Tư Tổng, Phu Nhân Lại Muốn Hủy Hợp Đồng
Chương 42: Trở về lại bị tranh giành!
Từ lúc trở về nước đến hiện tại trừ khi ở một mình hoặc trước mặt ba mẹ của cô thì Tiêu Tư luôn là một bộ băng sơn ngàn năm người khác chớ đến gần.
Về chuyện tang lễ của Tiểu Nhiễm không ai dám nhắc đến bởi vì anh luôn tin tưởng là cô chưa chết, bọn họ mà dám ho he liền ăn ngay một cú lườm sắc lẹm cho mà xem.
- Chuẩn bị đi chúng ta vào họp thôi
- Vâng, Tư tổng
Trợ lý đi theo anh âm thầm toát mồ hôi hột, cái khí lạnh bức người này quả không hổ là Tư tổng, chỉ là anh còn phải chịu cảnh này bao lâu nữa đây?!
- Tư tổng, dự án Tây Nam trấn chúng ta có nên tiếp tục đầu tư không, người cũng đã chết không có ai dám đứng ra điều hành
- Lúc trước như nào thì bây giờ cứ như vậy đi, còn nữa, cô ấy chưa chết, các người ai dám nói bậy thì cẩn thận cái miệng của các người đấy
- Vâng, chúng tôi không dám nói bậy nữa
Bọn họ hận không thể tát cho bản thân vài cái, khi không chọc vào chỗ đau của Tiêu Tư, suýt nữa thì bản thân rơi vào kết cục bi thảm rồi.
Cả phòng họp rơi vào thế bí bách, đám người ngồi đó vừa lau mồ hôi hột vừa vừa len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt Tiêu Tư.
- Được rồi, tan họp
Nghe được hai chữ tan họp như nghe được đặc ân, bọn họ hai chân mềm nhũn nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng họp.
- Ông có bị điên không vậy, khi không lại nói những lời đó
- Tôi đâu có biết được sự tình lại ra mức này
- Ông bị ngốc sao, cả Vĩnh Thành này ai chả biết vị trí của Tiểu Vương tổng trong lòng lòng Tư tổng
Rời khỏi phòng họp liền có màn đối thoại này, cũng đúng, vì một câu nói của ông ấy lại khiến cả phòng họp phải chịu trận theo, ai mà không oán trách cho được.
- Nhiễm Nhiễm, em rốt cuộc là đang ở đâu vậy?
Cả phòng họp chỉ còn lại Tiêu Tư ngồi ở đó, anh xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay anh đã huy động rất nhiều người của Tiêu gia đi tìm tung tích của Tiểu Nhiễm hiện tại anh vẫn đang chờ đợi.
’ Cốc cốc cốc ’
- Vào đi, có chuyện gì vậy?
- Tư tổng, người của chúng ta đã nhìn thấy Bạch Thương Lãng đi cùng với một người trông rất giống thiếu phu nhân
- Nhìn thấy họ ở đâu?
Tiêu Tư kích động bật dậy khỏi ghế, tuy chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng anh nhất định không bao giờ từ bỏ, thời khắc này trong lòng anh vui sướng đến chừng nào thì chỉ có anh biết rõ.
- Dạ là ở bến cảng, theo điều tra là từ địa điểm tuần trăng mật của anh cùng thiếu phu nhân đi về đến đây
- Chắc chắn là cô ấy rồi, đi, chúng ta đi tìm người
Nói đến liền chưa gì đã chẳng thấy người đâu nữa rồi, Uông Lăng Trác lắc đầu cảm thán tốc độ của anh quả thật là nhanh, cũng chỉ có Tiểu Nhiễm mới có thể khiến Tiêu Tư vội vàng như vậy.
…----------------…
- Này, chúng ta cứ vậy không che giấu gì mà đường hoàng trở về luôn sao?
- Có che giấu thì sao chứ, cũng đâu qua khỏi mắt Tiêu Tư, huống hồ anh ta vì tìm em đã huy động toàn bộ thế lực của Tiêu gia
Bạch Thương Lãng tuỳ ý dựa vào lưng ghế sofa nháy mắt trêu đùa Tiểu Nhiễm, cô gật gật đầu như hiểu ra, thế lực Tiêu gia lớn như vậy có che giấu cũng vô ích, có điều Bạch Thương Lãng đem cô về Bạch gia, anh ta không sợ Tiêu Tư đến dở nhà anh ta luôn sao?
- Anh đưa tôi về Bạch gia không sợ Tiêu Tư đến làm cho nhà của anh gà bay chó chạy sao?
