Tư Tổng, Phu Nhân Lại Muốn Hủy Hợp Đồng

Chương 24: Bóng tối



Chỉ trong chưa đầy một tuần, tin tức khu phố cổ bị Vương thị mua lại đã lan ra khắp Vĩnh Thành, bọn người kia đều cho rằng Vương Tiểu Nhiễm cô ngu ngốc, Vương thị sẽ lụi bại dưới tay cô.

Về phía Lăng Tường Tuyết đương nhiên cô ta rất vui mừng vì cô đã lọt vào cái hố được bọn họ đào sẵn, duy chỉ có một người rất bình thản mà đợi xem bước tiếp theo của cô.

- Thiếu gia, chúng ta thật sự giúp Lăng gia đối phó Vương gia sao? Chẳng phải cậu thích cô Tiểu Nhiễm, không muốn tổn hại đến cô ấy à?

- Chú theo bên cạnh tôi bấy lâu nay rồi chẳng lẽ còn chưa hiểu con người tôi sao?

- Quả thật tôi không hiểu

Đối với tâm tư thâm trầm đôi lúc thất thường của người này cho dù Trần Khiêm ông bên cạnh anh khá lâu nhiều lúc cũng không thể hiểu nỗi tâm tư của anh ta.

- Hiện tại chú không nhất thiết phải hiểu, chú bảo bọn họ chuẩn bị đi, chúng ta tuỳ thời có thể hành động

- Tôi biết rồi thưa thiếu gia

Trần Khiêm nhìn Bạch Thương Lãng một cái rồi mới xoay người rời đi, ông hiểu trong lòng đứa trẻ này nghĩ gì, chứng kiến cảnh tượng không nên chứng kiến khó trách hận cha ruột của mình như vậy.

Ông chỉ có thể một bên giúp đỡ anh ta, Bạch gia vốn là nên thuộc về hai mẹ con Bạch Thương Lãng.

Tiếng bước chân Trần Khiêm xa dần rồi tan biến theo bóng đêm tịch mịch, gió đêm lạnh lẽo cuốn theo từng hồi ký ức năm xưa trở về. Bạch Thương Lãng đưa mắt dõi lên bầu trời đầy sao trong lòng lại là một khoảng trống rỗng.

Tập đoàn Thương Hạo lúc trước vốn dĩ không phải thuộc về Bạch gia mà là của Cao gia, năm đó Cao Giai Hân cũng chính là mẹ của Bạch Thương Lãng tuổi còn trẻ đã rất có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh, được xếp vào top những doanh nhân thành đạt nhất của Vĩnh Thành.



Bà yêu ai không yêu lại mù quáng theo đuổi Bạch Thiếu Thương, ông ta chỉ là con của một tiểu thương bình thường, được người vừa có sắc vừa có tiền như Cao Giai Hân để ý đến phải nói là mừng còn không kịp.

Cao Giai Hân là đứa con gái duy nhất của Cao lão gia, cưới bà ấy tương lai cả Cao gia sẽ về tay, Bạch Thiếu Thương bản tính tham lam không ngốc gì mà để vụt mất cơ hội, mặc dù Cao lão gia cấm cản nhưng cuối cùng Cao Giai Hân uy hiếp bỏ nhà đi theo Bạch Thiếu Thương, Cao lão gia mới đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Ba năm qua đi, Cao Giai Hân rốt cục mang thai đứa con đầu lòng, thời điểm đó bà hẳn là rất vui mừng vì sắp được làm mẹ lại không biết rằng chồng mình ở sau lưng lại đi ngoại tình.

Bạch Thiếu Thương một chân đạp hai thuyền, bên này thì cưới Cao Giai Hân, bên kia lại cùng Lăng Tường Tuệ của Lăng gia qua lại.

Năm Bạch Thương Lãng bảy tuổi cũng chính là lúc tấn bi kịch của anh và mẹ anh bắt đầu, sau khi thâu tóm được hầu hết cổ phần của Thương Hạo, Bạch Thiếu Thương lại không xem Cao Giai Hân ra gì.

Cao lão gia cũng bị ông ta chọc cho tức giận mà lên cơn đau tim sau đó qua đời, Cao Giai Hân tìm Bạch Thiếu Thương hỏi cho rõ ràng lại bắt gặp ông ta cùng tình nhân đang ở trong chính ngôi nhà của mình làm ra chuyện không thể tha thứ.

Bạch Thiếu Thương không biết xấu hổ thừa nhận tất cả còn đuổi Cao Giai Hân cùng Bạch Thương Lãng ra khỏi nhà, nhưng bà ấy không dễ dàng chịu rời đi như vậy.

Lúc đó Bạch Thương Lãng cứ ngây thơ mà cầu xin ông ta, thấy ông ta nhìn mình có chút áy náy liền tưởng rằng ông ta còn chút lương tâm, chắc chắn sẽ không bỏ rơi mẹ con anh.

Nhưng là, cuối cùng Lăng Tường Tuệ đứng một bên lại lên tiếng hoàn toàn dập tắt đi chút áy náy còn sót lại nơi đáy mắt ông ta.

- Thiếu Thương, anh mềm lòng rồi sao? Nhớ cho kỹ, giữ lại cô ta nói không chừng một ngày cô ta trở mình lấy lại tất cả, đến lúc đó trở tay không kịp

Vậy là cho đến phút cuối cùng ông ta vẫn nhẫn tâm đẩy hai mẹ con anh ra đường. Hai người nhưng ba mạng lại lang thang đầu đường xó chợ.

Sinh ra là con nhà tài phiệt từ nhỏ ăn no mặc ấm nay lại vì chính người mình yêu mà bị lưu lạc khắp nơi, Cao Giai Hân ngày ngày sống trong oán hận.

Bạch Thương Lãng tuổi còn nhỏ cũng không thể làm được việc gì, Cao Giai Hân lại còn mang thai nên cứ thế chẳng thể xin việc, đương nhiên tiền không có lấy một xu nào.



Còn nhớ năm đó, bản thân anh đến cơm cũng không có mà ăn đến nỗi phải giành giật từng miếng ăn với đám mèo hoang. Mùa đông lạnh lẽo lại không có áo ấm để mà mặc, chỗ ở chỉ là một xó của khu nhà ổ chuột bị bỏ hoang.

Cao Giai Hân ngày một tiều tuỵ, phần vì không được ăn no mặc ấm như trước phần vì trong lòng nuôi oán hận, có một quãng thời gian bà ấy lâm bệnh nặng, mặc dù bị dồn vào đường cùng nhưng bà ấy vẫn rất tốt với anh.

Đôi lúc bà ấy có trách mắng, có trút giận lên người anh nhưng đó là vì bà ấy hận người đàn ông kia, anh không trách mẹ của mình.

Hồi ức về bà không phải là những trận đánh mắng kia mà là ánh mắt hiền từ của một người mẹ, ngoài mặt bà rất khắc nghiệt với anh nhưng anh biết lúc đó bà hay nhường thức ăn cho anh, đến cả những lúc anh bị thương bà cũng đau lòng.

Bạch Thương Lãng biết, anh biết bà khóc rất nhiều, anh tự trách lúc đó bản thân vô dụng để mẹ mình phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Mùa đông năm đó trời rất lạnh, Vĩnh Thành vào mùa đông tuyết rơi rất nhiều, bà ấy bệnh nặng đến nỗi không gượng dậy được.

Để chữa bệnh cho bà, anh đã đổi hết cả tự tôn của mình mà trở lại cầu xin Bạch Thiếu Thương, tuy nhiên người anh gặp được lại là Lăng Tường Tuệ.

Anh hận cái ánh mắt khinh bỉ mà bà ta dán lên người mình, người phụ nữ chen chân vào gia đình người khác không có tư cách nhìn anh như vậy, nhưng vì cứu mẹ anh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Kết quả ra sao? Anh quỳ như một con chó nhỏ trên nền tuyết chờ đợi sự thương xót nhưng mà đổi lại chỉ là những trận hắt nước lạnh của bà ta.

Cái lạnh thấm vào từng tấc da thịt lại khiến nỗi oán hận của anh dâng lên đến tột bậc, Lăng Tường Tuệ như bố thí mà ném cọc tiền vào mặt anh, lúc đó Bạch Thương Lãng chỉ nghĩ mau chóng cứu mẹ mình, tự tôn đã chẳng mấy quan trọng nữa.

Anh nhặt cọc tiền trở lại chỗ mẹ anh đang nằm, vậy mà ông trời lại không cho anh một cơ hội nào mà cướp mất mẹ cùng đứa em chưa chào đời của anh đi.

Trở lại với thực tại, Bạch Thương Lãng tay siết chặt lấy lan can trên sân thượng, thù xưa hận cũ đến một ngày gần đây thôi anh nhất định tính rõ ràng từng món một.
Chương trước Chương tiếp