Tu Tẫn Hoan

Chương 26: Đưa ngươi hồi cung



Hai người ở bên trong phủ thừa tướng đợi một lúc, thẳng khi mặt trời lặn dần về tây, bên trong phòng khách tia sáng ngày càng mờ, vẫn như cũ không găp được Phùng thừa tướng trở về.

Tuyên Thành dễ kích động, không để ý là đang trước mặt của Trường sử, dùng ánh mắt dò hỏi Thư Điện hợp có hay không còn muốn chờ.

Thư Điện hợp nhìn ra nàng tựa hồ có việc gấp, liền lắc đầu một cái.

Bọn nha hoàn vừa định điểm thắp nến, hai người đứng đậy hướng về phía Trường sử cáo từ. Trường sử éo không giữ được, nhờ Thư Điện hợp để lại họ tên cùng chỗ ở khách điếm, đưa các nàng ra khỏi phủ.

Tường sử đứng ở cửa của phủ thừa tướng, nhìn theo hai người đi xa, con mắt híp lại, trong đầu khôn khéo hiếm thấy sinh ra nghi hoặc

Vừa không biết từ lúc nào thừa tướng nhà mình lại có một huynh trưởng, cũng không biết Thư Điện hợp là gì của công chúa. Vì hắn mà để công chúa đáng giá xuất đầu lộ diện làm chỗ dựa cho hắn.

May mà chính mình đầy đủ linh cơ, không có đắc tội đối phương.

Cùng ngày, điểm cuối cùng của ánh nắng chiều biến mất, trời đất dát lên một lớp sương mù. Ánh mặt trời dần dần bị đêm tối nuốt hết, rìa đường những của hàng treo lồng đèn đỏ trên bảng hiệu chiếu xuống mơ hồ. Trên đường người qua lại cũng ít đi nhiều so với buổi sáng, tình cờ trên đường cũng có một hai tiểu hài nhi đang chạy nô đùa, cũng nhanh biến mất ở đầu hẻm. Con đường phía trước có vẻ rất dài, rất dài, như và vĩnh viễn không thấy điểm cuối cùng.

Hai người sóng vai đi qua một đoạn đường, Tuyên Thành đang ấp ủ không biết nên làm gì để cáo biệt Thư Điện Hợp. Bình thường rất dễ dàng nói ra, hôm nay tự dưng như nặng ngàn cân giống như là chặn ở nơi cổ họng của nàng, trong lòng lại có chút khát vọng không tên muốn một thêm một chút nữa ở cùng một chỗ với Thư Điện Hợp, ngón tay dấu ở phía sau không an phận xoắn với nhau.

Nhưng mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nếu không quay lại cửa cung liền bị khóa.

Vẫn không có để nàng nghĩ kĩ lời nói để nói, đã nghe Thư Điện Hợp mở miệng nói trước: "Công chúa có phải là có chuyện gì gấp?"

"Là...cũng không phải." Tuyên Thành đột nhiên bị hỏi đến tâm sự, đưa tay gãi sau gáy, lắp bắp nói: " Chỉ là giờ này, bản cung cũng nên hồi cung rồi."

Thư Điện Hợp ngẩng đầu liếc mắt thấy bầu trời đã trở nên rất tối, bừng tỉnh ngộ nói: " Là thảo dân sơ sẩy bất cẩn rồi."

" Cái kia, thảo dân đưa điện hạ đến cửa cung?" nàng không biết nơi này cách cửa Hoàng cung bao xa, lai không yên lòng để Tuyên Thành một mình đi trở về.

Tuyên Thành ngoảnh đầu lại lén lút nhìn Thư Điện Hợp một chút, ven hai bên đường đèn lồng chiếu vào người hắn, thấy ánh mắt hắn thanh minh, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có ý xấu xa gì.

Vốn là đang do dự, nàng lại gật đầu. Hai người đổi phương hướng Hoàng cung mà đi.