- Anh ta sẽ không làm vậy đâu
- Sao anh biết tôi sẽ không làm gì anh, anh tự tin quá rồi đó
Tiêu Tư từ cửa chính đi vào, tuy miệng nói nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn đến Tiểu Nhiễm đang ngồi trên ghế.
Bốn mắt chạm nhau, giữa hai người có rất nhiều lời muốn nói với đối phương nhưng lại bị Bạch Thương Lãng chen ngang phá đám.
- Dựa vào tôi cứu vợ anh một mạng
Bạch Thương Lãng không khôi chậc lưỡi cảm thán, cái tên này đúng là tốc độ nhanh thật, bọn họ chỉ vừa về đến Bạch gia anh đã đưa người đến rồi.
- Hừ, đừng tưởng như vậy tôi có thể dễ dàng bỏ qua việc anh che giấu cô ấy
- Tôi che giấu cô ấy lúc nào chứ, là anh để vụt mất cô ấy, cho kẻ khác có cơ hội giở trò ly gián
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại khiến hai mắt Tiêu Tư tối sầm xuống, chuyện này anh tuyệt đối không cho phép có cơ hội xảy ra lần nào nữa.
Vương Tiểu Nhiễm mắt thấy hai người lại sắp đấu võ mồm liền chen ngang chặn lại, cô mới vừa trở về hiện tại rất muốn đến thăm ba mẹ nhưng lại bị Bạch Thương Lãng đưa về Bạch gia thế nên hiện tại là cơ hội tốt nhất a.
- Được rồi mà, hai người đường ầm ĩ nữa được không, em muốn về Vương gia ở vài ngày
- Không được
Hai tên đàn ông đồng thanh nói không được rồi quay sang nhìn nhau hai cặp mắt phát ra tia lửa điện, tình hình này nhìn chung có chút căng thẳng.
Mặc dù biết Tiểu Nhiễm nhớ nhà nhưng ở hẳn vầu ngày không biết là khi nào mới trở lại Tiêu gia, anh còn có rất rất nhiều chuyện muốn giải thích cho Tiểu Nhiễm, hẳn là anh chưa biết chuyện cô đã khôi phục tất cả ký ức.
Bạch Thương Lãng thì khó khăn lắm mới có cơ hội ở gần cô, anh đương nhiên không nỡ giao người ra, vốn dĩ tình yêu là ích kỷ như vậy, đấu tranh như vậy, nửa muốn giữ đối phương bên cạnh nửa lại không đành lòng nhìn thấy đối phương đau lòng.
Về chuyện tang lễ của Tiểu Nhiễm không ai dám nhắc đến bởi vì anh luôn tin tưởng là cô chưa chết, bọn họ mà dám ho he liền ăn ngay một cú lườm sắc lẹm cho mà xem.
- Chuẩn bị đi chúng ta vào họp thôi
- Vâng, Tư tổng
Trợ lý đi theo anh âm thầm toát mồ hôi hột, cái khí lạnh bức người này quả không hổ là Tư tổng, chỉ là anh còn phải chịu cảnh này bao lâu nữa đây?!
- Tư tổng, dự án Tây Nam trấn chúng ta có nên tiếp tục đầu tư không, người cũng đã chết không có ai dám đứng ra điều hành
- Lúc trước như nào thì bây giờ cứ như vậy đi, còn nữa, cô ấy chưa chết, các người ai dám nói bậy thì cẩn thận cái miệng của các người đấy
- Vâng, chúng tôi không dám nói bậy nữa
Bọn họ hận không thể tát cho bản thân vài cái, khi không chọc vào chỗ đau của Tiêu Tư, suýt nữa thì bản thân rơi vào kết cục bi thảm rồi.
Cả phòng họp rơi vào thế bí bách, đám người ngồi đó vừa lau mồ hôi hột vừa vừa len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt Tiêu Tư.
- Được rồi, tan họp
Nghe được hai chữ tan họp như nghe được đặc ân, bọn họ hai chân mềm nhũn nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng họp.
- Ông có bị điên không vậy, khi không lại nói những lời đó
- Tôi đâu có biết được sự tình lại ra mức này
- Ông bị ngốc sao, cả Vĩnh Thành này ai chả biết vị trí của Tiểu Vương tổng trong lòng lòng Tư tổng
Rời khỏi phòng họp liền có màn đối thoại này, cũng đúng, vì một câu nói của ông ấy lại khiến cả phòng họp phải chịu trận theo, ai mà không oán trách cho được.
- Nhiễm Nhiễm, em rốt cuộc là đang ở đâu vậy?
Cả phòng họp chỉ còn lại Tiêu Tư ngồi ở đó, anh xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay anh đã huy động rất nhiều người của Tiêu gia đi tìm tung tích của Tiểu Nhiễm hiện tại anh vẫn đang chờ đợi.
’ Cốc cốc cốc ’
- Vào đi, có chuyện gì vậy?
- Tư tổng, người của chúng ta đã nhìn thấy Bạch Thương Lãng đi cùng với một người trông rất giống thiếu phu nhân
- Nhìn thấy họ ở đâu?
Tiêu Tư kích động bật dậy khỏi ghế, tuy chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng anh nhất định không bao giờ từ bỏ, thời khắc này trong lòng anh vui sướng đến chừng nào thì chỉ có anh biết rõ.
- Dạ là ở bến cảng, theo điều tra là từ địa điểm tuần trăng mật của anh cùng thiếu phu nhân đi về đến đây
- Chắc chắn là cô ấy rồi, đi, chúng ta đi tìm người
Nói đến liền chưa gì đã chẳng thấy người đâu nữa rồi, Uông Lăng Trác lắc đầu cảm thán tốc độ của anh quả thật là nhanh, cũng chỉ có Tiểu Nhiễm mới có thể khiến Tiêu Tư vội vàng như vậy.
…----------------…
- Này, chúng ta cứ vậy không che giấu gì mà đường hoàng trở về luôn sao?
- Có che giấu thì sao chứ, cũng đâu qua khỏi mắt Tiêu Tư, huống hồ anh ta vì tìm em đã huy động toàn bộ thế lực của Tiêu gia
Bạch Thương Lãng tuỳ ý dựa vào lưng ghế sofa nháy mắt trêu đùa Tiểu Nhiễm, cô gật gật đầu như hiểu ra, thế lực Tiêu gia lớn như vậy có che giấu cũng vô ích, có điều Bạch Thương Lãng đem cô về Bạch gia, anh ta không sợ Tiêu Tư đến dở nhà anh ta luôn sao?
- Anh đưa tôi về Bạch gia không sợ Tiêu Tư đến làm cho nhà của anh gà bay chó chạy sao?
- Anh ta sẽ không làm vậy đâu
- Sao anh biết tôi sẽ không làm gì anh, anh tự tin quá rồi đó
Tiêu Tư từ cửa chính đi vào, tuy miệng nói nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn đến Tiểu Nhiễm đang ngồi trên ghế.
Bốn mắt chạm nhau, giữa hai người có rất nhiều lời muốn nói với đối phương nhưng lại bị Bạch Thương Lãng chen ngang phá đám.
- Dựa vào tôi cứu vợ anh một mạng
Bạch Thương Lãng không khôi chậc lưỡi cảm thán, cái tên này đúng là tốc độ nhanh thật, bọn họ chỉ vừa về đến Bạch gia anh đã đưa người đến rồi.
- Hừ, đừng tưởng như vậy tôi có thể dễ dàng bỏ qua việc anh che giấu cô ấy
- Tôi che giấu cô ấy lúc nào chứ, là anh để vụt mất cô ấy, cho kẻ khác có cơ hội giở trò ly gián
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại khiến hai mắt Tiêu Tư tối sầm xuống, chuyện này anh tuyệt đối không cho phép có cơ hội xảy ra lần nào nữa.
Vương Tiểu Nhiễm mắt thấy hai người lại sắp đấu võ mồm liền chen ngang chặn lại, cô mới vừa trở về hiện tại rất muốn đến thăm ba mẹ nhưng lại bị Bạch Thương Lãng đưa về Bạch gia thế nên hiện tại là cơ hội tốt nhất a.
- Được rồi mà, hai người đường ầm ĩ nữa được không, em muốn về Vương gia ở vài ngày
- Không được
Hai tên đàn ông đồng thanh nói không được rồi quay sang nhìn nhau hai cặp mắt phát ra tia lửa điện, tình hình này nhìn chung có chút căng thẳng.
Mặc dù biết Tiểu Nhiễm nhớ nhà nhưng ở hẳn vầu ngày không biết là khi nào mới trở lại Tiêu gia, anh còn có rất rất nhiều chuyện muốn giải thích cho Tiểu Nhiễm, hẳn là anh chưa biết chuyện cô đã khôi phục tất cả ký ức.
Bạch Thương Lãng thì khó khăn lắm mới có cơ hội ở gần cô, anh đương nhiên không nỡ giao người ra, vốn dĩ tình yêu là ích kỷ như vậy, đấu tranh như vậy, nửa muốn giữ đối phương bên cạnh nửa lại không đành lòng nhìn thấy đối phương đau lòng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương