Tu Tẫn Hoan
Chương 3: Nữ hài đánh ngất mới đáng yêu
Lần đầu Tuyên Thành làm đạo tặc, trong lòng nàng vô cùng chột dạ, vừa rồi bi dọa một trận, lập tức hoảng loạn không thèm chọn đường mà chạy trối chết.
Lần thứ nhất thăm dò, cuối cùng là thất bại.
Ngày thứ hai, Sài Long Uy đợi cả một đêm ở sân, cũng không thấy công chúa trở về, cho rằng công chúa xảy ra chuyện, suýt chút nữa dắt thị vệ xông vào trong sân.
Không nghĩ tới, tuyên thành như không có chuyện gì xảy ra từ trong lều của mình đi ra, y phục trên người cũng thay đổi một bộ khác. Chỉ có vành mắt nàng là đen thui, ám chỉ chủ nhân nó đêm qua làm cái gì.
Tất cả đều chạy đến trước mặt nàng, sài long uy dùng ánh mắt đem công chúa từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, xác định không có cụt tay, thiếu chân, bị thương ở đâu. Một tảng đá trong lòng rơi xuống mới bớt căng thẳng.
Hắn hỏi: " Công chúa, người không sao chứ"
Xét về đạo lý hắn hỏi như vậy là phạm tội bất kính, thế nhưng công chúa mà xảy ra chuyện gì, hắn sợ khó lòng quay trở lại phục mệnh.
Tuyên Thành nháy mắt một cái, mặt vô tội hỏi: " cái gì? Đêm qua có xảy ra cái gì không?" nàng trog lòng tuyệt đối sẽ không nhận mình thất bại.
"..."
Sài long uy yên lặng một hồi: " cái kia, công chúa đêm qua người có ngủ ngon không?"
" Rất tốt"
Sài long uy: "......" công chúa nói rất tốt, liền rất tốt
Lại một ngày trôi qua, biện viện vẫn vậy im ắng giống như chưa từng có người ở qua. Tình huống như vậy, Tuyên Thành đã sớm nghĩ đến.
Nàng một lúc sau ra quyết định đêm nay lại đột nhập một lần nữa, nghĩ vậy trong lòng giảm nhẹ chút lo lắng.
Chỉ mong trời tối thật mau, để nàng hành động thêm một lần. Ý nghĩ lễ nghĩa cuối cùng của công chúa trong đầu nàng hoàn toàn biến mất rồi.
Lần này, nàng đã chuẩn bị thật tốt, ở bên ngoài nàng đi lại mấy vòng,đem sân ốc, phòng ốc bên trong, đại khái nắm rõ.
Cũng giống như đêm qua, Tuyên Thành chờ nửa đêm canh ba vừa qua, tính toán một hồi người trong sân đều đã ngủ hết, liền không thể chờ đợi thêm nữa, phi thân nhảy lên tường viện tử.
Đương nhiên tối qua nàng ăn đủ nên cố ý tránh cái ao ra, từ đầu tường nhảy xuống, còn dựa vào ánh trăng nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, miễn cho giống như đêm qua, mắc phải sai lầm.
Chắc chắn là rơi trên nền đất, nàng không trì hoãn nhảy hạ mũi chân xuống lộn một vòng, thân dán vào tường nhìn rất chuyên nghiệp, tay đưa ra sờ soạ.ng, quả đúng như nàng dự đoán thần y ở trong hậu viện.
Biệt viện này gồm năm gian phòng, dù sao cũng là hai gian sương phòng, một phòng chính thất, hai bên là nhĩ phòng. Vừa vặn căn phòng ở phía đông, chỗ nàng đứng không xa, còn sáng đèn.
Theo thân phận, thần y chắc chắn ở bên trong, thế nhưng sao, cái người này giờ này còn không ngủ?, Tuyên Thành trong lòng hiếu kỳ, rón rén chạy tới đông phòng nơi đèn sáng, ngồi ben dưới cửa sổ.
Ngón tay ẩm ướt, tại giấy dán của cửa sổ cẩn thận từng li từng tý đâm thủng một lỗ nhỏ, sau đó đem mắt dán vào trong nhìn.
Chỉ thấy trong phòng sau tấm bình phong, bày một dục gỗ, bên trong đựng nước nóng, tỏa ra nhiệt khí hừng hực, bên cạnh cái ghế còn bày vài bộ quần áo.
Tuyên Thành chớp mắt một cái, tầm mắt đảo một vòng. Không thấy ai? Nàng chớp mắt một cái, còn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra.
" Ai" một tiếng quát lớn, tiếp theo là một chén trà phá gió mà đến.
Tuyên Thành đột nhiên chếch người một cá, chén trà phá tan cửa giấy bay ra, xẹt qua bên tai nàng, va vào cây cột sau lưng nàng vỡ nát. Nếu như không phải nàng nhanh nhẹn, lúc này sớm đã vỡ đầu chảy máu.
Oa, đây cũng quá tàn nhẫn đi, nàng thầm oán trong lòng, trợn mắt nhìn mảnh vỡ của chén trà.
Trước đó vài giây tình huống phát sinh, căn bản không nhìn thấy người ở trong phòng, chén trà đã từ đâu vọt ra???
Tuyên Thành thấy tình huống không ổn, nghĩ đến việc chuồn đi, nhưng chưa kịp chuồn, nam tử " tuấn tú" hôm trước đã chặn trước mặt nàng.
Thư Điện Hợp ngăn cản đường đi của Tuyên Thành, ánh mắt tròng trọc nhìn người trước mặt, đang lén la, lén lút mặc một thân hắc y, lần thứ hai mở miệng nói: "Người tới phương nào?".
Thư Điện Hợp vội vội vàng vàng, nên chỉ kịp mặc mỗi trung y trắng tinh, bên ngoài khoác một áo chưa chỉnh tề, đã đánh tới. tóc tuy cột quan, chưa kịp vắt khô, nước theo tóc tí tách nhỏ xuống, quần áo lỏng lẻo, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng tơi nàng ấy một thân hỏa khí, tức giận.
" Tại hạ không làm khó dễ người, chỉ cầu nhìn thấy sư phụ ngươi một lần, thấy xong liền lập tức đi." rõ ràng bản thân nàng không đánh lại được Thư Điện Hợp, nhưng trên miệng Tuyên Thành ý là chính mình buông tha cho Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp hừ lạnh một tiếng, " làm khách không vào bằng cửa chính, lén lút đêm hôm, hẳn là không có mặt mũi nào gặp người khác?"
" Ngươi!!!!" Tuyên Thành bị nàng nói cho nghẹn họng, giận sôi máu, nếu từ cửa chính nàng thuận lợi đi vào được, thì cần gì đêm hôm lén lút vào đây. Nàng tức giận phản bác: " Sư phụ người được ca tụng là thần y, nhưng thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ chỉ là hư danh?"
" Ừ~". lúc nói chuyện này Thư Điện Hợp liền đoán được thân phận của đối phương, vẫn là cái đám người kia. Nghe thanh âm, liền biết nàng là nữ nhân trong đám nam nhân ở ngoài kia. Không nghĩ tới là nàng ta lại cố chấp đến vậy, sống chết lại không rời đi, lại còn dám xông vào.
Lường trước đối phương không đánh lại được mình, Thư Điện Hợp cả người thả lỏng, hai tay chắp sau lưng đi tới trước mặt Tuyên Thành nói: " Tại hạ không phải đã nói, sư phụ của tại hạ không thể đi xa nhà, không chữa cho quan to quý nhân sao?"
Tuyên Thành thấy nàng hết sức đè thấp âm thanh của chính mình, ánh mắt thi thoảng hướng về phía sau chính thất, tựa hồ như đang sợ hãi đánh thức người đang ngủ trong phòng.
Khụ một tiếng, hắng giọng, nàng gắng hết sức cất âm thanh to nhất có thể, " Ngươi nói không tính, tại hạ khăng khăng muốn gặp được tôn sư, bằng không tại hạ liền..."
Tuyên Thành lời vẫn chưa nói hết, mới ngửi thấy được luồng nhàn nhạt thảo vị, sau một khắc liền bị người che miệng lại.
Nàng kinh ngạc trợn mắt lên, liếc nhìn người phía sau, mới rồi vẫn còn ở phía trước mặt nàng, làm sao phút chốc đã đằng sau lưng nàng rồi. Nếu như đối phương mang theo sát ý, sợ là cái mạng nhỏ của nàng chắc sẽ không giữ được.
Trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, như thổi ở bên tai nàng, nói: "Bản thân ta nói, chính là lời của sư phụ ta nói, ngươi có lí do gì không tin?"
Một nam tử, tự nhiên tới gần nàng như vậy, phụ Hoàng và Thái tử hoàng huynh cũng đều không có như vậy. " tam cương, ngũ thường, nam nữ thụ thụ bất thân". trong đầu pháo hoa nổ tung, nàng ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, " Bản...bản....bản...bản.."
Lúc này, vừa vặn đèn trong nhà đột nhiên sáng lên. Giọng nói khàn khàn suy yếu của lão nhân, "Điện Hợp, bên ngoài làm sao?" sau khi nói xong liền ho vài tiếng.
" Không có việc gì sư phụ, ngài nghỉ ngơi thật tốt." Thư Điện Hợp nói dối không chớp mắt, không sợ mặt đỏ tim run.
Tuyên thành:???????
Nhân lúc Thư Điện Hợp phân tâm, nàng một cước tàn nhẫn mà đạp lên chân của nàng. Còn dùng thêm lực ép xuống day day vài cái."
Thư Điện Hợp:???????
Thư Điện Hợp hí lên, mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu xuống nhìn thấy Tuyên Thành đang dương dương tự đắc trừng mắt nhìn mình.
Nàng phát hiện mình đã coi thường tiểu cô nương này, nhỏ nhắn như vậy, đánh ngất mới đáng yêu. Nghĩ sao làm vậy.
Nàng hạ thủ xoay ngang tay, đem Tuyên Thành đánh hôn mê bất tỉnh.
Ngày mới lại đến, ánh mặt trời chiếu xuống vạn vật thức tỉnh. Trên cỏ còn đọng lại nước sương, bốc lên, trở về không khí.
Một tiếng gà gáy đám người tỉnh lại trong mê man, xa xa là núi thẳm.
Tuyên Thành đang lúc nửa mê nửa tỉnh, hoảng hốt nghe được âm thanh, trừng mắt mở ra, vừa liếc thẩy đỉnh trướng lều. Đầu óc quay cuồng, nàng nhắm mắt lại nghĩ, từ sau khi phụ hòag bị bệnh, nàng đã lâu không có ngủ ngon như thế.
Giữa lúc nàng đang muốn trở lại mộng đẹp, thì đột nhiên trong lòng bốc lên một ngi vấn, đây là nơi nào?"
Như bị người khác tạt cho chậu nước lạnh, nàng phành phạch một cái liền tỉnh táo, đứng dậy, hai tay quơ loạn trên người tìm tòi. Y phục vẫn là tối qua, không có rối loạn, không thiếu thứ nào, trên người thậm chí còn che kín bằng chăn.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Kí ức tối qua, từ lúc nàng tiến vào trong viện tử kia, chính mình dẫm chân cái gì kia Điện Hợp, nhưng sau đó gáy tê rần.
Đúng, nam tử kia tên Điện Hợp, nghe sư phụ hắn gọi thế.
Nàng sờ đằng sau gáy. Vẫn còn đau một chút. Xem ra cái người tên Điện Hợp đã đánh ngất mình, sau đó đem mình trả về lều trại.
Tuyên Thành trong lòng một đống tức giận nghĩ, còn không có ai dám đối xử với nàng như thế. Điện Hợp ta và ngươi chính thức kết ân oán.
Sài Long Uy nhìn thấy công chúa giống như hôm qua, vẫn là từ trong lều đi ra, vẻ mặt nàng đăm chiêu, vẫy tay để thuộc hạ mang bữa sáng tới.
Đất núi hoang vu không thể giống như trong hoàng cung, không có ghế lớn thượng cấp êm ả ngồi, cũng không có thị nữ hầu hạ, cũng không được thuận tiện
Tuyên Thành cũng không chê bai, có một tấm mảnh vải lót, một cái bàn nhỏ, sau đó ngồi xuống dừng bữa lót.
Tuyên Thành vừa ăn, vừa hỏi: "Bản cung tối hôm qua vì sao trở về?". Thư Điện Hợp làm sao mang được một người trưởng thành như vậy trả về mà không có chút động tĩnh nào, lẽ nào không có ai chú ý sao?
Sài long uy nghe vậy, trong lòng dấy lên ngi hoặc, chẳng lẽ là công chúa không phải tự mình trở về sao? Nhưng hắn không dám hỏi, quỳ gối xuống nói: " xin công chúa giáng tội, thần không biết công chúa trở về từ lúc nào." không biết chính là không biết, không thể tìm cớ để nói dối trước mặt công chúa được. Đó là trọng tội.
" Tối hôm qua là ai gác đêm?"
Sài Long Uy gọi người hôm qua gác đêm tới, dò hỏi kết quả, vẫn như cũ một đêm như vậy cũng không biết trở về lúc nào.
Tuyên Thành môi mỏng khẽ cắn thìa, suy nghĩ, chẳng lẽ cái ngươi được gọi là Điện Hợp kia khinh công cao cường, vượt quá sự tưởng tượng của nàng, không chỉ trong nháy mắt từ trước mặt nàng ra đứng sau lưng nàng, lại trả nàng về không làmkinh động đến cao thủ trong cung, đánh nàng hôn mê, đem nàng đi lại như chốn không người.
Sài Long Uy không hiểu gì, mặt mày mờ tịt. Nhưng xem ra công chúa không trách tội hắn, hắn lớn gan thêm một chút, do dự mãi vẫn đem sự hiếu kì đến bên miệng nói ra: " Đêm qua công chúa tiến vào viện, có tiến triển gì sao?"
Không nhắc thì thôi, nói đến việc này, lông mày nàng xoắn xuýt vào nhau. Đêm qua chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể gặp được thần y rồi, nếu không phải cái người tên Điện Hợp kia cản nàng lại...
Một vấn đề lớn đang ngáng chân nàng, muốn đến gặp được thần y nhất định phải qua được ải của tên Điện Hợp kia. Nhưng mà hắn võ công cao cường như thế, lại biết dùng độc, chỉ sợ là trong các nàng không ai là đối thủ của hắn đi, nên làm sao bây giờ?
Sài Long Uy muốn nói lại thôi, muốn khuyên công chúa nếu như không được, hiện tại chạy về kinh thành còn kịp.
" Kiếm đem ra." Tuyên Thành đột nhiên ra lệnh.
Sài Long Uy vâng dạ, đem bội kiếm từ trên đai lưng cởi xuống, dâng lên đưa cho Tuyên Thành. Trong lòng một mớ nghi hoặc, không biết công chúa nhà hắn đang nghĩ gì?
Tuyên Thành rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng dưới ánh mặt trời. Nàng không nói hai lời, đem kiếm đặt ngang trên cổ tay mình.
" công chúa người muốn làm gì?" Sài Long Uy mặt mày tái nhợt vội vã quỳ xuống kêu lên.
Lần thứ nhất thăm dò, cuối cùng là thất bại.
Ngày thứ hai, Sài Long Uy đợi cả một đêm ở sân, cũng không thấy công chúa trở về, cho rằng công chúa xảy ra chuyện, suýt chút nữa dắt thị vệ xông vào trong sân.
Không nghĩ tới, tuyên thành như không có chuyện gì xảy ra từ trong lều của mình đi ra, y phục trên người cũng thay đổi một bộ khác. Chỉ có vành mắt nàng là đen thui, ám chỉ chủ nhân nó đêm qua làm cái gì.
Tất cả đều chạy đến trước mặt nàng, sài long uy dùng ánh mắt đem công chúa từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, xác định không có cụt tay, thiếu chân, bị thương ở đâu. Một tảng đá trong lòng rơi xuống mới bớt căng thẳng.
Hắn hỏi: " Công chúa, người không sao chứ"
Xét về đạo lý hắn hỏi như vậy là phạm tội bất kính, thế nhưng công chúa mà xảy ra chuyện gì, hắn sợ khó lòng quay trở lại phục mệnh.
Tuyên Thành nháy mắt một cái, mặt vô tội hỏi: " cái gì? Đêm qua có xảy ra cái gì không?" nàng trog lòng tuyệt đối sẽ không nhận mình thất bại.
"..."
Sài long uy yên lặng một hồi: " cái kia, công chúa đêm qua người có ngủ ngon không?"
" Rất tốt"
Sài long uy: "......" công chúa nói rất tốt, liền rất tốt
Lại một ngày trôi qua, biện viện vẫn vậy im ắng giống như chưa từng có người ở qua. Tình huống như vậy, Tuyên Thành đã sớm nghĩ đến.
Nàng một lúc sau ra quyết định đêm nay lại đột nhập một lần nữa, nghĩ vậy trong lòng giảm nhẹ chút lo lắng.
Chỉ mong trời tối thật mau, để nàng hành động thêm một lần. Ý nghĩ lễ nghĩa cuối cùng của công chúa trong đầu nàng hoàn toàn biến mất rồi.
Lần này, nàng đã chuẩn bị thật tốt, ở bên ngoài nàng đi lại mấy vòng,đem sân ốc, phòng ốc bên trong, đại khái nắm rõ.
Cũng giống như đêm qua, Tuyên Thành chờ nửa đêm canh ba vừa qua, tính toán một hồi người trong sân đều đã ngủ hết, liền không thể chờ đợi thêm nữa, phi thân nhảy lên tường viện tử.
Đương nhiên tối qua nàng ăn đủ nên cố ý tránh cái ao ra, từ đầu tường nhảy xuống, còn dựa vào ánh trăng nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, miễn cho giống như đêm qua, mắc phải sai lầm.
Chắc chắn là rơi trên nền đất, nàng không trì hoãn nhảy hạ mũi chân xuống lộn một vòng, thân dán vào tường nhìn rất chuyên nghiệp, tay đưa ra sờ soạ.ng, quả đúng như nàng dự đoán thần y ở trong hậu viện.
Biệt viện này gồm năm gian phòng, dù sao cũng là hai gian sương phòng, một phòng chính thất, hai bên là nhĩ phòng. Vừa vặn căn phòng ở phía đông, chỗ nàng đứng không xa, còn sáng đèn.
Theo thân phận, thần y chắc chắn ở bên trong, thế nhưng sao, cái người này giờ này còn không ngủ?, Tuyên Thành trong lòng hiếu kỳ, rón rén chạy tới đông phòng nơi đèn sáng, ngồi ben dưới cửa sổ.
Ngón tay ẩm ướt, tại giấy dán của cửa sổ cẩn thận từng li từng tý đâm thủng một lỗ nhỏ, sau đó đem mắt dán vào trong nhìn.
Chỉ thấy trong phòng sau tấm bình phong, bày một dục gỗ, bên trong đựng nước nóng, tỏa ra nhiệt khí hừng hực, bên cạnh cái ghế còn bày vài bộ quần áo.
Tuyên Thành chớp mắt một cái, tầm mắt đảo một vòng. Không thấy ai? Nàng chớp mắt một cái, còn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra.
" Ai" một tiếng quát lớn, tiếp theo là một chén trà phá gió mà đến.
Tuyên Thành đột nhiên chếch người một cá, chén trà phá tan cửa giấy bay ra, xẹt qua bên tai nàng, va vào cây cột sau lưng nàng vỡ nát. Nếu như không phải nàng nhanh nhẹn, lúc này sớm đã vỡ đầu chảy máu.
Oa, đây cũng quá tàn nhẫn đi, nàng thầm oán trong lòng, trợn mắt nhìn mảnh vỡ của chén trà.
Trước đó vài giây tình huống phát sinh, căn bản không nhìn thấy người ở trong phòng, chén trà đã từ đâu vọt ra???
Tuyên Thành thấy tình huống không ổn, nghĩ đến việc chuồn đi, nhưng chưa kịp chuồn, nam tử " tuấn tú" hôm trước đã chặn trước mặt nàng.
Thư Điện Hợp ngăn cản đường đi của Tuyên Thành, ánh mắt tròng trọc nhìn người trước mặt, đang lén la, lén lút mặc một thân hắc y, lần thứ hai mở miệng nói: "Người tới phương nào?".
Thư Điện Hợp vội vội vàng vàng, nên chỉ kịp mặc mỗi trung y trắng tinh, bên ngoài khoác một áo chưa chỉnh tề, đã đánh tới. tóc tuy cột quan, chưa kịp vắt khô, nước theo tóc tí tách nhỏ xuống, quần áo lỏng lẻo, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng tơi nàng ấy một thân hỏa khí, tức giận.
" Tại hạ không làm khó dễ người, chỉ cầu nhìn thấy sư phụ ngươi một lần, thấy xong liền lập tức đi." rõ ràng bản thân nàng không đánh lại được Thư Điện Hợp, nhưng trên miệng Tuyên Thành ý là chính mình buông tha cho Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp hừ lạnh một tiếng, " làm khách không vào bằng cửa chính, lén lút đêm hôm, hẳn là không có mặt mũi nào gặp người khác?"
" Ngươi!!!!" Tuyên Thành bị nàng nói cho nghẹn họng, giận sôi máu, nếu từ cửa chính nàng thuận lợi đi vào được, thì cần gì đêm hôm lén lút vào đây. Nàng tức giận phản bác: " Sư phụ người được ca tụng là thần y, nhưng thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ chỉ là hư danh?"
" Ừ~". lúc nói chuyện này Thư Điện Hợp liền đoán được thân phận của đối phương, vẫn là cái đám người kia. Nghe thanh âm, liền biết nàng là nữ nhân trong đám nam nhân ở ngoài kia. Không nghĩ tới là nàng ta lại cố chấp đến vậy, sống chết lại không rời đi, lại còn dám xông vào.
Lường trước đối phương không đánh lại được mình, Thư Điện Hợp cả người thả lỏng, hai tay chắp sau lưng đi tới trước mặt Tuyên Thành nói: " Tại hạ không phải đã nói, sư phụ của tại hạ không thể đi xa nhà, không chữa cho quan to quý nhân sao?"
Tuyên Thành thấy nàng hết sức đè thấp âm thanh của chính mình, ánh mắt thi thoảng hướng về phía sau chính thất, tựa hồ như đang sợ hãi đánh thức người đang ngủ trong phòng.
Khụ một tiếng, hắng giọng, nàng gắng hết sức cất âm thanh to nhất có thể, " Ngươi nói không tính, tại hạ khăng khăng muốn gặp được tôn sư, bằng không tại hạ liền..."
Tuyên Thành lời vẫn chưa nói hết, mới ngửi thấy được luồng nhàn nhạt thảo vị, sau một khắc liền bị người che miệng lại.
Nàng kinh ngạc trợn mắt lên, liếc nhìn người phía sau, mới rồi vẫn còn ở phía trước mặt nàng, làm sao phút chốc đã đằng sau lưng nàng rồi. Nếu như đối phương mang theo sát ý, sợ là cái mạng nhỏ của nàng chắc sẽ không giữ được.
Trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, như thổi ở bên tai nàng, nói: "Bản thân ta nói, chính là lời của sư phụ ta nói, ngươi có lí do gì không tin?"
Một nam tử, tự nhiên tới gần nàng như vậy, phụ Hoàng và Thái tử hoàng huynh cũng đều không có như vậy. " tam cương, ngũ thường, nam nữ thụ thụ bất thân". trong đầu pháo hoa nổ tung, nàng ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, " Bản...bản....bản...bản.."
Lúc này, vừa vặn đèn trong nhà đột nhiên sáng lên. Giọng nói khàn khàn suy yếu của lão nhân, "Điện Hợp, bên ngoài làm sao?" sau khi nói xong liền ho vài tiếng.
" Không có việc gì sư phụ, ngài nghỉ ngơi thật tốt." Thư Điện Hợp nói dối không chớp mắt, không sợ mặt đỏ tim run.
Tuyên thành:???????
Nhân lúc Thư Điện Hợp phân tâm, nàng một cước tàn nhẫn mà đạp lên chân của nàng. Còn dùng thêm lực ép xuống day day vài cái."
Thư Điện Hợp:???????
Thư Điện Hợp hí lên, mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu xuống nhìn thấy Tuyên Thành đang dương dương tự đắc trừng mắt nhìn mình.
Nàng phát hiện mình đã coi thường tiểu cô nương này, nhỏ nhắn như vậy, đánh ngất mới đáng yêu. Nghĩ sao làm vậy.
Nàng hạ thủ xoay ngang tay, đem Tuyên Thành đánh hôn mê bất tỉnh.
Ngày mới lại đến, ánh mặt trời chiếu xuống vạn vật thức tỉnh. Trên cỏ còn đọng lại nước sương, bốc lên, trở về không khí.
Một tiếng gà gáy đám người tỉnh lại trong mê man, xa xa là núi thẳm.
Tuyên Thành đang lúc nửa mê nửa tỉnh, hoảng hốt nghe được âm thanh, trừng mắt mở ra, vừa liếc thẩy đỉnh trướng lều. Đầu óc quay cuồng, nàng nhắm mắt lại nghĩ, từ sau khi phụ hòag bị bệnh, nàng đã lâu không có ngủ ngon như thế.
Giữa lúc nàng đang muốn trở lại mộng đẹp, thì đột nhiên trong lòng bốc lên một ngi vấn, đây là nơi nào?"
Như bị người khác tạt cho chậu nước lạnh, nàng phành phạch một cái liền tỉnh táo, đứng dậy, hai tay quơ loạn trên người tìm tòi. Y phục vẫn là tối qua, không có rối loạn, không thiếu thứ nào, trên người thậm chí còn che kín bằng chăn.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Kí ức tối qua, từ lúc nàng tiến vào trong viện tử kia, chính mình dẫm chân cái gì kia Điện Hợp, nhưng sau đó gáy tê rần.
Đúng, nam tử kia tên Điện Hợp, nghe sư phụ hắn gọi thế.
Nàng sờ đằng sau gáy. Vẫn còn đau một chút. Xem ra cái người tên Điện Hợp đã đánh ngất mình, sau đó đem mình trả về lều trại.
Tuyên Thành trong lòng một đống tức giận nghĩ, còn không có ai dám đối xử với nàng như thế. Điện Hợp ta và ngươi chính thức kết ân oán.
Sài Long Uy nhìn thấy công chúa giống như hôm qua, vẫn là từ trong lều đi ra, vẻ mặt nàng đăm chiêu, vẫy tay để thuộc hạ mang bữa sáng tới.
Đất núi hoang vu không thể giống như trong hoàng cung, không có ghế lớn thượng cấp êm ả ngồi, cũng không có thị nữ hầu hạ, cũng không được thuận tiện
Tuyên Thành cũng không chê bai, có một tấm mảnh vải lót, một cái bàn nhỏ, sau đó ngồi xuống dừng bữa lót.
Tuyên Thành vừa ăn, vừa hỏi: "Bản cung tối hôm qua vì sao trở về?". Thư Điện Hợp làm sao mang được một người trưởng thành như vậy trả về mà không có chút động tĩnh nào, lẽ nào không có ai chú ý sao?
Sài long uy nghe vậy, trong lòng dấy lên ngi hoặc, chẳng lẽ là công chúa không phải tự mình trở về sao? Nhưng hắn không dám hỏi, quỳ gối xuống nói: " xin công chúa giáng tội, thần không biết công chúa trở về từ lúc nào." không biết chính là không biết, không thể tìm cớ để nói dối trước mặt công chúa được. Đó là trọng tội.
" Tối hôm qua là ai gác đêm?"
Sài Long Uy gọi người hôm qua gác đêm tới, dò hỏi kết quả, vẫn như cũ một đêm như vậy cũng không biết trở về lúc nào.
Tuyên Thành môi mỏng khẽ cắn thìa, suy nghĩ, chẳng lẽ cái ngươi được gọi là Điện Hợp kia khinh công cao cường, vượt quá sự tưởng tượng của nàng, không chỉ trong nháy mắt từ trước mặt nàng ra đứng sau lưng nàng, lại trả nàng về không làmkinh động đến cao thủ trong cung, đánh nàng hôn mê, đem nàng đi lại như chốn không người.
Sài Long Uy không hiểu gì, mặt mày mờ tịt. Nhưng xem ra công chúa không trách tội hắn, hắn lớn gan thêm một chút, do dự mãi vẫn đem sự hiếu kì đến bên miệng nói ra: " Đêm qua công chúa tiến vào viện, có tiến triển gì sao?"
Không nhắc thì thôi, nói đến việc này, lông mày nàng xoắn xuýt vào nhau. Đêm qua chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể gặp được thần y rồi, nếu không phải cái người tên Điện Hợp kia cản nàng lại...
Một vấn đề lớn đang ngáng chân nàng, muốn đến gặp được thần y nhất định phải qua được ải của tên Điện Hợp kia. Nhưng mà hắn võ công cao cường như thế, lại biết dùng độc, chỉ sợ là trong các nàng không ai là đối thủ của hắn đi, nên làm sao bây giờ?
Sài Long Uy muốn nói lại thôi, muốn khuyên công chúa nếu như không được, hiện tại chạy về kinh thành còn kịp.
" Kiếm đem ra." Tuyên Thành đột nhiên ra lệnh.
Sài Long Uy vâng dạ, đem bội kiếm từ trên đai lưng cởi xuống, dâng lên đưa cho Tuyên Thành. Trong lòng một mớ nghi hoặc, không biết công chúa nhà hắn đang nghĩ gì?
Tuyên Thành rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng dưới ánh mặt trời. Nàng không nói hai lời, đem kiếm đặt ngang trên cổ tay mình.
" công chúa người muốn làm gì?" Sài Long Uy mặt mày tái nhợt vội vã quỳ xuống kêu lên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương