Tử Thần Đào Hoa
Chương 25: Tử Thần này muốn
Anh bỏ lại một câu rồi lái xe rời đi.
Hoa Hồng đứng sững tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Cô ta muốn động đậy, nhưng lại phát hiện vừa rồi vì khí thế của Lưu Phong quá mạnh, hai chân cô ta đã mất khả năng hành động.
Vì sao mỗi lần gặp Tử Thần, mình đều thấm ướt? Một lúc lâu sau, Hoa Hồng hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân: “Không được, lần sau mình nhất định phải chịu đựng được”.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Long Thương Khung: “Lão đại, Tử Thần biết rồi”.
Trung tâm môi giới hôn nhân. Tô Đát Kỷ đã được Diệp Phùng Xuân đưa về.
Nhìn Lưu Phong cũng đã về, Tô Đát Kỷ vội vàng tiến tới đón, tóm chặt tay Lưu Phong, lo lắng hỏi: “Thằng nhóc thối, em không sao chứ?”.
Lưu Phong cười đáp: “Không sao chị ạ, em mà có chuyện gì được?”.
“Đám người đó đều do em giết sao?”, dường như Tô Đát Kỷ dùng hết sức lực toàn thân mới hỏi ra được câu này.
Lưu Phong bình tĩnh đáp: “Dám gây rắc rối cho chị, bọn họ đáng chết”.
“Nhưng...”.
“Chị yên tâm đi, bọn họ đều đáng tội, trùng hợp là em có một đồng đội gần đây đang điều tra đám Đao sẹo”.
“Đao sẹo dính líu đến một số vấn đề, cho dù em không ra tay, đồng đội của em cũng sẽ ra tay”.
“Cho nên, dù lần này em có giết bọn họ cũng không gặp rắc rối gì”, Lưu Phong bịa đại.
Tô Đát Kỷ bán tín bán nghỉ: “Thật sao?”.
“Thật”, Lưu Phong nhún vai: “Chị xem, nếu em nói dóc thì sao em có thể về đây được?”.
Thấy Diệp Phùng Xuân đang lén quan sát mình, Lưu Phong chỉ vào anh ta: “Không tin chị hỏi anh ta đi, anh ta là cảnh sát, không thể nào nói dối đúng chứ?”.
Tô Đát Kỷ nhìn sang Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân sững người, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, ha ha, Đát Kỷ, chuyện lớn như vậy, dù anh có muốn thiên vị cũng không được! Không sao rồi, thật sự không sao xịn rồi..
Tô Đát Kỷ thở phào một hơi, ngồi xuống ghế sofa, lúc này cả người mới thả lỏng.
Diệp Đan Quỳnh tiến tới kéo Tô Đát Kỷ, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Đát Kỷ, chị dọa chết em rồi”.
“Em cứ tưởng sẽ không gặp được chị nữa, em sai rồi, em không nên lừa chị”.
Tô Đát Kỷ vừa nghe tới một nửa, trong lòng còn được an ủi, nhưng nghe tới nửa câu sau thì không khỏi quay đầu nhìn Diệp Đan Quỳnh: “Cậu lừa mình?”.
Diệp Đan Quỳnh tránh né ánh mắt: “Thật ra em muốn kết hôn với Lưu Phong không phải vì lần ngủ chung, chỉ là vì anh ấy giàu thôi”.
“Giàu?”, Tô Đát Kỷ nghi ngờ: “Cậu có ý gì?”.
“Thì là...”, Diệp Đan Quỳnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn kể lại chuyện trong thẻ của Lưu Phong có một tỷ tệ.
ẦmI
Tô Đát Kỷ nghe xong, quay đầu nhìn Lưu Phong: “Hay lắm, em phát tài mà không nói với chị? Chị của em còn vất vả dành dụm tiền cho em, em qua đây”.
Lưu Phong lập tức khó xử: “Chị, thật ra đó là có lần em ngủ một đêm với con gái nhà giàu, cô ta cứ khăng khăng đưa em, em cũng không muốn lấy”.
Ngủ một đêm mà được một tỷ, lại còn là nữ trả ngược lại.
Anh nghĩ mình là kim kê à? Khoác lác cũng vừa vừa thôi. Diệp Đan Quỳnh không nhịn được chửi thầm.
“Chị mặc kệ số tiền này từ đâu ra, mau nộp lên ngay”, Tô Đát Kỷ lại mặc kệ những chuyện đó.
Lưu Phong rất buồn bực, nhìn chằm chằm Diệp Đan Quỳnh: “Ngực nhỏ thì đừng nói chuyện”.
Tử Thần này muốn để dành chút tiền riêng dễ dàng sao?
Kết quả lại bị cô nàng bánh bao nhỏ này bán đứng cả rồi.
“Này, tôi ngực nhỏ thì sao”, Diệp Đan Quỳnh lập tức nổi giận: “Ngực tôi nhỏ nhưng ít ra trong ổ cứng không có mấy trăm GB, không len lén xem phim ban đêm.
