Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 125
Lời chất vấn này rất mạnh mẽ, vang vọng trong hành lang chật hẹp.
Giang Bạch Nghiễn bình thản ung dung, ánh mắt nhìn sang ba người họ không hề gợn sóng, như loài rắn đang quan sát con mồi.
Tướng mạo của họ rất quen, từng là đồng liêu ở Trấn Ách Ti, nhìn tư thế kia, không khó dây dưa.
Ngón cái đè lên chuôi kiếm Đoạn Thủy, tà khí trong người có dấu hiệu phá nát ràng buộc, Giang Bạch Nghiễn lặng im không nói, ánh mắt nhẹ lướt qua.
Đối phương sơ hở trăm bề, chẳng chịu nổi một đòn. Nếu chàng cố ý rút kiếm, sẽ chặt đầu của ba người này ngay chỉ trong một cái búng tay.
Nhưng từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn vẫn nhẫn nhịn ý muốn giết chóc.
Thi Đại đứng cạnh chàng, nửa gương mặt ẩn trong ánh nến, như phủ một lớp men ấm, không rõ biểu cảm.
Giang Bạch Nghiễn đang đợi phản ứng của nàng.
Ban đầu khi Thi Đại đến tìm chàng, Giang Bạch Nghiễn từng có suy nghĩ thăm dò.
Giờ đây thiên hạ đại loạn, yêu tà nổi dậy khắp chốn, chàng có thể bắt vài con yêu họa bì, ngụy trang thành người trong Thi phủ, thăm dò lời thật lòng của Thi Đại.
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, bị chàng bóp chết từ trứng nước.
Giang Bạch Nghiễn sẽ không dùng thủ đoạn khó coi nhường ấy với Thi Đại.
Nếu đã nói tin nàng, chàng sẽ tin.
Lối đi chật hẹp, giằng co lặng lẽ chỉ kéo dài vài giây.
Lần này Thi Đại ra ngoài mang theo rất nhiều bùa, hôm qua đã dùng không còn thừa lại bao nhiêu, may mà vẫn còn vài lá, để trong áo choàng trắng.
Trước khi ba người trẻ tuổi phản ứng, Thi Đại đã ra tay sớm hơn.
Tất cả người và yêu trong tâm ma cảnh đều có sát niệm với Giang Bạch Nghiễn, những vị khách không mời trước mặt cũng chẳng ngoại lệ.
Nhanh tay lẹ mắt vung cấm phù, Thi Đại không quên nhắc nhở:
“Đừng ra tay lấy mạng, nhốt họ là được.”
Nàng khoác áo choàng trắng rộng rãi, lúc nhấc tay tay áo tản ra, như tuyết đọng đầu cành, linh khí tựa sóng vỗ.
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng một lúc:
“Được.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng, ánh kiếm soi sáng khắp phòng.
Thi Đại vẫn luôn biết rõ, Giang Bạch Nghiễn rất mạnh.
Giết chóc là bản năng được nuôi dưỡng từ nhỏ của chàng, dẫu ở Trấn Ách Ti nhân tài lớp lớp, kiếm thuật của Giang Bạch Nghiễn cũng xuất sắc hơn người.
Khi chàng đối đầu với người mới chưa đủ lông đủ cánh này, đã trở thành một trận nghiền ép đơn phương.
Ánh sáng bạc lạnh lẽo, Đoạn Thủy bỗng vung lên không, vạch ra một vòng cung chói mắt như đường ngăn cách biển trời.
Ba người hoặc rút kiếm hoặc vung bùa, Giang Bạch Nghiễn dễ dàng tránh né, kiếm khí và phù quang va chạm, nổ tung thành từng đốm lửa trên không.
Không gian nơi này có hạn, vì muốn phòng ngừa lối đi sụp đổ, Giang Bạch Nghiễn đánh rất kiềm chế, thành thạo điêu luyện như nhàn nhã dạo bước, ánh kiếm lập lòe, hiện rõ vẻ biếng nhác.
Trường kiếm của một người đang nắm chặt bị hất bay, người còn lại xoay người muốn chạy, lại thấy tia sét bện thành thiên la địa võng ngoài lối vào đường ngầm.
Thi Đại nhấc tay phải, lôi hỏa phù kẹp giữa ngón tay lung lay theo gió.
Bao vây trước sau, không còn lối thoát.
Người cuối cùng muốn rút đao, bị kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn chấn động đến mức cánh tay tê dại, đao rơi xuống đất.
Trận giằng co này từ bắt đầu đến kết thúc, trước sau chỉ ngắn ngủi vài giây.
“Các, các người...”
Kiếm Đoạn Thủy kề ngay cổ, toàn thân thiếu niên dẫn đầu cứng ngắc, không dám tin:
“Thi tiểu thư, cô thông đồng làm bậy với tà vật?”
“Nói ai là tà vật?”
Thi Đại bước đến lối ra của đường ngầm, nhìn ra ngoài:
“Chàng trông chừng ở đây, em ra xem thử còn có người khác không.”
Nàng đang nói với Giang Bạch Nghiễn.
Trấn Ách Ti thường sẽ kết đội hành động, ba người trong đường ngầm tám phần là cùng một tiểu đội.
Để đề phòng lỡ như, Thi Đại buộc phải xác nhận họ không còn đồng đội nào khác, tiết lộ vị trí của nàng và Giang Bạch Nghiễn ra ngoài.
Thân phận Giang Bạch Nghiễn đặc biệt, sau khi lộ mặt rất phiền phức, để Thi Đại ra ngoài thăm dò sẽ ổn thỏa hơn.
Đang độ ban trưa.
Ở lâu trong phòng tối, chợt thấy ánh mặt trời, Thi Đại không thích ứng nheo mắt.
Đám mây dày đặc trải dài khắp chân trời, như vảy mực loang rộng tầng tầng lớp lớp, xuyên qua cửa sổ có thể thấy tà khí dâng trào giữa không trung.
Tử khí u ám khắp chốn, ngay cả ánh nắng cũng lờ mờ, soi tỏ những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.
Không có ai khác.
Nhìn sắc trời, đám yêu mà còn hung hăng hơn hôm qua vài phần, đã đến mức che khuất bầu trời.
Thi Đại không buông lỏng cảnh giác, tiếp tục bước nhẹ về trước, cẩn thận nhấc áo choàng trắng lên, không để góc áo lấm lem bùn đất bên dưới.
Tòa nhà Giang Bạch Nghiễn mua tương tự khu vườn Giang Nam, kiến trúc tinh xảo xinh đẹp, rường cột chạm trổ, khoảnh sân xinh xắn duyên dáng, hoa cỏ xanh um tươi tốt.
Đáng tiếc đã mấy ngày không được chăm sóc, cỏ dại sinh sôi, lộn xộn rườm rà, mất hẳn vẻ xinh tươi.
Tòa nhà hoang tàn vắng vẻ, nhìn ra ngoài cửa, cũng không thấy bóng người.
Kiểm tra trong ngoài tòa nhà hết một lượt, xác nhận tạm thời an toàn, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm.
Chờ nàng trở về tầng hầm, ba người đã bị Giang Bạch Nghiễn trói gô, chật vật ngồi bên tường.
“Ngoài kia không có ai hết.”
Thi Đại đóng cửa ngầm, ngăn lại ánh nắng bên ngoài:
“Họ có nói gì không?”
“Mấy ngày nay yêu ma hoành hành, chúng ta đến đây để bắt yêu.”
Thiếu niên cao ráo cường tráng cầm đao cách đó không lâu lập tức lên tiếng:
“Chúng ta đuổi theo yêu vật tới chỗ này, phát hiện mật thất hoàn toàn là chuyện ngẫu nhiên. Nếu hai vị giơ cao đánh khẽ thả chúng ta đi, chúng ta chắc chắn sẽ giữ bí mật!”
