Tử Thần Đào Hoa
Chương 20: Chị tôi đâu?
Diệp Đan Quỳnh ra khỏi phòng tắm, xuống tầng một, thấy Lưu Phong đang ngồi trên sô pha đọc tiểu thuyết, liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, tức giận nhìn anh chăm chăm.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Diệp Đan Quỳnh đã băm vẫm Lưu Phong thành trăm nghìn mảnh rồi.
“Sao vậy? Tôi đẹp trai đến mức khiến cô nhìn là muốn ăn sao?”, Lưu Phong liếc mắt nhìn Diệp Đan Quỳnh, thuận miệng nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn nữa tôi sợ cô sẽ ăn thịt tôi mất".
“Lưu Phong, mặt anh thực sự còn dày hơn cả tường thành!”.
Diệp Đan Quỳnh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, nhưng không thấy Tô Đát Kỷ đâ “Chị anh đâu? Hừ, tôi phải tố cáo với cô ấy".
“Tôi còn chưa hỏi cô đâu, lúc tôi về đã không thấy chị tôi đâu, cô còn chạy vào phòng tắm để tắm. Sao hả? Tôi cọ lưng cho chị tôi cô sấn vào làm gì?”.
“Anh..”, Diệp Đan Quỳnh tức điên lên, nhưng nghĩ đến việc Lưu Phong là một đại gia, công ty của mình còn đang trông chờ vào tiền của đối phương, liền dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đát Kỷ, muốn hỏi xem cô ấy đi đâu.
Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên sau bàn làm việc cách đó không xa.
Diệp Đan Quỳnh đi tới, thấy điện thoại ở trên bàn, một triệu tệ vẫn còn nguyên chưa động vào.
“Kỳ lạ, Đát Kỷ đi đâu rồi? Sao không cầm điện thoại?”, Diệp Đan Quỳnh lẩm bẩm.
Lúc này Lưu Phong cũng ngẩng đầu lên đi tới, chỉ nhìn một cái, đồng tử anh đã hơi co lại.
Lúc anh về cửa chỉ khép hờ. Nhưng nếu Tô Đát Kỷ ra ngoài thì tại sao không mang theo điện thoại, còn để một đống tiền hớ hênh ở đây như vậy nữa?
“Chị tôi đâu?”, với kinh nghiệm nhiều năm, Lưu Phong lập tức nhận ra sự khác thường tôi không biết, trước khi tôi đi tảm thì cô ấy vẫn ở đây mà”, Diệp Đan Quỳnh lắc đầu, kể lại đại khái chuyện trước. đó.
“Hỏng rồi!", tim Lưu Phong thót lên, đi ra ngoài nhìn một cái, thấy ở cửa có camera liền nhanh chóng đi tới mở máy tính xem.
Xem xong, sắc mặt Lưu Phong lập tức đanh lại. €6 người đã bắt Tô Đát Kỷ đi.
Diệp Đan Quỳnh xem camera xong cũng tái mặt: “Lũ khốn, chuyện... chuyện này là sao?”.
“Chán sống à?”, tuy không biết tại sao lại có người bắt Tô Đát Kỷ, nhưng Lưu Phong vẫn nhanh chóng nhấp chuột mấy cái.
Chẳng mấy chốc máy tính xuất hiện rất nhiều màn hình giám sát, đều là màn hình giám sát dọc đường đi của chiếc Xe van.
“Anh... anh xâm nhập vào hệ thống của cảnh sát giao thông?”, Diệp Đan Quỳnh nhìn thấy thế, lại lần nữa kinh hãi.
Thông qua camera giám sát, Lưu Phong phát hiện chiếc. xe tiến vào một xưởng sửa chữa ô tô cách đây hơn mười dặm.
“Cô ở đây trông nhà, tôi đi một lát rồi về”, Lưu Phong ném lại một câu rồi chạy ra ngoài, lái xe của Tô Đát Kỷ đến thẳng xưởng sửa chữa ô tô.
Đường phố ban đêm vắng vẻ, Lưu Phong lái lên tới 200km/h.
Sau khi Lưu Phong rời đi, Diệp Đan Quỳnh mới hoàn hồn lại.
Cô vội cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Phùng Xuân, nghẹn ngào nói: Anh, Đát Kỷ bị bắt cóc rồi, ở... ở một xưởng sữa chữa ô tô, Lưu Phong qua đó rồi, anh... anh mau qua đó đi...”
Nói được một lúc, Diệp Đan Quỳnh liền vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Tuy cô và Tô Đát Kỷ luôn đề phòng lẫn nhau, nhưng đó là kiểu giao tình bình thường có thể trêu đùa lẫn nhau, nhưng một khi có ai gặp nguy hiểm thì tuyệt đối có thể dùng tính mạng để đổi.
Thấy Tô Đát Kỷ xảy ra chuyện, Diệp Đan Quỳnh cũng vô cùng lo lắng.
“Đát Kỷ, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, mình chỉ muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn chứ không có ý gì khác. Nếu lần này cậu an toàn trở về, mình... mình sẽ nói hết mọi chuyện với cậu”, Diệp Đan Quỳnh thì thâm.
Trong xưởng sữa chữa ô tô. Tô Đát Kỷ dần tỉnh lại. Cô ấy phát hiện mình bị ném lên một chiếc giường.
Năm sáu người đàn ông ở xung quanh đang nhìn chăm chăm cô ấy như hổ rình mồi.
“Anh... các anh là ai?”, Tô Đát Kỷ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã làm lộ sự sợ hãi trong lòng cô ấy.
