Tư Tổng, Phu Nhân Lại Muốn Hủy Hợp Đồng

Chương 40: Yêu lại từ đầu



Sau phẫu thuật Vương Tiểu Nhiễm hồi phục rất tốt, ngoại trừ không nhớ ra một người thì còn lại đều ổn. Ba mẹ cô lo lắng định sẽ cho cô nghỉ ngơi thêm một thời gian nhưng Tiểu Nhiễm kiên quyết muốn đi làm nên họ không còn cách nào đành chiều theo ý của con gái.

Về phần Tiêu Tư bọn họ cũng không biết phải làm sao, tình cảm của anh dành cho Tiểu Nhiễm bọn họ đều nhìn thấy cả, họ cũng mong hai người đến được với nhau nhưng xem tình hình hiện tại chắc là Tiêu Tư đành phải cố gắng lại từ đầu.

- Vương tổng, Tư tổng bên Tiêu thị muốn gặp ngài

- Cho cậu ấy vào đi, nếu không tôi sợ cái cánh cửa phòng tôi hỏng mất đấy

- Vâng

Vương Thịnh ngồi trong phòng làm việc được trợ lý thông báo Tiêu Tư đến tìm mình liền lờ mờ đoán được anh đang muốn ông giúp việc gì.

Thôi thì lần này ông nhúng một tay vào giúp hai người họ cũng là chuyện tốt.

- Chú Thịnh, hôm nay cháu đến tìm chú là có việc cần nhờ chú

- Ừm, ngồi xuống rồi nói

- Vâng

- Chuyện của hai đứa nói đi, muốn chú giúp gì?

Tiêu Tư đương nhiên biết ông sẽ đoán ra ý định ngày hôm nay của mình nên không có điểm ngạc nhiên mà thay vào đó là đi thẳng vào vấn đề.

- Cháu muốn chú giúp cháu bắt Tiểu Nhiễm đi xem mắt

- Xem mắt? Với cháu sao?



- Không phải, là với người khác, cháu sẽ giới thiệu người, chú giúp cháu khuyên cô ấy đi xem mắt là được

- Cháu không sợ nó bị người ta cướp đi mất sao?

Vương Thịnh có chút nghi vấn, nếu nói là bắt Tiểu Nhiễm đi xem mắt thì đối tượng phải là Tiêu Tư mới đúng, Tiêu Tư ra nước đi này không biết là có nguyên nhân sâu xa gì.

- Cháu không sợ, chỉ cần Tiểu Nhiễm từ chối tất cả bọn họ, sau đó xem mắt với cháu, chú thúc giục cô ấy cộng với cháu đưa ra nhiều lợi ích lớn, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý lập hợp đồng hôn nhân với cháu

Nói đến nước này thì ông cũng hiểu ra âm mưu, à không, là kế hoạch của Tiêu Tư rồi, nếu nói về lợi ích thì ông nghĩ Tiểu Nhiễm chắc sẽ suy nghĩ lại, tính tình con gái ông thì ông biết, cái gì chứ tiền là hai mắt cô sáng rỡ liền.

Sau ngày hôm đó Vương Thịnh mới biết vì sao Tiêu Tư lại tự tin rằng cô sẽ từ chối mấy người xem mắt đó như vậy.

Mấy người đó tuy đại đa số là người có tiền nhưng cũng không nổi như mấy gia tộc bọn họ, cái đó cũng không là vấn đề, vấn đề ở đây là năm người xem mắt, người thì già bằng tuổi của ông, người thì xấu, người thì mấy đời vợ, người thì mập ú như con heo, người thì nợ đến vài chục tỷ, đến ông là người dễ tính như vậy mà còn chào thua huống gì đứa con gái ngang ngạnh mắt cao hơn đầu của ông.

Kể ra kế hoạch này của Tiêu Tư cũng không tồi, đầu tiên tìm mấy đối tượng không lọt nổi vào mắt của Tiểu Nhiễm để cô đi xem mắt, đương nhiên sau đó bọn họ đều bị cô đá đi mà ba cô thì không ngừng gây sức ép sau đó để anh ra tay sau cùng, đi xem mắt cùng cô rồi tung ra lợi ích khủng.

Nói thử xem một người chịu sức ép lớn thì đương nhiên sẽ tìm một người để đối phó, mà lúc đó người được dùng để đối phó sẽ là anh, một người vừa có tiền, có quyền lại có nhan sắc như anh cô lựa chọn cũng đâu có chịu thiệt, vậy là anh dễ dàng ký hợp đồng với cô rồi.

Đợi đến khi cô đến bên cạnh anh, anh tự sẽ có cách khiến cô yêu anh một lần nữa, phải nói rằng quả thật cô lại yêu anh thêm một lần rồi.

Vương Thịnh nhấp một ngụm trà rồi thở ra một hơi, xem ra là Tiêu Tư rất hiểu con gái của ông, điều này làm ông đứng ngồi không yên, sơ hở là mất con gái như chơi chứ chẳng đùa.

…----------------…

Người trên giường mi mắt khẽ động mà mở choàng mắt, cô nhìn trần nhà ngẩn người một lúc lâu, giấc mơ dài mà cô vừa trải qua dường như cũng chính là ký ức vụn vỡ bị cô đánh rơi lúc trước.



- Em tỉnh rồi sao, có thấy đau ở đâu không?

- Có, đau ở đây này

Cô chỉ vào bụng mình, nó hợp thời cũng kêu lên ọt ọt, người đàn ông bên giường hiểu ý cô muốn nói liền phì cười.

- Được rồi, có cháo đấy, để anh đi lấy cho

- Ừm

Rời đi một lúc mới thấy người đàn ông mang đến một tô cháo còn bốc hơi nghi ngút, anh ngồi xuống cạnh giường cẩn thận thổi nguội rồi từng muỗng một đút cho cô ăn.

- Phải rồi, sao anh lại ở nơi này?

- Anh nghe tin Bạch Duệ Hi về nước sau đó vài ngày lại không biết đi đâu, anh cho người điều tra biết cô ta đến đây, sợ cô ta bất lợi cho em nên đến đây

- Ồ, anh đến vừa lúc thật, vừa lúc em định về nước lại bị tai nạn

- Cũng may nhờ anh đó nếu không là em không còn mạng để trách móc đâu

- Anh nói vậy là sao, em không hiểu lắm

- Ý là máy bay ngày hôm đó bị trục trặc, rơi trên biển rồi, toàn bộ đều mất mạng

- Nghiêm trọng vậy sao?

- Chứ còn sao nữa, cũng may em phúc lớn mạng lớn đó
Chương trước Chương tiếp