Điện Hợp nằm trên giường, y phục bị mở một nửa.

Sắc mặt Thư Điện Hợp trắng bệch nằm đó, mặt nạ cũng không biết là đi nơi nào, hai mắt nàng nhắm nghiền, xiên y bán thốn, ngực trúng tên quấn đầy băng gạc, bên trên mơ hồ lộ ra vết máu bị ngấm.

Vừa nhìn thấy một màn này, Tuyên Thành không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng sợ hãi, cẩn thận đi tới bên giường, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt v e lông mày của Thư Điện Hợp.

Động tác của nàng nhẹ nhàng, giống như sợ người nằm đó bị đau, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, mãi tới khi nàng sờ mạch cảm thấy dưới làn da đang nhảy múa, nàng mới thực sự tin tưởng Thư Điện Hợp còn sống.

Tuyên Thành xoa gò má người nằm đó, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, kích động đến nỗi không biết làm thế nào cho phải.

Lúc này mới nghe thấy âm thanh của Thái y vang bên tai nói: "Cũng bởi vì vị quý nhân này có trời cao che chở", bọn họ hành y mấy chục năm, cũng chưa nhìn thấy một người bị thương nặng như vậy, còn có thể sống sót.

Tuyên Thành không ngừng gật đầu, không biết là do lời nói của thái y hay trong lòng nàng đang vui mừng vì Thư Điện Hợp kiên cường, sờ lấy bàn tay lạnh lẽo của Thư Điện Hợp, đau lòng mà đưa vào trong ngực ôm lấy để sưởi ấm cho người kia.

Lã Linh Quân đi tới, nhìn thấy Thư Điện Hợp đang hôn mê bất tỉnh, hơi nhướng mày, hỏi ngự y; "Cô... Nàng khi nào có thể tỉnh lại?"

Thái y nói: "Bởi vì quý nhân bị thương nặng, kèm theo mất máu quá nhiều, vì lẽ đó đợi thân thể khá hơn sẽ tỉnh lại"

"Lẽ nào không có biện pháp nào khác làm cho nàng sớm chút tỉnh lại sao?" hắn thấy cô mẫu đang quá lo lắng, không khỏi vì nàng giải ưu.

Thái y lộ vẻ mặt khó xử. Hắn nhìn là biết không thể vội được, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được...."

Quay đầu nói với nội thị: "Ngươi đi vào nội khố của trẫm lấy hết thảo dược quý, cùng đồ tẩm bổ lấy ra cho...."

Hắn do dự liếc người nằm trên giường, lại nhìn cô mẫu, quay lại nói: "Cho bệnh nhân dùng..." hắn không phải không muốn cho cô phụ một thân phận đường đường chính chính quay lại, nhưng hắn ở trước mặt người ngoài không biết nên xưng hô thế nào với nàng.

Thái y ngập ngừng nói: "Thần còn có việc muốn bẩm báo hoàng thượng..."

"Bẩm..."

"Quý nhân lần này bị thương, liên quan tới phế phủ, hao tổn tâm mạch, thân thể sau này e sợ so với người bình thường hư nhược."

Lã Linh Quân chưa kịp nói, Tuyên Thành nức nở nói: "Không sao, miễn là nàng có thể sống là tốt rồi."

Sau này nàng chắc chắn không để Thư Điện Hợp bị thương nữa.

Sau bảy ngày hôn mê, Thư Điện Hợp rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng nhìn đỉnh giường, không biết mình đang ở nơi nào, giơ tay lên, lật xem lòng bàn tay, vẫn là thân thể của mình, trong lúc di chuyển động tới vết thương, làm đau đớn kéo tới, nhịn không được khụ khụ hai tiếng, lúc này nàng mới thấy trên ngực mình đang quấn vải chặt chẽ.

Nàng tạm thời mất trí nhớ a, mình làm sao vậy?

Tiếng ho khan của nàng đánh thứ người đang nằm nhoài trước giường ngủ, Tuyên Thành hoảng hốt tỉnh lại, liền thấy Thư Điện Hợp đang nghiêng đầu nhìn mình, trong đáy mắt toàn là mê man.

"Nàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi." Tuyên Thành nghẹn ngào nói, cả người đều mệt nhoài.

Thư Điện Hợp nhìn thấy khổ sở trong mắt Tuyên Thành, tâm liền đau nhói, nàng vươn tay ra lấy ngón cái lau đi nước mắt đang chảy trên gò má trắng nõn kia, ôn nhu nói: "Đừng khóc..."

Không động viên thì thôi, nói tới Tuyên Thành liền òa lên khóc, bao nhiêu hoảng sợ cùng lo lắng, kìm nén suốt thời gian qua liền vỡ ra.

Nàng nắm chặt lấy tay Thư Điện Hợp, nghẹn ngào nói: "Ta còn tưởng rằng... tưởg rằng, nàng sẽ rất lâu mới tỉnh lại...."

Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, thương tích của Thư Điện Hợp dần khép lại, nàng cũng có thể được xuống giường, ngồi vào xe đẩy.

"Ta chỉ xem một chút, nàng làm sao lại quay đầu đi..."

Tuyên Thành dựa vào việc thay băng cùng với chăm sóc Thư Điện Hợp, mà danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của nàng, mắt không thành thật mà nhìn ngó khắp nơi, nhìn chằm chằm nửa thân lộ ra của Thư Điện Hợp, làm Thư Điện Hợp một trận đỏ mặt tới tận mang tai.

Bị Thư Điện Hợp cảnh cáo, nhưng Tuyên Thành vẫn không hề bị lay độnng. Thư Điện Hợp cũng không thể làm gì khác hơn là để mặc tên hỗn đản nào đó tùy ý làm bậy.

Tuyên Thành đối với hành vi của mình ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng đưa băng gạc qua sau lưng của Thư Điện Hợp, nhỏ giọng nói: "Ta không chỉ muốn nhìn, còn muốn sờ." Nói rồi đưa tay lên ăn đậu hũ của Thư Điện Hợp.

Tai Thư Điện Hợp đỏ lên, lầm bầm ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lơ đãng nói: "Vậy cũng phải chờ tới lúc thương tích của ta khỏi...."

Nàng nói quá nhỏ, nên Tuyên Thành không nghe rõ hỏi lại: "Nàng nói cái gì?"

Thư Điện Hợp kéo lấy tay Tuyên Thành ra khỏi thân thể, kéo xuống áo lót che kín thân thể, nói: "Không có gì..."

Tuy rằng nàng đã giấu kĩ bí mật của mình, nhưng ngữ khí của nàng lại bán đứng nàng, xấu hổ đang lan tràn trên mặt nàng. Sau đó chuyển chủ đề nói "Ta chẳng qua cảm thấy thích khách kia có chút quen mặt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào."

"Đã gặp ở nơi nào?" Tuyên Thành lót một chiếc đệm lưng cho Thư Điện Hợp, để cho nàng nằm thỏa mái, tiện đà thu dọn thuốc cùng băng gạc, sau đó đến bên chậu nước để rửa tay.

"Hắc y nữ tử... thích khác.." Thư Điện Hợp đã xem qua tấu chương báo cáo nghiệm thi, nàng dựa vào đầu giường nhíu mày, trong đầu suy nghĩ đáp án.

Sau đó bỗng chợt nhớ tới điều gì, vẻ mặt khó có thể tin nói: "Nàng là thuộc hạ của Cửu vương..."

"Hả?" Tuyên Thành suy nghĩ chút, khó có thể tin được mà nói: "Cửu vương đã chết bao lâu rồi, làm sao còn có thuộc hạ theo nàng không tha?"

"Nàng có còn nhớ ta bởi vì sao ta bị phụ hoàng hạ ngục không?" Thư Điện Hợp nhận lấy trà trong tay Tuyên Thành hỏi.

"Không phải là câu thơ châm biếm kia sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Tuyên Thành, nàng giải thích: "Trước khi cửu vương làm phản, ý đồ còn chưa bại lộ ra, vào một buổi tối, có thích khách xông vào trong thư phòng của phò mã phủ, ta nhìn ra nàng, còn cùng nàng đánh nhau một hồi."

"Thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn, rõ ràng là một nữ tử, ngày đó ta cũng sửng sốt một phen."

Thư Điện Hợp giải thích một hồi "Bây giờ nghĩ lại ngày đó khi thích khách xông vào chắc hẳn là tìm thấy thơ châm biếm kia, rồi mang đi. Mà sau khi cửu vương làm phản thất bại, trong phủ cửu vương hộ vệ cũng không có phát hiện nữ tử đó, vì lẽ đó nàng thừa lúc rối loạn mà chạy đi, tránh được một kiếp."

Tuyên Thành đã hiểu, không khỏi thở dài nói: "Nàng ta đuổi theo nàng tận sáu năm, liền biết đối với Cửu ca trung thành tuyệt đối."

Thư Điện Hợp lắc đầu nói: "Một nữ tử quật cường như vậy thật sự hiếm thấy, chỉ đáng tiếc nàng ta đi theo sai người rồi."

"Lại nói tới, ngươi lúc trước vì sao lại viết những câu thơ châm biếm kia?Nàng cùng với Thư Nguyên Túc có liên quan, có quan hệ gì?" Tuyên Thành nói ra nghhi hoặc trong lòng nhiều năm.

"Thơ châm biếm kia kỳ thực là ta viết trước khi diễn ra khoa cử. Lúc đó ta còn sống nương nhờ ở phủ Phùng thừa tướng, cho rằng Thư Nguyên Túc là phụ thân ruột của mình.

Vì lẽ đó đem thơ của hắn viết chép lại, coi như di... vật, mặc dù cũng chỉ là một câu thơ"

Thư Điện Hợp cười nói tới việc Phùng Hoán Sâm lừa gạt nàng, từ đầu tới cuối cho Tuyên Thành nghe.

"Sau đó ta tìm được thân phận thật của mình, cho nên cất đi bản thơ này, muốn quên hết đi."

"Ai ngờ được rằng cửu vương lại tìm thấy, ở sau lưng hãm hại ta."

Thời điểm đó Thư Điện Hợp chân chính muốn báo thù, nàng cũng không muốn tìm những lão thần Khải triều kia, mượn sức mạnh của họ phục quốc.

Thế nhưng đối với nàng mà nói, những việc này đánh đổi quá lớn, bách tính lầm than trôi dạt khắp nơi.

Vì lẽ đó ý niệm này nàng liền từ bỏ.

"Phùng Hoán Sâm... lừa nàng?" Tuyên Thành bỗng nghĩ tới gì đó vỗ trán của mình, đi tới bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư.

Trở lại bên người của Thư Điện Hợp, nàng đưa nó cho Thư Điện Hợp nói: "Đây là khi Phùng Chính rời kinh, giao lại cho ta nói, phụ thân hắn muốn ta đưa cho nàng."

Sau khi phu thê Phùng Chính rời kinh, nàng cũng không còn cùng bọn họ liên lạc nhiều, nhưng lại có tin lan truyền sau khi họ rời kinh thành hai năm, Tô Vấn Ninh sinh thêm một nữ hài, gọi là Phùng Ý, một nhà bốn người trải qua cuộc sống cực kì hạnh phúc.

Phu thê bọn họ trở về quê cũ, mở một lớp tư thục, một người dạy chữ, một người dạy võ, khá có danh tiếng, nàng ở kinh thành cũng có thể biết được.

Thư Điện Hợp thấy phong thư kha cũ, nhưng dấu vết niêm phong vẫn còn, không có bị bóc ra, nghi ngờ nói: "Nàng trước giờ chưa từng mở ra xem nội dung bên trong?"

Tuyên Thành bĩu môi nói: "Là vật của nàng, làm sao ta dám lộn xộn."

Chương trước Chương tiếp