Hoa Hồng đứng sững tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Cô ta muốn động đậy, nhưng lại phát hiện vừa rồi vì khí thế của Lưu Phong quá mạnh, hai chân cô ta đã mất khả năng hành động.
Vì sao mỗi lần gặp Tử Thần, mình đều thấm ướt? Một lúc lâu sau, Hoa Hồng hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân: “Không được, lần sau mình nhất định phải chịu đựng được”.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Long Thương Khung: “Lão đại, Tử Thần biết rồi”.
Trung tâm môi giới hôn nhân. Tô Đát Kỷ đã được Diệp Phùng Xuân đưa về.
Nhìn Lưu Phong cũng đã về, Tô Đát Kỷ vội vàng tiến tới đón, tóm chặt tay Lưu Phong, lo lắng hỏi: “Thằng nhóc thối, em không sao chứ?”.
Lưu Phong cười đáp: “Không sao chị ạ, em mà có chuyện gì được?”.
“Đám người đó đều do em giết sao?”, dường như Tô Đát Kỷ dùng hết sức lực toàn thân mới hỏi ra được câu này.
Lưu Phong bình tĩnh đáp: “Dám gây rắc rối cho chị, bọn họ đáng chết”.
“Nhưng...”.
“Chị yên tâm đi, bọn họ đều đáng tội, trùng hợp là em có một đồng đội gần đây đang điều tra đám Đao sẹo”.
“Đao sẹo dính líu đến một số vấn đề, cho dù em không ra tay, đồng đội của em cũng sẽ ra tay”.
“Cho nên, dù lần này em có giết bọn họ cũng không gặp rắc rối gì”, Lưu Phong bịa đại.
Tô Đát Kỷ bán tín bán nghỉ: “Thật sao?”.
“Thật”, Lưu Phong nhún vai: “Chị xem, nếu em nói dóc thì sao em có thể về đây được?”.
Thấy Diệp Phùng Xuân đang lén quan sát mình, Lưu Phong chỉ vào anh ta: “Không tin chị hỏi anh ta đi, anh ta là cảnh sát, không thể nào nói dối đúng chứ?”.
Tô Đát Kỷ nhìn sang Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân sững người, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, ha ha, Đát Kỷ, chuyện lớn như vậy, dù anh có muốn thiên vị cũng không được! Không sao rồi, thật sự không sao xịn rồi..
Tô Đát Kỷ thở phào một hơi, ngồi xuống ghế sofa, lúc này cả người mới thả lỏng.
Diệp Đan Quỳnh tiến tới kéo Tô Đát Kỷ, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Đát Kỷ, chị dọa chết em rồi”.
“Em cứ tưởng sẽ không gặp được chị nữa, em sai rồi, em không nên lừa chị”.
Tô Đát Kỷ vừa nghe tới một nửa, trong lòng còn được an ủi, nhưng nghe tới nửa câu sau thì không khỏi quay đầu nhìn Diệp Đan Quỳnh: “Cậu lừa mình?”.
Diệp Đan Quỳnh tránh né ánh mắt: “Thật ra em muốn kết hôn với Lưu Phong không phải vì lần ngủ chung, chỉ là vì anh ấy giàu thôi”.
“Giàu?”, Tô Đát Kỷ nghi ngờ: “Cậu có ý gì?”.
“Thì là...”, Diệp Đan Quỳnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn kể lại chuyện trong thẻ của Lưu Phong có một tỷ tệ.
ẦmI
Tô Đát Kỷ nghe xong, quay đầu nhìn Lưu Phong: “Hay lắm, em phát tài mà không nói với chị? Chị của em còn vất vả dành dụm tiền cho em, em qua đây”.
Lưu Phong lập tức khó xử: “Chị, thật ra đó là có lần em ngủ một đêm với con gái nhà giàu, cô ta cứ khăng khăng đưa em, em cũng không muốn lấy”.
Ngủ một đêm mà được một tỷ, lại còn là nữ trả ngược lại.
Anh nghĩ mình là kim kê à? Khoác lác cũng vừa vừa thôi. Diệp Đan Quỳnh không nhịn được chửi thầm.
“Chị mặc kệ số tiền này từ đâu ra, mau nộp lên ngay”, Tô Đát Kỷ lại mặc kệ những chuyện đó.
Lưu Phong rất buồn bực, nhìn chằm chằm Diệp Đan Quỳnh: “Ngực nhỏ thì đừng nói chuyện”.
Tử Thần này muốn để dành chút tiền riêng dễ dàng sao?
Kết quả lại bị cô nàng bánh bao nhỏ này bán đứng cả rồi.
“Này, tôi ngực nhỏ thì sao”, Diệp Đan Quỳnh lập tức nổi giận: “Ngực tôi nhỏ nhưng ít ra trong ổ cứng không có mấy trăm GB, không len lén xem phim ban đêm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương