Tu Tẫn Hoan

Chương 23: Đại trượng phu co được giãn được



Tuyên thành nhất thời mất ngôn ngữ, dĩ nhiên là nàng bị bại lộ ý nghĩ trong lòng, vội ã ngôn từ lóe lên che giấu nói: "Tuyên Thành là nói, trên đời không thiếu, không có gì là không thể mặc dù yêu cầu của Tuyên Thành có chút hà khắc, nhưng Tuyên Thành tin rằng trên đời nhất định có người như vậy."

Nàng vẫn chưa có nghĩ thông suốt tâm ý của chính mình, như thế nào lại nói chuyện này cho phụ Hoàng biết.

"Thât sao?" Lã Mông trong lòng vô cùng nghi hoặc những lời của nàng giải thích, thăm dò hỏi: "Lẽ nào Tuyên Thành không tìm được người như vậy, liền không gả sao?"

Tuyên thành vừa vặn có ý đó, thẳng người lên, sức lực mười phần nói: "Tuyên Thành nếu là không tim được người như vậy, tình nguyện Thanh Đăng cổ phật một đời, cũng tất nhiên sẽ không gả cho người mình không thích."

Lã Mông thở dài một hơi, nữ nhi giống mình quá cũng không phải tất cả đều tốt, bất đắc dĩ đáp: "Cái kia, phụ Hoàng nhất định tìm cho ngươi một biện pháp."

Sau đó Tuyên Thành ưa thích rời đi, Lã Mông ngồi trên long ỷ mười ngón tay đánh trên bàn, toàn bộ ngự thư phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng đánh tay.

"Tả Hoài, đem thái tử gọi." hắn trầm giọng nói.

Hắn muốn tự tay đem nghi vấn của Tuyên Thành biết được. Chưa được hắn cho phép, Dám ở dưới mắt hắn, liền đem tâm của nữ nhi hắn trộm đi, đối phương đây là thật to gan!

Hoàng gia uy nghiêm, không cho phép!

Không gả cho không được, gả cũng không được. Một vị vua đem nữ nhi sủng ái như hòn ngọc quý trên tay, phức tạp mâu thuẫn tìm hôn sự cho con, không thể nghi ngờ tấm lòng của Hoàng đế.

Lại đối đãi với Thái tử trong ngự thư phòng lúc hắn đi ra, quan sát bốn bề vắng lặng không ai chú ý, giơ cao tay áo lên xoa xoa cái trán bởi vì căng thẳng mà toát mồ hôi lạnh.

Hắn hiển nhiên bị phụ Hoàng cưỡng bức đu dỗ, đe dọa, suýt chút nữa để lộ bí mật của muội muội, tốt xấu mà che đi.

Hắn cũng không biết muội muội ở trước mặt phụ Hoàng nói cái gì, mới để phụ Hoàng đột nhiên sinh tâm khả nghi. Dựa theo tính cách của phụ Hoàng, e rằng không có dễ dàng tin tưởng lời nói của hắn, may là hắn có chuẩn bị từ trước, dẹp bỏ những lời đồn đãi, cũng nói qua với Tả công công, sẽ không để cho phụ Hoàng nghe được một chút tin tức nào.

Hắn suy nghĩ một chúa, không được, còn phải đi cảnh báo chính muội muội một tiếng, bằng không phụ Hoàng giận dữ hạ xuống, trách tội cũng không chỉ trách một mình nàng.

Mặt khác, hắn có chút nghi hoặc, từ sau khi phụ Hoàng khỏi bệnh, tự hồ thái độ đối với hắn có chút thay đổi, xem ánh mắt cũng không có chút giống như trước, không biết vì nguyên nhân gì? Vẫn là hắn đa nghi rồi?

Thư Điện Hợp lần thứ hai cưỡi ngựa bước vào địa phận kinh thành, nơi này cảnh vật cùng nàng trước khi rời di giống nhau như đúc.

Thời gian bốn tháng, cũng không có thay đổi một điểm gì, mà xem cảnh tượng này, đang có nỗi nghi hoặc lớn trong lòng nên tầm tình cũng khác trước.

Nếu nói là lần đầu tiên tới địa phương này có lẽ còn có chút ngạc nhiên, mà lần thứ hai này tới. Trong mắt Thư Điện hợp dĩ nhiên chỉ có tò mò muốn biết Hoàng cung che giấu bí mật về thân phận của nàng?

Trong lòng nàng áng chừng sẽ bàn giao cho Phùng Hoán Sâm tin tức của sư phụ. Khi Nàng trở về kinh thành lần thứ nhất dự định mang theo tin tức đến bái phỏng Phùng Hoán Sâm.

Trước hết không nhất thời vội vã, trước tiên nàng cần một khách điếm để đặt chân.

Sau khi tìm kỹ khách điếm, thì đến giữa trưa. Thư Điện Hợp đường xa mà đến, đã sớm trong bụng trống trơn.

Chọn một nhà nhìn bề ngoài nhìn qua cũng không tệ lắm, nàng đi vào trong tửu lâu. Tính của Thư Điện Hợp không thích náo nhiệt, đặc biệt tìm tiểu nhị dò hỏi có hay không có chỗ yên lặng.

Nàng vừa vặn đến thì tiểu nhị cũng mời nàng lên lầu hai. Trên lầu này một nửa là phòng khách, một nửa bày ra khoảng cách là một cái bàn, bởi vì gần cửa sổ nên có thể nhìn xuống bao quát cả đường lớn. So với những lầu ầm ĩ hoàn cảnh cũng có chút yên tĩnh, giá cả thì hơi đắt so với bên dưới.

Thư Điện Hợp không ngại bỏ thêm tiền, sư phụ nàng trước lúc ra đi, để lại cho nàng đủ để sống một quãng đời thời gian bình thường. Lại nói nàng có y thuật cũng có thể mưu sinh, cả đời không sợ không có cơm ăn, bởi vậy cũng không cần qua tiết kiệm, có thể tìm chỗ nghỉ ngơi tốt là được, cũng không phải tiết kiệm quá mức.

Toàn bộ lầu hai chỉ có túm năm tụm ba người, chiếm một bàn. Tiểu nhị cho nàng đơn độc một phòng, có một phòng khách, bên cạnh là cửa sổ nhìn ra ngoài đường.

Thư Điện Hợp ăn một bát mì, nàng sức ăn ít, lại đói bụng nên ăn có thể ăn một bát mì này.

Tiểu nhị dẫn năm sáu người mặc trang phục bình thường từ ngoài lướt qua nguời nàng. Vừa vặn nàng đang nắm đũa chú ý ăn uống không quá để ý xung quanh.

Mì vừa nấu, thơm ngon khói bốc hừng hực hơi nóng, sợi mì vàng óng bên trong nước canh gà từng cái từng cái rõ ràng, nàng thêm một muỗng sa tế cay, trộn đều với gà xé tay, bên trong bát còn có hai gắp rau xanh mượt, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.

Thư Điện Hợp không vội, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, đem đũa lau qua một lượt. Hành y cứu người, không khỏi có chút chú ý, một chút vệ sinh.

Sau lưng trong phòng khách liên tục truyền đến âm thanh của tiểu nhị bắt chuyện, tiếng bàn ghế di chuyển, tiếng của mấy người đang trò truyện.

Cũng không phải Thư Điện Hợp cố ý muốn nghe, thực sự là nàng thính lực quá tốt, cách một bức tường cũng không ngăn được âm thanh rót vào tai nàng.

Thư Điện Hợp vô ý nghe được cuộc trò truyện của người khác, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng ăn hết bát mì. Nàng ăn chậm dãi, nhẹ nhàng, trong lòng nghĩ đến việc kia.

Mãi đến tận nghe được từ quen thuộc "Tuyên Thành công chúa" tay bỗng ngừng lại động tác.

Bên trong sương phòng âm thanh cao thấp không nghe được chân thực, nàng nghĩ chắc mình nghe lầm rồi.

Kết quả người bên đó lại nói tiếp: "Cao huynh cho rằng hiện nay trên triều đình, người trẻ tuổi lại có quan chức hoặc là quan to quý nhân dòng dõi, ai có khả năng được Hoàng thượng chỉ định là Phò mã của Tuyên Thành công chúa?"

Lại có một tiếng đáp lại hắn: "Thánh ý không dám vọng trắc, nhưng có thể được Hoàng thượng để ý, tất nhiên là nhân trung long phượng..." người sau lại nói vào, âm thanh liên miên nhỏ bé nghe không được rõ, Thư Điện Hợp đại khái cũng đoán được đối phương muốn nói cái gì.

Có người khác bất ngờ nói: "Người được chọn có phải là nhân trung long phượng hay không, tại hạ không biết. Nhưng nếu may mắn được Hoàng thượng ân điển, có thể vẫn cưới được công chúa, ngày sau thăng chức tấn tước vinh hoa phú quý, chẳng phải là dễ như trở bàn tay, nếu như có thể. Tại hạ cũng muốn tranh thủ một phen."

Hắn mạnh dạn đề ra suy nghĩ, được bên trong mọi người tán thưởng vỗ tay.

Bỗng nhiên một âm thanh của nam nhân hơi lớn tuổi vang lên: "Phương huynh lời ấy là sai rồi, người cho rằng lấy nữ nhi của Hoàng gia là tốt?"

"Tại hạ nghe nói từ nhỏ trong cung, các cung nữ truyền nhau nói Tuyên thành công chúa tính khí kiêu căng, ỷ vào việc Hoàng thượng cùng Thái tử sủng ái. Không có nửa điểm giống nữ tử khuê phòng nên có hiền lương thục đức. Cả ngày vũ đao lộng thương, miễn là ngày tháng nàng ở trong Hoàng cung. Hoàng cung liền không an bình thời gian ấy. Lấy nàng, chẳng phải là nắm củ khoai lang bỏng tay sao?"

Bên trong sương phòng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi. Về sau mọi người dồn dập biểu thị: "Đại trượng phu co được dãn được, vì một bước lên mây, coi như cưới một con cọp cái về, cũng đáng..."

"Nương tử phải theo phu quân, coi như nàng là con gái của thiên tử, sau khi gả đi, cũng phải theo nhà phu quân."

Việc bàn luận không dứt bên tai. Thậm chí có người còn nói khoác, nếu giả như hắn được làm phò mã, hắn phải như nào trị tính điêu ngoa của công chúa, làm cho nàng ngoan ngoãn vì chính mình bưng trà rót nước.

Thư Điện Hợp nghe vậy lông mày anh khí nhíu lại một đường. Nàng tuy rằng không cùng với công chúa có giao tình sâu, nhưng nàng căm ghét những người này trong miệng lại tùy tiện bàn tán về nữ tử.

Lời kế tiếp nàng không muốn nghe nữa, đứng dậy rời đi.

Đi uống lầu dưới thì, bỗng nhiên nàng dừng lại, nhấc mắt liếc về phía lầu hai một cái. Đây là lần thứ hai nàng nghe được việc Tuyên Thành công chúa và việc chọn phò mã. Lần thứ nhất là ở trong cung Bình đại phu thời điểm nói chuyện phiếm có nói qua.

Rõ ràng là sự việc không có chút quan hệ nào với mình, vì sao lúc nào cũng trùng hợp nghe thấy?

Nàng lại nhớ vừa nãy nghe được mấy chữ "Tuyên Thành công chúa" đánh vào tâm tư của nàng, khoanh tay sờ sờ ngọc tỏa ở trên eo. Khối ngọc tỏa này là của nàng, không phải khối của Tuyên Thành công chúa, vì hai khối ngọc quá giống nhau, để tránh nhầm lẫn, nàng buộc ngọc tỏa của mình treo bên hông.

Nàng đi về phía trước dự định lên kế hoạch cho việc vào kinh lần này nghĩ cho chu toàn.

Vốn định trước tiên đem khối ngọc này trả lại cho Tuyên Thành công chúa, thuận tiện hỏi nàng, có biết vì sao Thái tử điện hạ từ chỗ nào có được ngọc tỏa này. Nói không chừng phía sau lại có manh mối về thân thế của nàng.

Chỉ là công chúa thân thể thiên kim thường ở trong cung, mà bên trong cung tường sâu thẳm. Nàng bây giờ đã xuất cung rồi, một thân bách tính tầm thường, làm sao tùy ý tiến vào trong cung? Không vào được trong cung, nàng làm sao gặp được công chúa đây.

Hai vấn đề này như ngáng trước mặt của Thư Điện Hợp, nàng cũng không còn có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi bái phỏng qua đệ đệ của sư phụ, rồi lại tính tiếp thêm một bước nữa.

Kinh thành trên đường tấp nập người, cười nói vui vẻ, phi thường náo nhiệt, con đường quanh co khúc khuỷu chưa bao giờ thấy điểm dừng ở phía trước. Tiểu thương sạp hàng chen chúc hai bên đường, bày các thương phẩm rực rỡ màu sắc. Nghe bọn họ tự biên tự diễn rao hàng, không biết những vật này có ra gì không, dĩ nhiên là hàng của Tây Vực, có xuất sứ từ Mạc Bắc, còn vượt đại dương mà đến làm ngươi ta ngạc nhiên mà hiếu kì.

Thư Điện Hợp đi ngang qua đó, tình cờ nàng cũng dừng chân quan sát có quán bán đồ vật ven đường thú vị. Nói cho cùng nàng là từ ở ở trên núi lớn lên, chưa từng đến nơi phồn hoa như này, cho nên đối với cái gì cũng dễ dàng sinh lòng hiếu kì.

Nàng đã hỏi rõ vị trí cụ thể của phủ thừa tướng. Dự định sáng mai đi tới bái phỏng. Vì vậy nên lúc này không có việc gì làm, liền đi theo một hướng bên của khách điếm, tách ra đám người chen chúc mà đi dạo nhìn ngó xung quanh.

Miễn là không cùng người ta chen vai, sát cánh, nàng vẫn có thể chịu được. Nguyên bản nàng cũng không có dự định mua món đồ gì, lại thấy có một cây trâm hấp dẫn tầm mắt nàng. Là một cây trâm cài tóc của nữ tử.

Trâm được làm từ gỗ tử dàn, được đánh bóng loáng, trên mặt có một hình rắn vờn quanh hai vòng làm bằng bạc có hình lá cây. Lá cây ngoài mặt là màu chàm dần dần tăng màu sắc, là do Cảnh Thái Lam khảo chế đi. Bên trên lá cây, còn chưa một đóa hoa thuần trắng vô cùng hoàn mỹ, tâm hoa điểm một viên ngọc trai làm cho cây trâm trở nên ôn nhu.

Hoặc là tiểu thương quá mức miệng lưỡi trơn chu, hoặc là nàng bị ma quỷ ám ảnh. Rõ ràng chính mình không dùng được đồ vật của nữ tử, làm sao cũng không rời mắt nổi cây trâm này, cuối cùng bỏ tiền ra mua cây trâm ấy.

Trong tay cầm lấy chiếc trâm cài tóc, tiếp tục đi về phía trước, nàng có chút sững sờ. Quan sát tỉ mỉ, kì thực trâm cài tóc cũng không có một chỗ nào đặc biệt, thợ cũng dùng chất liệu bình thường làm nên. Không hiểu sao chính mình bên trong có nhiều đồ như vậy, tại sao lại vừa ý nó.

Nhưng nếu mà mua rồi, cũng không thể trả lại.

Thư Điện Hợp từ xưa đến tay đi đâu không mang theo nhiều đồ vật dư thừa. Nàng suy nghĩ một chút, chính mình mặc vào nữ trang, lại cài cây trâm này, bộ dáng nghĩ thôi cũng cảm thấy cả người kì quái.

Nàng từ nhỏ được sư phụ yêu cầu, ra vẻ một nam tử trong một thời gian dài, liền quen rồi. Có lúc ngay cả chính bản thân mình cũng quên luôn giới tính thực của mình. Đối với nữ tử mặc y phục hoa dịu dàng, khi còn bé cũng hiếu kì, nhưng lại bị hiện thực làm cho không có bao nhiêu hứng thú. Vẫn là nên đưa cây trâm cho người có thể dùng tới đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thấy duy nhất một người thích hợp với cây trâm này chỉ có thể là công chúa xa tận chân trời trong hoàng cung kia.

Chính mình thời điểm ở trong cung, nhiều lần được công chúa chiếu cố, được đối xử tử tế. Cho dù là người ngu dốt đến đâu, cũng nên phải trả lại phần ân tình này.

Ngày đó trong cung ngại vì thân phận của mình, vì để tránh hiềm nghi, nàng khó thực hiện được việc gì. Lần này vào kinh, nếu may mắn có thể gặp lại công chúa, nhất định phải trả phần ân tình này.

Chỉ là cây trâm này rất bình thường không có gì lạ, sợ là không thể lọt được vào mắt của công chúa.

Trong lòng nàng vẫn không có quyết định kỹ càng. Bỗng nhiên có cái vòng tròn cuồn cuộn lông bù xù chặn ở trước mặt nàng, cản đường đi của nàng.

Editor: các vị. chương sau Chuẩn bị ăn ngọt ngào của công chúa đi
Chương trước Chương tiếp