Tử Thần Đào Hoa
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
"Có chuyện gì vậy?" Dạ Tường Vĩ lạnh lùng liếc nhìn Lữ Phong, khi nhìn thấy ngón tay của hắn bị gãy, khóe miệng cô ta thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Chuyện là..." Lư Phong đang định mở miệng thì Dạ Tường. Vi lại chỉ vào Lâm Ấu Nương: "Cô nói cho tôi biết".
Lâm Ấu Nương căn bản không dám nhìn thẳng vào Dạ Tường Vi, cô ấy cúi đầu run rẩy kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi biết Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong, Lâm Ấu Nương càng cảm thấy sợ hãi hơn, vội vã giải thích: “Chị Tường Vi, Lưu tiên sinh chỉ có ý tốt thôi, không phải cố ý muốn xúc phạm cậu chủ Lữ, xin chị đừng trách tội anh ấy".
Lúc này rồi mà Lâm Ấu Nương còn lo lắng cho Lưu Phong.
Ấn tượng của Lưu Phong đối với cô gái này càng ngày càng tốt.
Dạ Tường Vi liếc nhìn Lưu Phong, rồi nhìn Diệp Phùng Xuân, sau đó lại liếc nhìn đám côn đồ bị Diệp Phùng Xuân đánh ngã ra đất: "Tiểu Xà, hình như tôi đã nói với cậu rằng các người không được bước vào quán bar Dạ Tường Vi này nửa bước rồi phải không?"
Anh Xà nghe vậy thì đồng tử co rút lại: "Chị Tường Vị, là do cậu chủ Lữ xảy ra chuyện, bọn em không thể khoanh tay đứng nhìn! Em, em biết lần này mình đã phạm sai lầm, lần sau em sẽ không dám như thế nữa".
"Cút!" Dạ Tường Vi tựa hồ hoàn toàn không muốn nghe anh Xà nói nhảm, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
"Mẹ kế, chẳng lẽ cứ vậy mà cho qua chuyện này?" Lữ Phong có vẻ không phục.
Dạ Tường Vi hừ lạnh: "Lữ Phong, dãy quán bar này tuy đứng tên họ Lữ, nhưng là của bố cậu chứ đâu có liên quan gì đến cậu?"
"Hơn nữa, quán bar này là quà sinh nhật bố cậu tặng cho tôi. Tôi muốn làm gì với nó là việc của tôi. Cậu đi được rồi đấy".
"Nhưng, ngón tay của tôi..." Lữ Phong giơ ngón tay lên, đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn lên như sắp toé ra lửa.
"Nếu cậu có bản lĩnh thì sau khi rời khỏi đây, xử lý thế nào là chuyện của cậu. Nhưng bây giờ thì lập tức cút khỏi đây!" Dạ Tường Vi chỉ về phía cửa: "Nếu còn không cút thì đừng trách tôi thô lỗ".
"Được rồi, Dạ Tường Vi, cô được lắm!" Lữ Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải cô chỉ dựa vào việc bố tôi thích cô thôi sao?"
"Hừ, cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách, sớm muộn bố tôi cũng sẽ chán ghét. Đến lúc đó, xem cô còn có thể kiêu ngạo được nữa không".
"Bốp!"
Đột nhiên, một người từ phía sau Dạ Tường Vi đi ra và tát thẳng vào mặt Lữ Phong.
Lữ Phong mặt sưng húp lên, khóe miệng chảy ra máu.
“Dám xúc phạm chị Tường Vĩ, có tin tôi giết cậu không!”, đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Người đàn ông lực lưỡng cao khoảng 1.9 mét, anh ta chỉ cần nhìn chăm chằm cũng khiến Lữ Phong cảm thấy sợ hãi.
"Các người thật độc ác!" Lữ Phong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, tựa hồ biết rõ người đàn ông này không dễ chọc vào, vì thế hắn chỉ đành ôm mặt rời đi trong ê chề.
Anh Xà và những người khác cũng không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng dìu đồng đội vừa bị đánh ngã rời khỏi đó.
Lúc này không gian xung quanh lại chìm vào im lặng.
Nhiều người không hiểu tại sao Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong mà lại không đứng về phía hẳn ta.
Lâm Ấu Nương có lẽ là người kinh ngạc nhất, cô ấy run rẩy ngẩng đầu läp bắp: "Chị Tường Vi..."
"Cô là người mới sao?" Dạ Tường Vi hỏi.
Lâm Ấu Nương khẽ gật đầu: "Tôi, tôi là sinh viên đại học. Thiên Châu, tôi chỉ đến đây làm việc vào buổi tối".
"Nơi này không phù hợp với cô", Dạ Tường Vi nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh: "Sơn Tử, trả lương cho. cô bé này, trả thêm một tháng nữa rồi để cô ấy đi".
Ngô Sơn gật đầu, đang định đồng ý, nhưng Lâm Ấu Nương lại quỳ sụp xuống đất: "Chị Tường Vi, xin đừng sa thải em!"
"Em, em sẽ cố gắng làm việc hết sức và sẽ không gây rắc rối cho chị nữa. Cầu xin chị..."
"Tôi nói rồi, nơi này không thích hợp với cô', Dạ Tường Vi xua tay.
Ngô Sơn tiến lên kéo Lâm Ấu Nương đứng dậy: "Đi thôi".
Lâm Ấu Nương không chịu rời đi: "Chị Tường Vi, chị trừng phạt em cũng được, nhưng xin chị hãy tha cho Lưu tiên sinh".
"Chuyện là..." Lư Phong đang định mở miệng thì Dạ Tường. Vi lại chỉ vào Lâm Ấu Nương: "Cô nói cho tôi biết".
Lâm Ấu Nương căn bản không dám nhìn thẳng vào Dạ Tường Vi, cô ấy cúi đầu run rẩy kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi biết Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong, Lâm Ấu Nương càng cảm thấy sợ hãi hơn, vội vã giải thích: “Chị Tường Vi, Lưu tiên sinh chỉ có ý tốt thôi, không phải cố ý muốn xúc phạm cậu chủ Lữ, xin chị đừng trách tội anh ấy".
Lúc này rồi mà Lâm Ấu Nương còn lo lắng cho Lưu Phong.
Ấn tượng của Lưu Phong đối với cô gái này càng ngày càng tốt.
Dạ Tường Vi liếc nhìn Lưu Phong, rồi nhìn Diệp Phùng Xuân, sau đó lại liếc nhìn đám côn đồ bị Diệp Phùng Xuân đánh ngã ra đất: "Tiểu Xà, hình như tôi đã nói với cậu rằng các người không được bước vào quán bar Dạ Tường Vi này nửa bước rồi phải không?"
Anh Xà nghe vậy thì đồng tử co rút lại: "Chị Tường Vị, là do cậu chủ Lữ xảy ra chuyện, bọn em không thể khoanh tay đứng nhìn! Em, em biết lần này mình đã phạm sai lầm, lần sau em sẽ không dám như thế nữa".
"Cút!" Dạ Tường Vi tựa hồ hoàn toàn không muốn nghe anh Xà nói nhảm, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
"Mẹ kế, chẳng lẽ cứ vậy mà cho qua chuyện này?" Lữ Phong có vẻ không phục.
Dạ Tường Vi hừ lạnh: "Lữ Phong, dãy quán bar này tuy đứng tên họ Lữ, nhưng là của bố cậu chứ đâu có liên quan gì đến cậu?"
"Hơn nữa, quán bar này là quà sinh nhật bố cậu tặng cho tôi. Tôi muốn làm gì với nó là việc của tôi. Cậu đi được rồi đấy".
"Nhưng, ngón tay của tôi..." Lữ Phong giơ ngón tay lên, đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn lên như sắp toé ra lửa.
"Nếu cậu có bản lĩnh thì sau khi rời khỏi đây, xử lý thế nào là chuyện của cậu. Nhưng bây giờ thì lập tức cút khỏi đây!" Dạ Tường Vi chỉ về phía cửa: "Nếu còn không cút thì đừng trách tôi thô lỗ".
"Được rồi, Dạ Tường Vi, cô được lắm!" Lữ Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải cô chỉ dựa vào việc bố tôi thích cô thôi sao?"
"Hừ, cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách, sớm muộn bố tôi cũng sẽ chán ghét. Đến lúc đó, xem cô còn có thể kiêu ngạo được nữa không".
"Bốp!"
Đột nhiên, một người từ phía sau Dạ Tường Vi đi ra và tát thẳng vào mặt Lữ Phong.
Lữ Phong mặt sưng húp lên, khóe miệng chảy ra máu.
“Dám xúc phạm chị Tường Vĩ, có tin tôi giết cậu không!”, đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Người đàn ông lực lưỡng cao khoảng 1.9 mét, anh ta chỉ cần nhìn chăm chằm cũng khiến Lữ Phong cảm thấy sợ hãi.
"Các người thật độc ác!" Lữ Phong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, tựa hồ biết rõ người đàn ông này không dễ chọc vào, vì thế hắn chỉ đành ôm mặt rời đi trong ê chề.
Anh Xà và những người khác cũng không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng dìu đồng đội vừa bị đánh ngã rời khỏi đó.
Lúc này không gian xung quanh lại chìm vào im lặng.
Nhiều người không hiểu tại sao Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong mà lại không đứng về phía hẳn ta.
Lâm Ấu Nương có lẽ là người kinh ngạc nhất, cô ấy run rẩy ngẩng đầu läp bắp: "Chị Tường Vi..."
"Cô là người mới sao?" Dạ Tường Vi hỏi.
Lâm Ấu Nương khẽ gật đầu: "Tôi, tôi là sinh viên đại học. Thiên Châu, tôi chỉ đến đây làm việc vào buổi tối".
"Nơi này không phù hợp với cô", Dạ Tường Vi nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh: "Sơn Tử, trả lương cho. cô bé này, trả thêm một tháng nữa rồi để cô ấy đi".
Ngô Sơn gật đầu, đang định đồng ý, nhưng Lâm Ấu Nương lại quỳ sụp xuống đất: "Chị Tường Vi, xin đừng sa thải em!"
"Em, em sẽ cố gắng làm việc hết sức và sẽ không gây rắc rối cho chị nữa. Cầu xin chị..."
"Tôi nói rồi, nơi này không thích hợp với cô', Dạ Tường Vi xua tay.
Ngô Sơn tiến lên kéo Lâm Ấu Nương đứng dậy: "Đi thôi".
Lâm Ấu Nương không chịu rời đi: "Chị Tường Vi, chị trừng phạt em cũng được, nhưng xin chị hãy tha cho Lưu tiên sinh".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương