Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 120



Thời gian trôi trong tâm ma cảnh nhanh hơn hiện thực, A Ly không dám chậm trễ, ổn định tâm thần, thúc đẩy sức mạnh còn sót lại.

Thế gian nay chỉ có sức mạnh thiên đạo mới có thể thẳng thừng chống lại ác ma.

“Sau khi vào tâm ma cảnh, tám phần ngươi và Giang Bạch Nghiễn sẽ không ở cùng một nơi.”

Sức lực dần dần trôi đi, giọng A Ly hơi khàn:

“Ngươi được sức mạnh thiên đạo bảo vệ, còn hắn là nguồn gốc tà khí, hai bên bài xích nhau. Đến khi đó mu bàn tay ngươi sẽ hiện ra dấu ấn thiên đạo, cách Giang Bạch Nghiễn càng gần, màu sắc dấu ấn càng đậm.”

Nhờ đó Thi Đại có thể tập trung lại với Giang Bạch Nghiễn nhanh nhất.

“Còn nữa...nhớ kỹ, đừng chủ động nói với Giang Bạch Nghiễn hắn đang ở tâm ma cảnh.”

Hồ ly trắng hít sâu một hơi:

“Một khi Giang Bạch Nghiễn có ý thức, tâm ma cảnh sẽ lập tức sụp đổ. Đến lúc đó, ác ma xây dựng lại ảo cảnh, ta không còn sức để đưa ngươi vào nữa.”

A Ly chỉ nói đến thế, một tia sáng lóe ra khỏi trán.

Cảnh tượng trước mắt Thi Đại thay đổi.

Ngoài dự đoán, nơi này không có tà khí ngút trời, cũng chẳng thấy yêu ma quỷ quái thông thường trong tâm ma cảnh, nàng chớp đôi mắt, vậy mà lại đang đứng trong phòng mình.

Vì những việc đã xảy ra ban nãy, lòng dạ vẫn rối như tơ vò.

Thi Đại cố nén bất an, nhớ lại dấu ấn thiên đạo mà A Ly đã nói, rủ mắt liếc nhìn.

Trên mu bàn tay phải của nàng có thêm một vệt tròn đỏ nhạt.

Rồi lại quan sát xung quanh, quả thật là căn phòng nơi Thi Đại đã sống ở thành Trường An, chẳng có gì khác biệt.

Dẫu đây là tâm ma cảnh của Giang Bạch Nghiễn, thực ra còn nghiêm trọng hơn tâm ma rất nhiều.

Ác ma muốn bóc tách thiện niệm của chàng triệt để, chắc chắn sẽ động tay động chân từ bên trong, khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng hiểm ác nhất.

Phải nhanh chóng tìm được chàng.

Đầu ngón tay không kiềm nổi run rẩy, Thi Đại siết chặt.

Qua lời kể của A Ly, nàng đã sắp xếp đại khái chân tướng của họa diệt thế.

Ác ma thượng cổ dự định thức tỉnh trong cơ thể của Giang Bạch Nghiễn, một khi chàng bị ác niệm ăn mòn, Đại Chiêu sẽ hóa thành địa ngục nhân gian như trong ký ức của A Ly.

Cơ hội chỉ có một, họ tuyệt đối không được thất bại.

Lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, Thi Đại gác lại cảm xúc, đẩy cửa phòng.

Xét đến cùng, nàng chỉ là người bình thường tuổi tác chưa đủ lớn, gặp biến cố nhường này, đáy lòng đong đầy khủng hoảng và bất an.

Nhưng nàng muốn tìm Giang Bạch Nghiễn.

Cửa phòng rộng mở, gió lạnh lùa vào, thổi qua gò má nàng đau nhức.

Thi Đại vô thức híp mắt, tập trung nhìn kỹ lại, không khỏi cau mày.

Trên trời là sắc mực vô tận, mây đen dày đặc phủ kín đỉnh đầu, mờ mịt chẳng chút ánh sáng.

Khói đen lượn lờ giữa không trung, nàng phân biệt tỉ mỉ, phát hiện vậy mà lại là tà khí.

Hơi thở yêu tà đen đặc như một tấm lưới khổng lồ, che trời lấp đất, bao phủ hơn nửa thành Trường An.

Trường An là đô thành Đại Chiêu, nào từng để tà ma ngang ngược nhường này bao giờ.

Lòng Thi Đại thấy không ổn, bỗng có tiếng gọi giật mình cách đó không xa:

“Tiểu thư, người sao vậy?”

Nghe tiếng nhìn lại, là thị nữ Thải Chi trong phủ.

Biểu cảm Thải Chi hoảng hốt, vội vã đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.

Thi Đại cúi đầu, nhìn rõ dáng vẻ của mình, lòng bỗng vỡ lẽ.

Trước khi nàng tiến vào tâm ma cảnh, từng ôm Giang Bạch Nghiễn vào lòng, nhuốm máu của chàng.

Hai tay và làn váy đỏ rực một mảng, chắc hẳn vành mắt cũng đã đỏ bừng, thoạt trông chật vật quá đỗi.

“Không sao.”

Thi Đại nói thẳng:

“Giang Bạch Nghiễn đâu?”

Thải Chi sửng sốt:

“Giang Bạch Nghiễn?”

Nàng ta vừa lên tiếng, Thi Đại đã thấy không đúng.

Thải Chi không thân với Giang Bạch Nghiễn, trước đây lúc nào cũng cung kính có lễ gọi chàng “Giang công tử“.

“Vẫn chưa tìm được.”



Thải Chi an ủi cười bảo:

“Tiểu thư đừng sốt ruột. Thuật sĩ và quan binh toàn thành Trường An đều đang truy lùng hắn, chắc chắn không lâu nữa sẽ tìm ra thôi.”

Chờ đã, cái gì mà “toàn thành Trường An đang truy lùng chàng”? Giang Bạch Nghiễn đã xảy ra chuyện gì?

Dự cảm không may càng lúc càng mãnh liệt, lòng Thi Đại giật thót:

“Hôm nay là ngày mấy?”

Thải Chi dịu giọng đáp:

“Hai mươi mốt tháng hai.”

Cách tiết xuân phân đã qua mười ngày, trong mười ngày này, ký ức Thi Đại hoàn toàn trống rỗng.

Dấn thân vào tâm ma cảnh, nàng chẳng màng logic chặt chẽ gì nữa, tùy ý bịa lý do:

“Vừa nãy ta bị yêu vật tấn công, đập trúng đầu, không nhớ rõ chuyện mấy ngày nay. Tại sao Giang Bạch Nghiễn lại bị truy bắt?”

Toàn thân Thi Đại nhuốm máu, trông cũng phù hợp với những gì nàng miêu tả.

Thải Chi chần chừ một thoáng, cẩn thận nói:

“Tiểu thư không nhớ sao? Tà khí trong cơ thể hắn không ổn định, ác ma thượng cổ sắp thức tỉnh, muốn phong ấn ác ma, cần...cần phải giết hắn mới được.”

Thi Đại hé môi, mãi một lúc sau cũng không lên tiếng.

Từ lời Thải Chi, nàng đã biết đầu đuôi câu chuyện trong mười ngày này.

Tiết xuân phân, Giang Bạch Nghiễn nửa đêm không ngủ, tình cờ nghe được đối thoại giữa Thi Kính Thừa và Thi Đại.

Trong tâm ma cảnh, sở dĩ Thi Kính Thừa giữ chàng lại Thi phủ, không phải vì thân phận con trai của bạn cũ.

Ngay từ đầu, Thi Kính Thừa đã biết, Giang Bạch Nghiễn là vật chứa được ác ma lựa chọn.

Tất cả tình cảm dịu dàng đều là giả dối.

Thi Kính Thừa và Mạnh Kha tận tâm bảo vệ chàng, cũng chỉ muốn áp chế tà khí trong cơ thể chàng.

Thậm chí Thi Đại cố ý gần gũi chàng, cũng có ý đồ ngăn cản ác ma thức tỉnh.

Thực tế Thi Đại chán ghét chàng cùng cực, xem chàng là tà tu dơ bẩn chẳng chịu nổi.

Thải Chi không rõ nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện đêm khuya, chỉ biết khi “Thi Đại” nhàn rỗi nói vài câu với nàng ta, từng nghe nàng nhắc đến Giang Bạch Nghiễn.

“Nếu không vì áp chế tà khí, ai muốn qua lại với hắn? Hắn ở chung với tà tu ngần ấy năm, ai biết hắn đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn, tính tình quái gở đáng sợ, chỉ ở kế bên hắn thôi, ta phải cố nén buồn nôn rồi.”

Trên đời không còn chuyện gì tàn nhẫn hơn thế này nữa.

Cho người trong tuyệt cảnh chút hi vọng nhỏ nhoi, rồi khiến chàng mất hết tất cả chỉ trong một đêm.

Hóa ra từ đầu đến cuối, chàng chưa từng sở hữu gì cả.

Tối đó Giang Bạch Nghiễn biết chân tướng, khéo thay ác ma thức tỉnh, tà khí tràn ra ngoài.

Thi Kính Thừa thấy vậy, vì muốn trấn áp ác ma thượng cổ đã rút đao đâm thẳng vào chàng, muốn giết chết chàng ngay tại chỗ.

Sau một trận tử đấu, chẳng rõ hành tung của Giang Bạch Nghiễn nữa.

Thi Đại nghe mà hoảng hồn.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hướng phát triển của chuyện này, khéo sao lại có dấu vết đáng ngờ.

Thi Đại xuyên đến đây, thái độ đối xử với Giang Bạch Nghiễn khác xa một trời một vực với nguyên chủ.

Nguyên chủ vô cùng đề phòng Giang Bạch Nghiễn, xem chàng như hồng thủy mãnh thú, chưa từng có sắc mặt tốt với Giang Bạch Nghiễn.

Sau khi Thi Đại đến đây, lần đầu gặp chàng, mặt mày lại đong đầy ý cười, vui vẻ chào hỏi chàng.

Thái đột đột ngột thay đổi, sao không khiến người ta nghi ngờ cho được.

Dấn thân vào ảo cảnh ấy, làm sao Giang Bạch Nghiễn có thể không nảy sinh ác niệm kia chứ.

Nửa đời trước trôi nổi trong biển máu và đau đớn, là vật chứa của ác ma, được vài tháng yên ổn lại hóa thành công cụ để chính đạo giam giữ ác ma.

Chẳng một giây phút nào chàng được sống cho chính mình.

Gió lạnh phất qua mặt, rét mướt thấu xương, như khoét từng thớ máu thịt.

Thi Đại lặng thinh cúi đầu, nhìn dấu ấn thiên đạo trên mu bàn tay mình.

Mùa xuân ở thành Trường An, lại lạnh lẽo như đông.

Nóc nhà san sát nhau chập trùng tựa xương thú, sắc đêm mờ mịt, một làn váy đỏ lay động trên không, như chim non bay lên lượn xuống.

Tà khí ập đến trước mặt, tựa sóng biển vỗ khắp người, Thi Đại nhờ bùa bay lên, lướt đi trên thành Trường An.

Vì tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn dần dần thức tỉnh, sức mạnh của ác ma thượng cổ cũng mạnh mẽ hơn, muốn vùng thoát khỏi Huyền Tẫn Môn.

Yêu tà nổi dậy khắp nơi trong Đại Chiêu, ngang ngược chốn nhân gian.

Thi Đại đi thẳng về trước, chỗ nào cũng trông thấy sương đen rợp trời, ác yêu chiếm cứ đầu đường cuối hẻm, bách tính bình dân bỏ chạy tán loạn.

Không ngớt tiếng khóc than, kêu gào thảm thiết, phố phường từng sôi động nhường ấy chẳng còn sầm uất nữa, trở thành bãi săn giết chóc tràn lan.



Chạng vạng, ánh chiều tà đỏ như máu, màn đêm tựa lưới đánh cá kéo dài vô tận, chậm rãi phủ xuống từ nơi chân trời.

Xa xa ngoài cửa thành, ngoại ô thành Trường An càng thêm hỗn loạn.

Bóng tối dày đặc như sóng dữ, ào ạt vọt tới từ bốn phương tám hướng. Núi rừng lay động, bóng quỷ yếu ớt chập trùng, mang theo vài tiếng gào thét oán than.

Màu sắc dấu ấn thiên đạo trên mu bàn tay đậm hơn, đã hóa thành đỏ máu.

Thi Đại vung bùa ép lui một con yêu ma, ánh mắt tập trung nhìn vào một nơi, sắc mặt thoáng thay đổi.

Đây là rừng sâu yên tĩnh không người, tọa lạc tại ngoại ô hoang vắng, vì nghĩa địa dưới chân núi mà âm khí rất nặng.

Hiển nhiên, yêu tà cũng đông đúc chẳng kể xiết.

Ngước mắt nhìn qua, thi thể máu thịt be bét chất thành ngọn núi.

Mỗi một con yêu ma đều bị kiếm khí chém chết, tứ chi rải rác trong rừng, máu đổ như mưa, nhuộm cỏ cây xanh biếc thành sắc đỏ sậm.

Cảnh tượng hệt như địa ngục.

Tà khí cuồn cuộn, máu chảy thành sông, nơi nào cũng có thể trông thấy những khối thi thể vỡ vụn.

Thi Đại gần như chẳng có chỗ dừng chân.

Máu tanh khiến người ta ngạt thở, nàng thăm dò gọi:

“Giang Bạch Nghiễn?”

Không ai đáp lời.

Với tình hình trước mắt, dù Giang Bạch Nghiễn nghe thấy, có lẽ cũng không muốn trả lời.

Thi Đại siết chặt lôi hỏa phù.

Bôn ba khắp thành Trường An lâu như vậy, nàng đã kiệt sức rã rời, linh khí gần như chẳng còn bao nhiêu, hai chân vừa đau vừa mỏi.

Trên người có vài vết thương mới, máu tươi rịn ra ngoài, đau đớn rõ rệt, vậy mà Thi Đại chẳng buồn nghĩ đến.

Giang Bạch Nghiễn đang ở đâu?

Sau lưng đột nhiên xuất hiện sát khí, nàng xoay người vung bùa.

Vài con yêu ma bị tia sét trói buộc, ánh lửa bập bùng, cháy thành tro bụi.

Gió lạnh lướt qua làm cành lá vang vọng, từng đôi mắt đen ngòm hiện ra trong những cái bóng đổ ngược đan xen phức tạp.

Yêu vật nơi này quá nhiều, thấy nàng lẻ loi một mình, dần dần kiệt sức, đã xem nàng là con mồi.

Lẽ nào xuất sư bất lợi phải bỏ mạng tại đây?

Thi Đại nhìn mu bàn tay, màu sắc dấu ấn đậm hơn, đỏ đến mức gần như đen đi.

Giang Bạch Nghiễn đang ở cách đây không xa.

Nàng lại gọi một tiếng:

“Giang Trầm Ngọc?”

Vẫn không có ai trả lời, rõ ràng Giang Bạch Nghiễn chẳng muốn để ý đến nàng.

Hơi thở người sống dụ dỗ nhiều tà ma hơn, rừng cây vang lên sột soạt.

Sau khi nàng dứt lời, xung quanh yên tĩnh trong một thoáng ngắn ngủi...

Chớp mắt sương đen như châu chấu lít nha lít nhít tuôn trào, ập thẳng trước mặt!

Đáy lòng lặng lẽ niệm pháp quyết, Thi Đại thành thạo giơ bùa, phác họa tia chớp chói mắt, nổ vang trời.

Bốn phương tám hướng toàn là bóng đen ngo ngoe rục rịch, khó khăn lắm mới tiêu diệt yêu tà trước mặt, sau lưng lại bùng lên sát cơ.

Vết thương trên vai nứt toạc trào máu, Thi Đại cắn răng nhịn đau, thoáng chốc xoay người.

Nàng chưa kịp vung lôi hỏa phù.

Mùi máu tanh đã ùn ùn kéo đến, không chút dấu hiệu báo trước, một luồng gió lạnh bỗng phớt qua.

Có người ôm nàng vào lòng, ngăn cách tất cả yêu ma bên ngoài.

Cánh tay xen lẫn hơi lạnh áp sát lưng nàng, lồng ngực gần trong gang tấc, trái tim nảy lên mãnh liệt, thình thịch kêu vang.

Kiếm khí sắc bén, bóng lạnh lăn tăn.

Máu tươi nở rộ, hóa thành dòng suối nhỏ, không nói tiếng nào, Giang Bạch Nghiễn ôm nàng vào lòng.

Sức lực quá lớn, như đang giam cầm.

Sợ chàng lại biến mất không thấy đâu nữa, Thi Đại dùng sức ôm lại chàng.

Bên tai im ắng một chốc, Thi Đại nghe thấy tiếng cười của Giang Bạch Nghiễn.

Hệt như lần đầu gặp mặt, giọng điệu thiếu niên biếng nhác, gọi nàng đầy châm chọc:

“Thi tiểu thư?”
Chương trước Chương tiếp