Tử Thần Đào Hoa

Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?



Diệp Khuynh Thành mặc một chiếc váy dài đỏ rực. 

 Vóc dáng yêu kiều không vì tuổi tác mà trở nên sồ sề, ngược lại còn thêm phần hấp dẫn. 

 Lúc này, khuôn mặt trắng nõn kia hơi ửng hồng, càng tăng thêm cuốn hút. 

 Tô Đát Kỷ đang nằm trên giường, tuy những bộ phận quan trọng đều mặc quần áo, nhưng vẫn khiến Diệp Khuynh Thành có kinh ngạc như triều dâng sóng dậy. 

 Một cảm giác nguy hiểm bỗng chốc dâng lên. 

 Tuy Tô Đát Kỷ là chị của Lưu Phong, nhưng không hề có mối quan hệ huyết thống với anh. Cứ thế này thì e là con gái bà sẽ gặp nguy hiểm mất. 

 Trong phút chốc, đầu óc Diệp Khuynh Thành lóe lên rất nhiều suy nghĩ. 

 "Hai người đang làm gì vậy?", Diệp Khuynh Thành mỉm cười, cố gắng hỏi với giọng nói hòa hoãn. 

 Tô Đát Kỷ nhanh chóng lấy chăn che người, gò má cũng ửng hồng: "Vừa nãy cháu cảm thấy không khỏe nên Tiểu Phong chữa bệnh cho cháu". 

 "Cháu cũng không ngờ bảy năm không gặp, y thuật của Tiểu Phong lại giỏi như vậy". 

 "Vậy sao?", Diệp Khuynh Thành cũng có nghe nói sức khỏe của Tô Đát Kỷ không được tốt, bà lặng lẽ gật đầu rồi nhìn Lưu Phong ở phía sau: "Cô nghe Đan Quỳnh nói Lưu Phong đã đồng ý chuyện của con bé". 

 "Dù sao cô cũng là mẹ Đan Quỳnh, muốn nói chuyện với Lưu Phong trước khi hai đứa đăng ký kết hôn. Vậy cô ra ngoài chờ nhé". 

 Dứt lời liền xoay người rời đi. 

 Tô Đát Kỷ nhanh chóng mặc quần áo vào. 

 Tình huống này quả thực có chút xấu hổ. 

 Nhưng chị ấy vẫn không quên dặn dò Lưu Phong: "Nhóc con, đừng quên đòi một triệu tệ". 

 Lưu Phong ừm một tiếng rồi ra khỏi phòng, xuống tầng một, thấy Diệp Khuynh Thành đang ngồi chờ ở sô pha. 

 Nhìn thấy Lưu Phong xuống, Diệp Khuynh Thành liền đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nói: "Cháu đi theo cô". 

 Trên xe. 

 Diệp Khuynh Thành nói vẻ không quan tâm: "Cháu còn biết về y thuật?". 

 Lưu Phong nói thật: "Biết một ít ạ". 

 "Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?". 

 "Vâng, một buổi tối bảy tám lần cũng không vấn đề gì". 

 "Khụ", Diệp Khuynh Thành suýt nữa thì bị sặc nước miếng của chính mình, liếc mắt nhìn Lưu Phong: "Cháu biết về quản lý không?". 

 "Chuyện nhỏ", Lưu Phong bình thản nói: "Cô, cháu biết cô vẫn chưa hiểu rõ lắm về cháu. Nói thế này đi, chuyện gì trên đời này cháu cũng biết một ít". 

 "Sinh một đứa con đi". 

 "Khụ khụ", Lưu Phong cũng ho sặc sụa. 

 Bị vả mặt nhanh quá! 

 Đúng là việc gì anh cũng biết, nhưng sinh con thì anh không có trang bị. 

 Diệp Khuynh Thành nở nụ cười tao nhã, đưa một chai nước cho Lưu Phong: "Ý cô là để Đan Quỳnh sinh một đứa cho cháu đi". 

 Lưu Phong nhận chai nước uống một ngụm: "Cô đúng là biết đùa, cháu và Đan Quỳnh chưa có tình cảm, thực ra cháu cũng vì ứng phó với chị cháu, tiện thể lấy một triệu tệ cho chị cháu vui, còn việc sinh con..." 

 Ừng ực! 

 Lưu Phong nói được một nửa liền uống hết sạch chai nước. 

 Ngay sau đó, anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. 

 Bịch! 

 Đầu anh ngoẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự. 

 Diệp Khuynh Thành toét miệng cười: "Hừ, để tôi xem rốt cuộc cậu là ai". 

 Brừm! 

 Động cơ rền vang. 

 Chẳng mấy chốc, Diệp Khuynh Thành đã lái xe về đến biệt thự. 

 Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bà liền cõng Lưu Phong vào căn phòng ở tầng hầm. 

 Diệp Khuynh Thành đặt Lưu Phong lên một chiếc ghế sắt, đang định trói anh lại, thì anh ngẩng đầu lên: "Cô à, cô mất bao công sức như vậy, chắc không có ý đồ gì với cháu đấy chứ?". 

 Diệp Khuynh Thành sợ đến mức giật lùi lại: "Cậu... sao cậu lại tỉnh nhanh như vậy?". 

 Lúc ở trên xe, Diệp Khuynh Thành đã cho vào nước uống của Lưu Phong một lượng lớn thuốc ngủ. 

 Chắc chắn phải mất ba bốn tiếng mới có thể tỉnh lại, tại sao mới mười mấy phút mà Lưu Phong đã tỉnh? 

 Lưu Phong đứng lên, đi về phía Diệp Khuynh Thành. 

 Diệp Khuynh Thành có chút hoảng loạn, giơ chân đá về phía Lưu Phong. 

 Nào ngờ Lưu Phong lại chộp được mắt cá chân Diệp Khuynh Thành, ép bà vào góc tường. 

 Diệp Khuynh Thành không chút đề phòng, bị Lưu Phong ấn vào tường với một tư thế quái dị. 

 Bà nằm mơ cũng không ngờ đầu gối của mình có thể chạm được vào ngực. 

 "Trò vặt vãnh đó của cô sao mà qua được mắt cháu?", Lưu Phong thấy gò má Diệp Khuynh Thành ửng hồng, không khỏi nhếch môi nở nụ cười trêu chọc, chìa tay về phía lồng ngực của bà. 

 Diệp Khuynh Thành hất tay Lưu Phong ra: "Khốn kiếp, tôi là mẹ của Diệp Đan Quỳnh đấy!". 

 Diệp Khuynh Thành vốn định trói Lưu Phong lại rồi thẩm vấn anh, xem rốt cuộc anh là ai. 

 Dù sao Lưu Phong cũng quá bí ẩn. 

 Muốn tìm hiểu về anh thì cách hiệu quả nhất là dọa nạt và ép hỏi. 

 Nhưng không ngờ lại tự bê đá đập chân mình. 

 Nhìn khuôn mặt cười cợt của Lưu Phong, Diệp Khuynh Thành đang định nổi cáu thì nhìn thấy một sợi dây chuyền trong tay anh. 

 Diệp Khuynh Thành vội sờ cổ, phát hiện sợi dây chuyền trên cổ mình đã biến mất: "Lưu Phong, trả dây chuyền cho tôi!". 

 Lưu Phong quan sát sợi dây chuyền trong tay, sau đó không nhanh không chậm lấy một sợi dây chuyền khác trong túi áo ra, lồng hai sợi vào nhau. 

 Hoàn toàn khớp nhau. 

 "Họa Bì, không hổ là người phụ nữ của lão già kia", Lưu Phong ném cả hai sợi dây chuyền cho Diệp Khuynh Thành. 

 Diệp Khuynh Thành đỡ lấy, cả người ngây ra. 

 "Cậu... cậu là đồ đệ của Long Ngạo Thiên?". 

 Long Ngạo Thiên? 

 Lưu Phong sửng sốt. 

 Chẳng phải lão già kia nói mình tên là Triệu Nhật Thiên sao? 

 Không đúng, hình như có lần nằm ngủ, ông ta còn tự gọi mình là Diệp Lương Thần. 

 Khốn kiếp, quả nhiên không câu nào là nói thật. 

 "Cháu chỉ được coi là một nửa đồ đệ của ông ấy thôi", Lưu Phong lấy nhẫn Ngọc Bản ra. 

 Diệp Khuynh Thành nhìn chằm chằm nhẫn Ngọc Bản, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe. 

 Vẻ rạng rỡ vừa rồi cũng biến mất. 

 Bà nắm chặt hai sợi dây chuyền trong tay, một lúc lâu mới lên tiếng: "Bây giờ ông ấy sao rồi?". 

 "Ngỏm rồi". 

 "Ngỏm rồi?", Diệp Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó rưng rưng nước mắt: "Ha ha, chết hay lắm, chết hay lắm, năm đó ông ấy không từ mà biệt, bỏ mặc ba mẹ con tôi thấp thỏm lo âu. Nếu không nhờ bà đây chạy tới Thiên Châu mai danh ẩn tích, thì chắc là đã chết lâu rồi". 

 Nói một hồi, cơ thể Diệp Khuynh Thành khẽ run rẩy, chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy cánh tay nhỏ giọng khóc. 

 Khóc được một lát, hình như nhớ ra gì đó, Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu lên: "Đúng rồi, cậu đã tìm thấy những người phụ nữ khác của ông ấy chưa?". 

 Lưu Phong lắc đầu: "Cô là sư nương đầu tiên cháu tìm được sau khi trở về". 

 "Ha ha, tốt, tốt lắm!", Diệp Khuynh Thành cười lớn: "Lưu Phong, con rể ngoan của ta, những chuyện trước đó đều là hiểu lầm. Thảo nào cháu không sợ thuốc mê của cô, nếu là đồ đệ của ông ấy thì đừng nói là thuốc mê, cho dù là thạch tín cũng không giết được cháu". 

 Hình như tâm trạng của Diệp Khuynh Thành rất tốt, giải thích: "Thực ra cô chỉ muốn thăm dò cháu thôi, cháu đừng để bụng". 

 Thấy Diệp Khuynh Thành trở mặt nhanh như lật sách, Lưu Phong thầm nghĩ quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. 

 Lưu Phong chần chừ một chút, rồi vẫn hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng mình: "Lão già kia nói khi con gái chào đời, ông ấy đều xăm một bông hoa năm cánh lên mông, nhưng cháu từng nhìn mông của Đan Quỳnh thì không thấy có. Lẽ nào Đan Quỳnh không phải là con gái ông ấy?". 

 Diệp Khuynh Thành cười châm chọc: "Chẳng phải cậu biết biệt danh của tôi sao?". 

 "Ý cô là Họa Bì?". 

 "Đúng vậy", Diệp Khuynh Thành quay lưng về phía Lưu Phong, sờ mó mặt mình một lượt. 

 Sau hơn một phút, bà quay lại, khuôn mặt kia đã thay đổi. 

 Lưu Phong trợn mắt há mồm. 

Chương trước Chương tiếp