Đao “sẹo” cười gãn, đánh giá Tô Đát Kỷ một cách trằng trợn: “Thảo nào Triệu Ngôn luôn muốn có được cô! Chậc. chậc, với nhan sắc và vóc dáng này, nếu được chơi một lần, bắt ông đây tổn thọ mười năm cũng đáng”.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Diệp Đan Quỳnh đã băm vẫm Lưu Phong thành trăm nghìn mảnh rồi.
“Sao vậy? Tôi đẹp trai đến mức khiến cô nhìn là muốn ăn sao?”, Lưu Phong liếc mắt nhìn Diệp Đan Quỳnh, thuận miệng nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn nữa tôi sợ cô sẽ ăn thịt tôi mất".
“Lưu Phong, mặt anh thực sự còn dày hơn cả tường thành!”.
Diệp Đan Quỳnh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, nhưng không thấy Tô Đát Kỷ đâ “Chị anh đâu? Hừ, tôi phải tố cáo với cô ấy".
“Tôi còn chưa hỏi cô đâu, lúc tôi về đã không thấy chị tôi đâu, cô còn chạy vào phòng tắm để tắm. Sao hả? Tôi cọ lưng cho chị tôi cô sấn vào làm gì?”.
“Anh..”, Diệp Đan Quỳnh tức điên lên, nhưng nghĩ đến việc Lưu Phong là một đại gia, công ty của mình còn đang trông chờ vào tiền của đối phương, liền dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đát Kỷ, muốn hỏi xem cô ấy đi đâu.
Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên sau bàn làm việc cách đó không xa.
Diệp Đan Quỳnh đi tới, thấy điện thoại ở trên bàn, một triệu tệ vẫn còn nguyên chưa động vào.
“Kỳ lạ, Đát Kỷ đi đâu rồi? Sao không cầm điện thoại?”, Diệp Đan Quỳnh lẩm bẩm.
Lúc này Lưu Phong cũng ngẩng đầu lên đi tới, chỉ nhìn một cái, đồng tử anh đã hơi co lại.
Lúc anh về cửa chỉ khép hờ. Nhưng nếu Tô Đát Kỷ ra ngoài thì tại sao không mang theo điện thoại, còn để một đống tiền hớ hênh ở đây như vậy nữa?
“Chị tôi đâu?”, với kinh nghiệm nhiều năm, Lưu Phong lập tức nhận ra sự khác thường tôi không biết, trước khi tôi đi tảm thì cô ấy vẫn ở đây mà”, Diệp Đan Quỳnh lắc đầu, kể lại đại khái chuyện trước. đó.
“Hỏng rồi!", tim Lưu Phong thót lên, đi ra ngoài nhìn một cái, thấy ở cửa có camera liền nhanh chóng đi tới mở máy tính xem.
Xem xong, sắc mặt Lưu Phong lập tức đanh lại. €6 người đã bắt Tô Đát Kỷ đi.
Diệp Đan Quỳnh xem camera xong cũng tái mặt: “Lũ khốn, chuyện... chuyện này là sao?”.
“Chán sống à?”, tuy không biết tại sao lại có người bắt Tô Đát Kỷ, nhưng Lưu Phong vẫn nhanh chóng nhấp chuột mấy cái.
Chẳng mấy chốc máy tính xuất hiện rất nhiều màn hình giám sát, đều là màn hình giám sát dọc đường đi của chiếc Xe van.
“Anh... anh xâm nhập vào hệ thống của cảnh sát giao thông?”, Diệp Đan Quỳnh nhìn thấy thế, lại lần nữa kinh hãi.
Thông qua camera giám sát, Lưu Phong phát hiện chiếc. xe tiến vào một xưởng sửa chữa ô tô cách đây hơn mười dặm.
“Cô ở đây trông nhà, tôi đi một lát rồi về”, Lưu Phong ném lại một câu rồi chạy ra ngoài, lái xe của Tô Đát Kỷ đến thẳng xưởng sửa chữa ô tô.
Đường phố ban đêm vắng vẻ, Lưu Phong lái lên tới 200km/h.
Sau khi Lưu Phong rời đi, Diệp Đan Quỳnh mới hoàn hồn lại.
Cô vội cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Phùng Xuân, nghẹn ngào nói: Anh, Đát Kỷ bị bắt cóc rồi, ở... ở một xưởng sữa chữa ô tô, Lưu Phong qua đó rồi, anh... anh mau qua đó đi...”
Nói được một lúc, Diệp Đan Quỳnh liền vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Tuy cô và Tô Đát Kỷ luôn đề phòng lẫn nhau, nhưng đó là kiểu giao tình bình thường có thể trêu đùa lẫn nhau, nhưng một khi có ai gặp nguy hiểm thì tuyệt đối có thể dùng tính mạng để đổi.
Thấy Tô Đát Kỷ xảy ra chuyện, Diệp Đan Quỳnh cũng vô cùng lo lắng.
“Đát Kỷ, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, mình chỉ muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn chứ không có ý gì khác. Nếu lần này cậu an toàn trở về, mình... mình sẽ nói hết mọi chuyện với cậu”, Diệp Đan Quỳnh thì thâm.
Trong xưởng sữa chữa ô tô. Tô Đát Kỷ dần tỉnh lại. Cô ấy phát hiện mình bị ném lên một chiếc giường.
Năm sáu người đàn ông ở xung quanh đang nhìn chăm chăm cô ấy như hổ rình mồi.
“Anh... các anh là ai?”, Tô Đát Kỷ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã làm lộ sự sợ hãi trong lòng cô ấy.
Đao “sẹo” cười gãn, đánh giá Tô Đát Kỷ một cách trằng trợn: “Thảo nào Triệu Ngôn luôn muốn có được cô! Chậc. chậc, với nhan sắc và vóc dáng này, nếu được chơi một lần, bắt ông đây tổn thọ mười năm cũng đáng”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương