Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 123



Một cuộc xâm nhập chưa từng trải nghiệm bao giờ.

Từ khi Giang Bạch Nghiễn hiểu chuyện đến nay, rạch qua cơ thể chàng, phần lớn là đao kiếm sắc bén.

Khoảnh khắc mũi đao nhọn hoắc xuyên qua máu thịt, chỉ có đau nhói vô tận.

Mà đêm nay, thông qua răng môi, một bộ phận của Thi Đại đã hòa tan cùng chàng.

Lệ khí tự ghét tự hủy bị đập tan, như ánh trăng bỗng dưng soi sáng cõi lòng.

Chạm vào ánh mắt chàng, Thi Đại không khỏi ngẩn ngơ.

Trước khi bị nàng cưỡng hôn, thái độ Giang Bạch Nghiễn rất lạnh nhạt cứng rắn, dẫu Thi Đại biết chàng vốn cứng miệng mềm lòng...

Nhưng lúc này, mắt Giang Bạch Nghiễn ngập nước mơ màng, gò má ửng đỏ như lên cơn sốt.

Bị chàng nhìn chằm chằm bằng dáng vẻ thế này, chỉ một ánh mắt thôi, vành tai Thi Đại đã nóng ran.

Nhận thức về nụ hôn của nàng đến từ phim ảnh và tiểu thuyết, lần này mơ màng duỗi đầu lưỡi, ngay cả bản thân nàng cũng chẳng rõ mình hôn có đúng hay không.

Vậy mà lại nhớ rất rõ cảm nhận trong một thoáng ấy, dâng lên tê dại, đầu óc trống rỗng, như bị đốt nóng đến tan chảy.

Đầu óc nóng lên hôn người ta xong rồi, Thi Đại có chút phiền muộn.

Nàng đè Giang Bạch Nghiễn dưới người, hai tay chống bên giường, không để mình chạm vào vết thương của chàng.

Lúc này cúi đầu nhìn qua, một vết xước trước ngực chàng bị kéo, đang có dấu hiệu nứt ra.

“Chàng đừng cử động.”

Thi Đại vội lên tiếng:

“Để em bôi lại cho...”

Trước khi nàng nói thêm nhiều điều nữa, Giang Bạch Nghiễn đã đè lên gáy nàng, dùng sức kéo xuống.

Bất kể học gì, Giang Bạch Nghiễn cũng tiếp thu rất nhanh.

Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng, toát lên vẻ kiềm nén mãnh liệt gần như mất khống chế.

Đầu lưỡi của chàng mạnh mẽ thăm dò, tùy ý cướp đoạt như xả hận, từ móc lấy không lưu loát ban đầu, dần dần đè lên lưỡi mềm của nàng, ngang ngược nghiền ép.

Chẳng thể thở nổi.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như tấm lưới khổng lồ, ẩn chứa vị đắng chát của thuốc và tanh ngọt như rỉ sét.

Mùi hương thơm mát chỉ có ở giao nhân chậm rãi lan tỏa, chặt chẽ giao hòa cùng hơi thở gấp gáp của Thi Đại, khiến nàng dần mất sức, tim như trống dồn.

Mãi đến khi không thở được nữa, Thi Đại hoa mắt chóng mặt, đẩy nhẹ đầu vai Giang Bạch Nghiễn.

Đáy mắt chàng tối đen, như màu mực khuấy loạn.

Biết nàng thở không thông, Giang Bạch Nghiễn đè mạnh lên lưỡi nàng thêm một lúc, kịp thời rút ra.

Không khí tươi mát tràn vào khoang mũi, môi bị chàng mút đến tê rần, Thi Đại hơi ngơ ngác.

Nụ hôn do nàng chủ đạo rất êm dịu, dễ thấy không hề lưu loát gì, vậy mà đến chỗ Giang Bạch Nghiễn, lại như đột nhiên thông suốt, ngoài lưu luyến còn thêm tính xâm lược chẳng cho phép từ chối.

Nụ hôn kết thúc, người khởi xướng ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng, hai mắt đỏ bừng.

Trong phòng im ắng, Thi Đại nghe tiếng thở dốc giữa cổ họng Giang Bạch Nghiễn.

“Chúc mừng.”

Liếm đôi môi sưng lên, Thi Đại nhỏ tiếng bảo:

“Chàng trò giỏi hơn thầy, xuất sư được rồi.”

Giang Bạch Nghiễn: “...”

Vì câu nói không đúng lúc của nàng mà giật mình thoáng chốc, Giang Bạch Nghiễn khàn giọng:

“Cô coi ta là gì?”

Lúc chán ghét chàng, Thi Đại có thể dùng ngôn ngữ vô tình cay nghiệt nhất sỉ nhục chàng, biết cần phải gấp gáp trấn áp tà khí trong cơ thể chàng, bèn bố thí đôi câu “yêu thích” cùng vài nụ hôn rẻ tiền.

Bảo chàng làm sao tin được.

Thi Đại ngồi thẳng người dậy, cầm băng vải bên cạnh lên:

“Là người mà em thích.”

Chừng như cảm thấy buồn cười, Giang Bạch Nghiễn mỉa mai:

“Tà vật như ta, sao xứng làm người trong lòng của Thi tiểu thư?”

“Sao lại không xứng?”

Thi Đại nhẫn nại vỗ về chàng, lau vết máu rướm ra từ ngực chàng:

“Giang Trầm Ngọc tốt đẹp nhường ấy, em không thích mới lạ.”

Vừa nãy bị Giang Bạch Nghiễn hôn mạnh quá, vành tai nàng vẫn còn nóng bừng. Ánh nên lay động, ánh sáng bóng tối vụn vỡ rơi vào đồng tử như nước đường của nàng, tựa bóng trăng phản chiếu trong đám mây lững lờ.

Đôi môi không tô son cũng đỏ thắm, thấy vẻ ẩm ướt mượt mà.

Là dấu vết được chàng liếm mút.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú một lúc:

“Thi tiểu thư thật sự...rất biết dỗ người.”

Thi Đại nghiêm túc:

“Là lời thật lòng mà.”

Giang Bạch Nghiễn rủ mắt mỉa mai:

“Mấy lời này không dỗ ta được.”

Thi Đại mỉm cười không thèm để ý, cúi đầu giúp chàng bôi thuốc:

“Vậy thì dỗ nhiều thêm ha.”

...Nhóc lừa đảo.

Bị nàng đè trên giường, Giang Bạch Nghiễn không vùng vẫy, mặc Thi Đại bố trí, chỉ yên tĩnh nhìn nàng.

Dùng ánh mắt bình tĩnh tột độ, lại gần như mất khống chế.

Không thể phủ nhận, khi Thi Đại mềm giọng an ủi, áp sát môi chàng, trong cơ thể như có ngọn lửa âm ỷ bỗng bùng cháy.

Giang Bạch Nghiễn chán ghét nàng lừa gạt, được nàng thân mật, vẫn nảy sinh hân hoan mất mà có lại được.

Thân xác và tâm hồn, vẫn khao khát được Thi Đại thân thiết.

Chàng thật sự điên mất rồi.

Thi Đại nghiêm túc bôi thuốc cho chàng xong, thổi lên vết thương theo thói quen, thổi xong chợt nhận ra, khoảng thời gian ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, động tác này đã trở thành phản xạ có điều kiện.

Chờ băng bó xong, nàng thắt nơ bướm không to không nhỏ bên thắt lưng Giang Bạch Nghiễn.

Từ đầu đến cuối chàng ngoan ơi là ngoan, chẳng rõ đang nghĩ gì, chỉ ngắm gương mặt nàng chăm chú.

Tầm mắt có vẻ mơ màng, lại mang theo soi xét tìm tòi của dã thú săn mồi, trong bảy phần lạnh nhạt là ba phần mềm mại.

Thi Đại không chống lại nổi ánh mắt thế này, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Chàng buồn ngủ chưa?”

Đáy mắt Giang Bạch Nghiễn giăng đầy tơ máu, cộng thêm mấy ngày nay chém giết yêu tà chẳng ngừng nghỉ, chắc chắn sức lực đã đến cực hạn.

Mắt hoa đào khẽ chớp, Giang Bạch Nghiễn cong môi:

“Ừm.”

Chàng dịch người đến gần hơn đôi chút, hằn vài vết nhăn trên chăn đệm, tựa cằm lên vai Thi Đại:

“Ngủ chung nhé?”

Chắc chắn là chàng cố ý đây mà.

Lúc nói chuyện, Giang Bạch Nghiễn cố ý vô tình chạm vào dái tai nàng, giọng nói mềm nhẹ, như gió xuân chậm rãi lướt qua.

Thi Đại thẳng người lại, tai càng đỏ hơn:

“Được.”

Chàng thế này...có phải nguôi giận đôi chút rồi không?

Nàng không hiểu được tâm tư của Giang Bạch Nghiễn, nghe giọng chàng mềm mỏng, nhưng quay đầu nhìn lại, đôi mắt hoa đào ấy tối tăm như biển, khiến lòng người bất an.

Hai người đều bị thương, thể lực Thi Đại tiêu hao nghiêm trọng, không muốn nhúc nhích cũng chẳng thèm suy nghĩ, ngay cả ăn uống cũng ném ra sau đầu, cuộn cả người vào chăn.

Giang Bạch Nghiễn tắt nến, nằm bên cạnh nàng.

Bận tâm rất nhiều vết thương lớn nhỏ trên người chàng, Thi Đại nhẫn nhịn bàn tay muốn ôm lấy chàng.

Phòng tối hẻo lánh, đầu tường có vài lỗ hổng, rọi xuống ánh trăng vụn vỡ như tuyết.

Ở một góc im ắng không tiếng gió cũng chẳng ai hay, Thi Đại bỗng thẫn thờ.

Trong quỹ đạo vốn có, ác ma thượng cổ nhập vào Giang Bạch Nghiễn, gây họa diệt thế làm Đại Chiêu diệt vong.

Giang Bạch Nghiễn của lúc ấy, đã trải qua những gì?

Thi Kính Thừa và Mạnh Kha đang lo chuyện Huyền Tẫn Môn thay đổi bất thường, không có Thi Đại bên cạnh, chẳng ai hay chàng bị ác ma xem là vật chứa, sau khi chìm vào tâm ma cảnh, bị tà khí dần dần ăn mòn.

Dường như từ đầu đến cuối, Giang Bạch Nghiễn cũng chỉ có một mình, ngay cả chấp niệm tra rõ chân tướng cái chết của người nhà, cũng hóa thành bọt nước như công dã tràng.

Dẫu chàng đã vì nó gắng gượng suốt mười năm.

Nếu không vì báo thù, với lòng tự trọng của Giang Bạch Nghiễn, đã sớm kết liễu tính mạng của mình trong những ngày tháng bị tà tu hạ thuật con rối thế thân.

Kết quả cái gì cũng không thực hiện được.

Thi Đại nghĩ mà khó chịu, nghiêng người qua, vừa khéo đối diện ánh mắt của Giang Bạch Nghiễn.

Đáy mắt chàng, phản chiếu ánh sáng của trăng tròn trong vắt.

“Sao vậy?”



Thi Đại khẽ hỏi:

“Cứ nhìn em mãi thế.”

Giang Bạch Nghiễn hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Cô thật sự muốn ở lại?”

Dẫu hỏi như vậy, nhưng khi chàng lên tiếng, cánh tay đã vòng lên eo Thi Đại.

Giang Bạch Nghiễn trông thì hơi gầy, thực tế thường xuyên luyện kiếm, cơ bắp xương cốt rắn chắc có lực, quấn lên rồi như dây leo không vùng thoát nổi.

Chàng vẫn nhớ vết thương của Thi Đại, cố ý tránh khỏi những vết xước kia.

“Tất nhiên rồi.”

Thi Đại nói:

“Nếu không em đến tìm chàng làm gì?”

Nàng đáp rất thẳng thắn, khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng đó là lời thật lòng.

Hơi thở Giang Bạch Nghiễn bao bọc nàng, cánh tay siết chặt:

“Trong cơ thể ta có ác ma.”

Theo lý Thi Đại nên giết chàng như những người khác.

Với nàng ấy là cách làm lý trí nhất, hoặc là đâm một dao vào tim chàng, hoặc là tiết lộ tin tức cho Thi Kính Thừa, để Trấn Ách Ti diệt trừ yêu ma.

Chàng đã giết yêu tà ngần ấy năm, đến cuối cùng, mình lại trở thành thứ bẩn thỉu tội ác tày trời.

Giang Bạch Nghiễn nghĩ rồi lại cười:

“Ở cạnh ta, quả thật sẽ liên lụy đến cô.”

“Chuyện này có gì đâu.”

Thi Đại lên tiếng:

“Chẳng phải có thể loại bỏ tà khí ư? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, tốt hơn nhiều so với việc chàng cứ giết tới giết lui trong rừng, cảm giác của chàng bây giờ thế nào?”

Sát niệm cành mạnh, ác ma càng thức tỉnh nhanh hơn.

Giang Bạch Nghiễn ngày xưa chém giết thành tính, hiếm khi lưu luyến thế gian, quả thật là vật chứa hoàn hảo.

“Không sao.”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Có thể áp chế.”

“Chàng đừng có gánh nặng tâm lý nha.”

Thi Đại thở phào, nói lời trong lòng:

“Dù em không đến tìm chàng, chờ ác ma thượng cổ xuất thế, em cũng mất mạng thôi. Ở cạnh chàng, nói không chừng còn có chút hi vọng sống sót.”

Chẳng ngờ nàng lại thẳng thắn nhường ấy, Giang Bạch Nghiễn khẽ cười:

“Thi tiểu thư...rất thành thật.”

Đây là logic đơn giản nhất, Giang Bạch Nghiễn chắc chắn đã nghĩ đến, Thi Đại đã quen thẳng thắn, không định che giấu.

Giang Bạch Nghiễn hỏi lại một lần nữa:

“Thật sự không đi?”

Thi Đại chẳng chê phiền:

“Không đi đâu.”

Nàng nói xong lại nhấn mạnh, lời lẽ hùng hồn:

“Còn nữa, gì mà Thi tiểu thư, Thi tiểu thư? Chàng còn gọi thế nữa, em cũng đổi thành Giang công tử đó.”

Giang Bạch Nghiễn hạ giọng:

“Thi Đại.”

Thời gian không còn sớm, Thi Đại rất buồn ngủ, được chàng ôm trong lòng, bất tri bất giác thiếp đi.

Giang Bạch Nghiễn rủ mắt nhìn.

Mái tóc dài nàng vừa gội trước đó không lâu xõa tung trên giường, như tỏa sáng dưới ánh trăng, mềm mại tựa tơ lụa.

Nửa gương mặt Thi Đại ẩn trong bóng tối, vầng sáng mờ ảo, như tranh sơn thủy xinh đẹp được bậc danh gia hạ bút.

Trong căn phòng u ám không ánh sáng, mọi vật đều tựa mộng ảo.

Là mơ chăng?

Túi thơm được nàng buộc ở thắt lưng, thoang thoảng hương hoa quế.

Ánh mắt rơi trên vầng trán trơn bóng của nàng, Giang Bạch Nghiễn đến gần, hôn nhẹ một cái lên đó.

Không đủ.

Nụ hôn như mưa sa, phủ khắp chóp mũi gò má của Thi Đại, dần dần đến bên môi.

Không muốn đánh thức nàng, Giang Bạch Nghiễn cẩn thận chạm nhẹ rồi lại tách ra.

Nửa mơ nửa tỉnh, gương mặt như có lông vũ lướt qua.

Thi Đại mở mắt rồi nhắm lại, dựa sát hõm cổ chàng, ậm ừ hỏi:

“Giang Trầm Ngọc, chàng hôn không chán sao?”

Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rất khẽ:

“Không chán.”

Thiếu nữ trong lòng mềm mại mảnh mai, sau khi khép mắt, chẳng thể thấy được khát vọng và tham lam trong mắt chàng.

Chỉ có Giang Bạch Nghiễn biết rõ, tình cảm chiếm cứ trong lòng chàng, rốt cuộc như thế nào.

Hơi thở, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của Thi Đại cực kỳ rõ ràng, chàng dần dần cảm nhận, khắc sâu chúng nơi đáy lòng.

Quá lo được lo mất, ngay cả cái ôm đơn giản nhường ấy cũng phải thật cẩn thận, như đi trên băng mỏng.

Người ngoài chưa từng phát giác, trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn có tà khí như thủy triều.

Giết chóc, dục vọng tham lam, ghen ghét đố kỵ, đủ loại ác ý nảy sinh lộn xộn, lúc nào cũng dụ chàng tiến vào vực sâu.

Tinh thần và thức hải của chàng, đã dơ bẩn cùng cực từ lâu.

Rõ ràng là con rắn bất kỳ lúc nào cũng sẽ cắn người, chỉ mỗi Thi Đại nghĩ chàng vô hại.

Giang Bạch Nghiễn đã cho nàng cơ hội.

Nếu nàng không muốn đi...

Nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, khóe môi Giang Bạch Nghiễn khẽ cong.

Vậy thì vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi.

Thi Đại ngủ không yên giấc, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác hỗn loạn, lúc hoảng hốt tỉnh dậy, trời hãy còn chưa sáng.

Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, mở mắt ra vẫn nằm trong lòng Giang Bạch Nghiễn.

Chàng ôm rất chặt, làm người ta khó nhúc nhích, Thi Đại vừa dịch đầu, đã nghe Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Nửa đêm tỉnh giấc, vẫn còn buồn ngủ, Thi Đại ngáp dài:

“Chàng vừa thức dậy, hay vẫn chưa ngủ?”

Chờ đã.

Lọt vào mắt là sắc tối âm u, chẳng chút ánh sáng, nàng trợn to mắt ngơ ngác một thoáng, bỗng dưng phát hiện có điều bất ổn.

Nói một cách chính xác, là cực kỳ không ổn.

Trước khi ngủ, căn phòng nàng ở vẫn còn ánh trắng trong suốt, tuy lờ mờ nhưng cũng không đến mức tối đen thế này.

Bây giờ thức dậy, chẳng còn tia sáng nào nữa.

U ám dày đặc không tan, Thi Đại vô thức nắm chặt cánh tay Giang Bạch Nghiễn, xác nhận chàng vẫn ở bên cạnh.

Vừa nhúc nhích, lại càng kỳ hơn.

Trên vai nàng có hai vết thương, lý ra khi nàng nhấc tay lên phải đau nhức, vậy mà Thi Đại chẳng cảm nhận được gì.

Không chỉ cánh tay, cơn đau trước ngực và sau lưng cũng hoàn toàn biến mất.

Trừ chuyện đó ra...

Đầu óc Thi Đại chết máy, huơ tay phải.

Trong sắc tối tĩnh mịch không bờ bến, bên tai truyền đến tiếng vang khẽ.

Nhỏ mà giòn giã, Thi Đại muộn màng nhận ra, đó là âm thanh xích sắt chạm nhau.

Vòng sắt cứng rắn lạnh ngắt, bao quanh cổ tay nàng.

Thi Đại: “...”

Thi Đại:

“Cho nên rốt cuộc là em mù không còn thấy nữa, hay là chàng đã nhốt em vào phòng tối?”

Phản ứng của nàng quá đỗi bình tĩnh, không nghe ra chút hoảng hốt hay sợ hãi nào, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ thành tiếng:

“Để ta thắp nến.”

Đèn cầy đặt ngay đầu giường, được chàng đốt cháy, tản ra ánh sáng mờ ảo.

Thi Đại nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.



Nơi này không phải phòng ngủ nàng ở khi trước, rộng rãi hơn cũng đẹp hơn căn phòng kia nhiều.

Giường được làm từ gỗ tử đàn, gần đó treo tấm rèm lụa mỏng thêu hoa điểu, bên cạnh bàn tròn như ý giữa phòng là chiếc gương chạm khắc hoa văn hình rồng.

Dưới đất còn trải một tấm thảm nhung hoa văn mây và núi.

Cổ tay nàng buộc xích sắt, rất dài, nối vào góc tường.

Thường thức mà ai cũng biết, bất kỳ sự vật nào cũng không thể đột nhiên xuất hiện chỉ trong một đêm, nhất là loại khóa sắt khảm trên vách tường này.

Thi Đại lật tay phải, tâm trạng phức tạp.

Giang Bạch Nghiễn...lẽ nào đã muốn nhốt nàng lại từ lâu?

May nhờ tiểu thuyết từng đọc kiếp trước, khiến nàng không đến mức ngạc nhiên lúng túng.

Nghĩ cũng phải, cảm giác an toàn của Giang Bạch Nghiễn gần như bằng không, từng bị nàng ruồng bỏ một lần trong tâm ma cảnh, đâu thể hoàn toàn tin tưởng được nữa.

Thi Đại muốn nói lại thôi, nàng quan tâm đến chuyện khác hơn:

“Chàng lại dùng tà thuật, dời đau đớn của ta đi?”

Giang Bạch Nghiễn không phủ nhận:

“Ừm.”

Chàng đứng ngược ánh nến, đường nét gương mặt nghiêng rõ ràng mượt mà, ánh sáng mỏng manh mờ mịt:

“Còn đau không?”

Lạ thật.

Sắc mặt chàng vẫn như thường, thuần khiết đến gần như vô hại, Thi Đại lại dự cảm nguy hiểm đến gần.

Nàng mặc kệ giác quan thứ sáu thoáng qua kia:

“Vết thương của chàng phải làm sao? Chẳng phải nghiêm trọng hơn em ư? Không được dùng nữa.”

Thi Đại không hỏi xích sắt trong tay, điều nàng quan tâm trước nhất là vết thương của chàng.

Giang Bạch Nghiễn cong vành mắt:

“Nàng đến tìm ta, vì ta mới bị thương, ta nên hồi đáp mới phải.”

Mắt chàng tựa giếng sâu, phản chiếu dưới ánh nến, điểm thêm đôi phần xinh đẹp dị dạng.

Giang Bạch Nghiễn dịu dàng nói:

“Đừng lo, chỉ cần là của nàng, đau đớn cũng khiến ta vui vẻ.”

Suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ trong lòng chàng, nảy mầm vào mấy ngày trước.

Lấy hết đau đớn của nàng, hòa vào cơ thể chàng, xem như giao hợp thân mật.

Thi Đại: “...”

Nàng biết có một số suy nghĩ của Giang Bạch Nghiễn không được bình thường, ngày xưa khi ở bên nhau, chàng vẫn luôn có ý che giấu.

Đến hôm nay, chẳng thèm giả vờ nữa.

“Vậy...”

Thi Đại nhấc tay phải, xích sắt đen ngòm nơi cổ tay:

“Cái này thì sao? Chàng chuẩn bị từ lúc nào?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Bảy ngày trước.”

Không lâu sau khi chàng biết chuyện vật chứa.

Thi Đại vẫn chưa phản ứng kịp:

“Chàng chuẩn bị lâu đến thế, mà mãi không dùng ư?”

Thi Kính Thừa không ở trong phủ, nếu Giang Bạch Nghiễn có ý đó, hoàn toàn có thể cưỡng ép bắt nàng đi, nhốt nàng ở đây.

Ánh nến đổ xuống, gương mặt Giang Bạch Nghiễn nửa mờ nửa tỏ.

Giọng điệu chàng qua quýt bình thường, như đang nhắc đến chuyện cười vụn vặt:

“Chẳng phải nàng chê ta bẩn sao.”

Thi Đại bỗng dưng nghẹn lời.

Chàng đã quen cuộc sống liếm máu trên đầu mũi dao, nào nỡ kéo nàng vào vũng lầy.

Tất nhiên Giang Bạch Nghiễn có oán hận, nhưng rủ mắt nhìn hai tay đầy máu, hết lần này đến lần khác đập tan suy nghĩ muốn nhốt nàng lại.

Khát khao nàng đến gần, lại muốn đẩy nàng ra xa, nỗi lòng trái ngược không ngừng lôi kéo, chỉ có chém giết nhiều yêu ma hơn mới miễn cưỡng đè nén xao động.

Bây giờ Thi Đại tự mình chui đầu vào tấm lưới này, đâu còn lý nào để nàng trốn thoát.

Giang Bạch Nghiễn bỗng dưng nghiêng người:

“Thích ta?”

Thi Đại gật đầu:

“Ừm.”

Lời nàng mang theo bất mãn:

“Chàng đừng nhúc nhích lung tung, vết thương nứt ra phải làm sao đây?”

Thiếu niên trước người rủ mắt mỉm cười, hồi đáp nàng là nhiệt độ mềm mại bao phủ.

Giang Bạch Nghiễn xâm nhập vào miệng nàng, không tốn chút sức đã cạy mở răng môi, cố ý cọ xát, kéo lấy nàng quấn quýt liếm mút.

Đời này chàng ghét nhất bị người khác ràng buộc, chỉ khi đối diện với Thi Đại, mới bằng lòng cùng nàng dây dưa không ngừng.

Giọng Giang Bạch Nghiễn hơi khàn, lặp lại câu hỏi:

“Thích ta?”

“Ừm.”

Khó khăn lắm Thi Đại mới tranh thủ được khoảng trống, vội vàng hít sâu:

“Thích chàng.”

Nhận được đáp án thỏa mãn, nụ cười của chàng càng sâu.

“Không đủ.”

Nhả chữ nóng bỏng, Giang Bạch Nghiễn dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng răng môi nàng, ngay sau đó là tiếng thở nhẹ kiềm lòng không đậu, âm sắc như tấn công người ta:

“Nói thêm.”

Hơi thở bị cướp lấy hầu như không còn, lồng ngực Thi Đại phập phồng không yên, sóng mắt dập dờn:

“Thích chàng.”

Giang Bạch Nghiễn cắn nhẹ môi nàng:

“Muốn nghe nữa.”

Giọng chàng dụ dỗ, thoáng nỗi chờ mong vụn vỡ. Thi Đại bị hôn đến ngẩn ngơ, rèm mi run nhẹ:

“Em yêu chàng.”

Động tác Giang Bạch Nghiễn khựng lại.

Nụ hôn của chàng nhìn như nhẹ nhàng, thực tế từng bước ép sát, như loài rắn trói chặt con mồi, dùng đuôi siết lấy, rồi dịu dàng bắt giết, nuốt xuống bảo vật quý trọng duy nhất.

Cảm giác cưỡng chế như bão táp mưa sa, khiến người ta chẳng vùng vẫy nổi.

Giang Bạch Nghiễn gọi nàng:

“Đại Đại.”

Thi Đại lừa chàng cũng được, lợi dụng chàng cũng thế, dẫu thế nào, nàng đã ở cạnh chàng.

Huống hồ Thi Đại nói yêu chàng.

Niềm hân hoan do ba chữ kia mang đến, bù đắp hết tất cả giết chóc đã qua.

Đôi môi dần nhuốm sắc đỏ, Giang Bạch Nghiễn chậm rãi tiến lùi, cuốn lấy lưỡi nàng đẩy vào trong.

Một vùng lầy đục ngầu, mời nàng đắm chìm.

Xích sắt nhẹ lay, ánh nến chồng chất.

Giang Bạch Nghiễn đong đầy ý cười liếc nhìn, da trắng, cốt mỹ nhân, lúm đồng tiền bên má, như đóa hoa hải đường nảy mầm trong bùn đen.

Bị vẻ si mê trong mắt chàng chiếm lấy, cõi lòng Thi Đại rối bời.

Giang Bạch Nghiễn dường như...còn bệnh hơn trong tưởng tượng của nàng một chút.

Thuở đầu gặp gỡ, sao nàng lại cảm thấy người này lạnh nhạt mà xa cách kia chứ?

Giữa lúc thất thần, tay phải được người ta cầm lên, áp sát lồng ngực chàng.

Cách lớp áo, Thi Đại cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ.

Chỉ cần nàng muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua trái tim yếu ớt ấy.

“Đừng rời khỏi nhé, ta đưa nó cho nàng.”

Ngón tay vuốt ve xích sắt trên cổ tay nàng, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:

“Chỉ cho một mình nàng, nếu người khác muốn khoét nó...”

Trái tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay phải, chấn động khiến tay nàng tê dại.

Thi Đại nghe chàng cất lời, trong vẻ hung ác cam chịu lại chứa si mê bệnh hoạn:

“Người khác không được, dù muốn khoét nó, cũng chỉ có thể là nàng.”

P/S: Có thể tối tui sẽ đăng thêm 1 chương nữa nhennn
Chương trước Chương tiếp