Tư Tổng, Phu Nhân Lại Muốn Hủy Hợp Đồng

Chương 9: Hồ Ly tinh?!



Một ngày lại một ngày nữa trôi qua, cái danh Tiêu thiếu phu nhân của cô cả bàn dân thiên hạ đều biết cả rồi.

Nguyên nhân thì còn ai vào đây nữa, chính là lão công thích tìm chuyện cho cô chứ ai.

Chuyện là vào vài ngày trước đó, tên đàn ông nào đó lại động tay động chân ở công ty, thế là cô trở thành hồ ly tinh quyến rũ Tư tổng.

- Vương Tiểu Nhiễm, cô giỏi quá nhỉ, tôi còn thắc mắc tại sao cô lại nhanh chóng được thăng chức như vậy

- Cô nói như vậy có ý gì?

Lăng Tường Tuyết không biết ăn nhầm thuốc nổ gì lại đến chỗ cô phát hoả, mới vừa sáng sớm cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Ý gì, đồ hồ ly tinh như cô biết rõ Tư tổng đã có vợ mà còn đi quyến rũ

- Quyến rũ? Tư tổng?

- Cô đừng giả vờ giả vịt ở đây, chính mắt tôi nhìn thấy cô ngồi lên đùi Tư tổng

Xung quanh hai người không ít cặp mắt dán lên người cô, tiếng xì xầm bàn tán nói cô quyến rũ người khác khiến cô khó chịu.

- Tôi ngồi lên đùi anh ta? Cô làm rõ rồi hẳn nói đi, là anh ta kéo tôi đấy

- Cô nhìn rõ chút đi, nghe nói vợ Tư tổng là tiểu thư Vương thị đó, cô có gì bằng cô ấy mà nói Tư tổng làm vậy với cô?

Cô bĩu môi, đem bản thân so sánh với chính mình còn không bằng được sao?

" Đầu đuôi cũng tại tên đàn ông thối đó, đêm nay anh chuẩn bị ngủ phòng khách đi! "

Trong lòng Tiểu Nhiễm đem Tiêu Tư lật đi lật lại mà mắng đến bảy bảy bốn mươi chín lần, không tại anh kéo tay làm cô ngã thì đâu đến mức này.

- Cô ta làm sao thì tôi như thế đấy, sao nào?!

- Hôm nay tôi phải thay Vương tiểu thư dạy dỗ cô một bài học

- Cô muốn dạy người khác đến vậy, hay để tôi bảo Tiêu Tư giúp cô chuyển đến nhà trẻ làm bảo mẫu

- Còn cứng miệng, để xem tôi dạy dỗ cô ra sao

Lăng Tường Tuyết đưa tay định tát vào mặt cô, cô nhanh tay bắt lấy cánh tay cô ta còn không quên dùng bộ mặt khiêu khích làm cho cô ta nổi điên lên.

- Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi chứ, đến miệng bản thân còn không quản được

- Cô chờ đó, cô tưởng tôi không làm gì được cô sao

- Tôi đang chờ cô tung ra trò khỉ gì đây

Đối với lời nói của cô ta Vương Tiểu Nhiễm còn lâu mới sợ, đừng quên cô còn có lão đại chống lưng ở đây.



- Bảo vệ, mau vào đây lôi cái người không biết tốt xấu này ra ngoài

- Yo, lại còn gọi tới bảo vệ sao

Hai người bảo vệ theo đó vào trong nắm lấy cánh tay cô định lôi đi.

" Không phải chứ, mấy tên này không phân biệt phải trái gì cả vậy"

Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thì tên đầu sỏ của vụ việc này cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

- Các người làm cái gì cô ấy vậy?

Giọng nói đầy uy lực của anh khiến đám người giật mình, ánh mắt Tiêu Tư đánh lên cánh tay cô bị hai nam nhân khác chạm vào.

- Tư tổng, cô ta quyến rũ anh, nếu để Vương tiểu thư biết liền không tốt

Lăng Tường Tuyết một cái dạng làm như quan tâm lắm đến gia đình người khác thực chất là đang tìm cách hạ bệ cô đây mà.

- Chuyện này cô ấy biết rồi, còn là người biết rọc hơn ai hết đấy

- Cái này... nhưng một người như cô ta không xứng ở lại công ty

- Đúng là không xứng, vậy thì mau dọn đồ cút đi

- Cô nghe thấy chưa, Tư tổng bảo cô cút

Cô ta còn đang đắc ý vênh mặt với cô thì bị vệ sĩ của anh từ đằng sau bước tới bắt lấy lôi ra ngoài.

- Khoan đã, các ngươi có phải bắt nhầm người rồi không, mau thả tôi ra

- Bọn họ không bắt nhầm đâu, từ ngày mai không cần đến đây làm nữa

- Tư tổng tôi sai rồi

- Ồ! Sai ở đâu?

Anh nhướng mày đôi mắt không chút cảm xúc nhìn Lăng Tường Tuyết, cô ta vùng ra khỏi vệ sĩ của anh nhưng bất thành, vệ sĩ của Tiêu gia đâu phải hạn nuôi cho tốn cơm.

- Tôi... tôi...

- Để tôi nói cho cô nghe, cô sai ở chỗ động vào người không nên động, dám bắt nạt vợ tôi

- Vợ anh? Cô ta?

Lăng Tường Tuyết tay chỉ thẳng vào mặt cô, ở đời cô ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt nên không khỏi khó chịu nhíu mày.

- Không sai, bỏ ngay tay của cô xuống trước khi tôi cho người phế nó đi



Anh trầm giọng lên tiếng, cô ta sợ hãi rụt tay lại, cô ta biết rõ rồi, lần này thua một cách thê thảm.

- Lôi ra ngoài

Vệ sĩ lôi cô ta ném ra ngoài, tuy nhiên ánh mắt tên đàn ông nào đó vẫn dán chặt vào cánh tay cô.

- Các người còn không buông vợ tôi ra, định dắt về nhà luôn à?!

Ánh mắt sắc lẹm như chim ưng khiến hai bảo vệ run rẩy bỏ tay cô ra, Tiêu Tư vội tiến đến kéo cô vào lòng mình như đánh dấu chủ quyền.

- Các người hiện tại đã biết rồi chứ, không cần tôi nhắc lại đúng không?

Tiêu Tư quét mắt một lượt qua đám nhân viên, bọn họ đương nhiên không dám lắc đầu rồi.

Không nói đến cô hiện tại xem như nữ chủ nhân của công ty này, còn có cả Vương thị sở hữu khối tài sản khổng lồ phía sau cô, đại tiểu thư Vương gia được Vương tổng nuông chiều.

Bọn họ cho dù cả đời này cũng không dám chọc người có gia thế lớn như vậy.

...----------------...

- Anh làm cái gì vậy?

Cô khó hiểu nhìn anh, cánh tay của cô bị anh cầm rửa tới rửa lui cả nửa tiếng đồng hồ rồi, khi nào cô mới được đi đây?

- Rửa tay thôi, khoan đã, để sát khuẩn khử mùi đã, không thể để bám mùi của người đàn ông khác

Tiêu Tư có vẻ như rất chăm chú, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mềm của cô.

Tuy anh rửa tay cho cô khá lâu nhưng lại không có vết đỏ cũng không đau rát, xem như còn được nếu không cô sẽ cho anh nghe diễn văn.

- Được rồi, rửa lâu rồi đó, chắc là không sao

- Tàm tạm, mà sao em dám cho bọn họ động vào hả?

- Em làm sao đấu lại bọn họ, anh xem một cô gái yếu đuối như em làm sao là đối thủ của hai người đàn ông

- Vợ nói cũng đúng, ngày mai em không cần đi làm nữa

- Tại sao?

- Mai em sẽ biết thôi

- Nhưng....

- Tiền chứ gì, anh có thừa, nuôi em cả đời cũng không hết

- Vậy OK, không được nuốt lời
Chương trước Chương tiếp