Tuyên Thành thấy hắn một đường đi đều không nói gì, cho rằng hắn không gặp được Phùng lão đầu nên cảm thấy thất vọng, nàng ra vẻ vô ý nói; "Mấy ngày nay, nếu như bản cung ở trong cung gặp được Phùng thừa tướng, bản cung sẽ liền nói với hắn một tiếng."

"Hoặc là ngươi sau đó lấy danh nghĩa của bản cung lại đến phủ thừa tướng bái phỏng cũng được. Trường sử đã gặp ngươi, hẳn là sẽ không làm khó dễ ngươi." sau một hồi nói, cảm thấy sức lực mất đi không ít.

Thư Điện Hợp khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ ý tốt của công chúa, kỳ thực hôm nay dã làm phiền công chúa, nào dám làm phiền công chúa lần thứ hai mong nhớ."

Vừa nãy trong phủ thừa tướng, trường sử đánh giá nàng một chút nàng nhận ra được, đồng thời biết hắn thường ngày cũng rất xem thường bách tính tầm thường. Nếu không phải có Tuyên Thành ở đấy, nàng hôm nay coi như một thân một mình có thể đi vào bên trong phủ thừa tướng, cũng sẽ nhận lấy hết nhục nhã.

Cũng bởi vì Tuyên Thành là công chúa, hắn mới đối đãi mình khách khí như thế.

Này chính là có quyền thế sẽ tốt?

Nàng có chút rõ ràng, nhưng không có hâm mộ.

"Lần này mượn ánh sáng của công chúa, lại nợ công chúa một phần ân tình, thảo dân người nhỏ, sức lực mỏng. Không biết bao lâu mới đền đáp hết phần ân tình này của điện hạ."

Nàng lần này nói ra những lời này là xuất phát thật từ tâm. Nhưng vào tai Tuyên Thành lại cảm thấy đặc biệt chói tai, cảm thấy hắn khách khí với mình, lại để khoảng cách hai người trở nên xa cách, không kiên nhẫn nói: "Bản cung mới không cần ngươi đáp."

Thư Điện Hợp không phản bác lại, nhưng đem phần ân tình công chúa đối xử tốt với mình, để ở trong lòng. Sau đó rơi vào trầm tư.

Đem phần ân tình này để qua một bên, làm cho nàng chân chính sầu não lo lắng chính là. Trường sử của phủ thừa tướng có thái độ với nàng, chỉ là người này tâm tính phức tạp. Lại là ở kinh thành tôn ti cấp bậc khác biệt đối xử với thứ dân không coi trọng.

Bách tính tầm thường ở kinh thành xa hoa đầy quyền quý này giống như giun dế, như kiến càng, có một chút quan chức trong người, đều có thể đem đạp người dân bình thường xuống chân, tùy ý nghiền ép. Chỉ là muốn sống bình thường thôi cũng gian nan, càng khỏi nói là muốn làm một chút chuyện khác.

Mà nàng lại mới đến, trong tay không có gì, cùng dân chúng bình thường không có khách biệt lắm. Vạn hất trong quá trình mình điều tra, không cẩn thận đem mình rơi vào trong nguy hiểm. Lại không có cách nào đảm bảo đem mình thoát ra.

Đây rõ ràng là thấp kém của xã hội, bách tính như mục mù tai điếc, hét thảy nắm giữ tài nguyên đều là trong tay của quan lớn, quý nhân. Thân làm kiến hôi thấp kém như nàng, muốn thu được tin tức càng khó lại thêm khó.

Những vấn đề khó này, giông như một cái tơ vò ở trong lòng nàng. Bay giờ nghĩ đến,cái dự định trước khi vào kinh thành của nàng, nhưng lại không có thể dựa vào sức mạnh của bản thân hiện tại để làm được.

Một người nông cạn, chỉ có chân chính thấy được biển sâu, vực sâu, mới chân chính cảm nhận được.

Nàng càng nghĩ càng liên tục bước đi khó khăn, không đi rõ phương hướng, ánh mắt lơ đãng xoẹt qua bước đi không được đều, gặp phải khó khăn nhất định phải nhờ tới sự giúp đỡ của Tuyên Thành.

Trong bóng tối liếc thấy một vệt ánh sáng, trong mắt lại bị dập tắt. Hoặc là công chúa có thể giúp nàng, thế nhưng nàng đã nợ công chúa qua nhiều, nàng không tể cứ mãi dựa vào sức mạnh của người khác.

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có đem chính mình nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, mới có thể khiến mục đính của mình đạt được.

Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, một con đường sáng loáng tràn đầy nguy hiểm, cũng dần hiện len trước mắt của nàng.

Thật là giống nư khi nàng nói với công chúa, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

"Ngươi đưa bản cung tới đây thôi." đi ở phía trước Tuyên Thành đột nhiên dừng bước chân nói.

Thư Điện Hợp thất thần, nhát thời không quan sát, suýt chút nữa va vào Tuyên Thành. May mà nàng kịp phản ứng, dừng ở sát chân, vội vã lùi lại mấy bước.

Né tránh ánh mắt ngờ vực của công chúa, nàng trên mặt không tỏ rõ vẻ quẫn bách, ngắm nhìn bốn phía tường viện tầm thường. Hoàng cung còn ở phía xa kia, không hiểu nói: "Này không phải còn chưa tới sao?"

"Còn lại vài bước đường, bản cung sẽ chính mình đi, không cần ngươi đưa, ngươi trở về đi thôi."

Thủ vệ Hoàng cung kim ngô vệ rất cơ trí, nếu là nhìn thấy mình được một nam tử theo đuổi về tận cung, đêm nay chắc hẳn tin tức sẽ để trên bàn của phụ Hoàng.

Không đợi Thư Điện Hợp trả lời chắc chắn, Tuyên Thành quăng câu tiếp theo. "Ngày sau rảnh rỗi, bản cung sẽ trở lại tìm ngươi." liền không chút lưu tình vận khinh công nhảy lên trên tường, hướng hoàng cung bay đi.

Thư Điện Hợp đã báo cho phủ thừa tướng chỗ khách điếm mình ở, nàng cũng chỉ có thể chờ được gọi thôi. Nàng cũng đứng ở một bên yên lặng nhớ kĩ.

Từ phủ thừa tướng đi tới tốn không ít thời gian. Nếu còn không nhanh trở về, nàng khả năng sẽ thật sự bị cho ở bên ngoài.

Thư Điện Hợp nhìn Tuyên Thành bóng người nhỏ bé, biến mất sau màn đêm đen, nàng mơ hồ cảm giác như chính mình đã quên chuyện gì.

Nàng xoay người đi một đoạn, cảm nhận được bên hông ngọc tỏa cùng với bước chân lay động, trong đầu linh quang chợt lóe lên.

Trong nháy mắt, không khí vây quanh Thư Điện Hợp ngưng trệ.

Không phải tựa hồ, mà xác thực.

Nàng thực sự quên đi sự tình, vẫn là một chuyện vô cùng trọng yếu.

Công chúa đã đi từ lâu, nàng đuổi theo cũng không đuổi được.

Công chúa đã nói sẽ quay trở lại tìm nàng. Lại làm cho nàng an tâm hơn. Sớm muộn cũng có ngày, nàng có thể hỏi công chúa về xuất sứ của ngọc tỏa.

Lại nói thế sự khó liệu, các nàng đợi lần sau gặp mặt, dĩ nhiên chính là đêm động phòng hoa chúc.

Chờ Thư Điện Hợp chính mình trở lại khách điếm thì có người đang đợi nàng.

Trường sử của phủ thừa tướng đang ngồi ở đại sảnh trong khách điếm, bên cạnh có bày trà, không biết đến bao lâu rồi. Phía sau đứng một loạt năm thị vệ.

Ông chủ khách điếm cùng khách nhân tiếp đón, xem trên người họ một thân trang phục, liền biết cao quý không tầm thường, đều cẩn thận quan sát hầu hạ, chỉ lo sẽ đắc tội với bọn họ.

Trường sử dù sao cũng chưa đợi được Thư Điện Hợp trở về, chờ lâu làm hắn không kiên nhẫn, vừa định dơ tay bưng trà lên miệng, thì thấy Thư Điện Hợp đi tới, lập tức đứng dậy.

Hắn đi tới trước mặt của Thư Điện Hợp chắp tay nói: "Công tử tiểu nhân chờ đã lâu, tiểu nhân phụng mệnh của thừa tướng, báo tin cho công tử, mời công tử đi tới phủ thừa tướng gặp mặt." nơi nào có nửa điểm coi thường người được thừa tướng để tâm.

Hắn như trước, như sau đối sử với Thư Điện Hợp thái độ nhất trí. Thư Điện Hợp cũng không để trong lòng. Người này chỉ có mượn gió bẻ măng, cậy cao hiếp thấp. Thư Điện Hợp khinh thường hắn.

Nàng liếc hắn một chút, đè thấp thân thể người, miệng nam mô bụng bồ dao găm nói: "Thừa tướng nhà ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới chính mình còn co một huynh trưởng?"

Trên mặt Trường sử vẫn như cũ cười hì hì, nói: "Lúc nãy ở trong phủ là tiểu nhân có mắt như mù mà không thấy núi thái sơn, vô ý đắc tội công tử, xin công tử đai nhân đại lượng, khoan dung cho tiểu nhân."

Thư Điện Hợp chẳng muốn cùng hắn nhiều lời, theo hắn đến phủ của thừa tướng.

Bên ngoài nhìn vào phủ thừa tướng đã rất hùng vĩ, rộng lớn, nội bộ càng thêm tráng lệ. Các nơi đều đốt đèn, trong phủ phần lớn là bóng tối được ánh nến soi sáng, hành lang uốn khúc, mỗi viện một cảnh, bố trí tinh xảo, không khác xa Hoàng cung đại nội là bao nhiêu.

Trương sử trực tiếp đưa nàng mời đến phòng khách lúc trước, cửa sổ bên trong lộ ra ánh nến sáng sủa, Thư Điện Hợp bên tai có như không nghe được tiếng suối chảy.

Hắn để Thư Điện Hợp đứng cách cửa ba bốn bước chân, chính mình lên trước khom người trước cửa đang đóng chặt gõ hai lần, nói "Thừa tướng, vị công tử kia đã mời tới."

"Vào đi." trong thư phòng truyền ra tiếng người trầm thấp.

Trường sử đẩy ra cửa phòng, đem Thư Điện Hợp mời vào, sau đó lại đóng cửa lại.

Trong phòng bốn góc thắp đèn làm bằng trúc, đem ánh sáng dìu dịu truyền ra khắp một góc. Tường dựa một tủ đựng sách, ngay ngắn thứ tự các cuốn sách. Trong không khí xa xôi có phần quen thuộc.

Án trên đồng hồ nước tí tách, Thư Điện Hợp trong không khí tĩnh lặng, nghe được cả tiếng tim của mình đập

Người kia mặc một thân y phục màu sẫm cẩm hoa, bên hông buộc ngọc quả, tóc cài một cây trâm đơn giản, tay đưa thư gấp kĩ, nhét vào trong tay áo, chậm rãi xoay người.

Một hình ảnh khuôn mặt mà Thư Điện Hợp vẫn luôn kính trọng hơn mười năm xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng cho rằng Phùng Hoán Lâm cải tử hồi sinh.

+

Thư Điện Hợp con mắt thoáng chốc trợn to, một tiếng sư phụ suýt nữa bật thốt lên.
Chương trước Chương tiếp