Đa số những người trong Trấn Ách Ti đều biết, Giang Bạch Nghiễn là kẻ mê kiếm sát phạt quả quyết. Giờ đây người chàng nhiễm tà khí, chỉ đứng tại chỗ thôi cũng đủ khiến người ta thấp thỏm sợ hãi.
So với Giang Bạch Nghiễn, ba người họ tình nguyện trao đổi với Thi Đại.
Tuy không biết tại sao Thi Đại lại trở thành người chung đường với Giang Bạch Nghiễn, nhưng dù gì nàng cũng là con gái của Thi Kính Thừa, bình thường tốt tính hay cười, hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn...nhỉ?
Nhớ lại tình cảnh Thi Đại vung bùa về phía họ chẳng chút do dự, sắc mặt thiếu niên cao to tái nhợt.
Thi Đại tò mò:
“Các người tình cờ đến đây, sao lại biết trong nhà có cơ quan?”
Nàng nhớ cơ quan mở đường ngầm kín kẽ lại phức tạp, cần phải thao tác lặp lại vài lần.
Cô nương trong số ba người nhỏ tiếng đáp:
“Bắt đầu từ đời thái gia gia của ta, nhà ta đã nghiên cứu cơ quan suốt ba thế hệ, có chút kinh nghiệm.”
Nàng ta và đồng đội bắt yêu suốt đoạn đường, đánh bậy đánh bạ đến chỗ này, xuất phát từ tò mò, mới thử chạm vào bình hoa trong phòng.
Nào ngờ lại gặp phải sát tinh bị truy nã toàn thành trong đường ngầm này.
Biết vậy chẳng làm, không gì hơn thế này.
Nghe nàng ta nói xong, Thi Đại cau mày.
Bị người bắt yêu ở thế gia nghiên cứu cơ quan, ma xui quỷ khiến phát hiện đường ngầm, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, rõ ràng là xung đột do ác ma sắp xếp.
Sau này liệu nó có gây chuyện gì khác nữa không?
“Đừng lo, chúng ta sẽ thả các người ra.”
Nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, Thi Đại cười với họ:
“Chờ sau khi tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn biến mất.”
Nàng có đạo đức và quan niệm thiện ác cho riêng mình, dẫu dấn thân vào tâm ma cảnh, chưa đến mức bất đắc dĩ, tuyệt đối không lạm sát vô tội.
Nhưng trước mắt, không thể thả ba người này được.
Độ tin cậy của năm chữ “nhất định giữ bí mật” gần như bằng không, một khi mềm lòng thả họ đi, nơi ẩn mình của nàng và Giang Bạch Nghiễn chắc chắn sẽ bại lộ.
Cho dù hai người rời khỏi tòa nhà đến nơi khác, Trấn Ách Ti cũng có thể dựa vào tình báo, xác định vị trí của họ ở ngoại ô thành Trường An, từ đó truy bắt được ngay.
Cách xử lý tốt nhất là nhốt họ trước, chờ tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn tan biến, không bị Trấn Ách Ti truy sát nữa, mới thả ba người đi.
Thi Đại quay sang Giang Bạch Nghiễn:
“Nhốt họ lại nhé? Dưới lòng đất có đến mấy căn phòng, vừa khéo đủ dùng.”
Nàng nói lưu loát, sắc mặt ba người như tro tàn.
Thiếu niên chếch bên trái ra sức vùng vẫy:
“Giang Bạch Nghiễn là tà vật, Thi đại nhân bôn ba mấy ngày nay, chỉ để diệt trừ hắn, sao cô lại đi chung với hắn chứ?”
“Chàng không phải tà vật.”
Thi Đại hung dữ nói, huơ lôi hỏa phù trong tay cố ý dọa nạt:
“Còn nói năng linh tinh nữa, ta sẽ ra tay đó.”
Đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng, ánh mắt nhìn nàng nhiều thêm vài phần sợ hãi.
Khóe môi Giang Bạch Nghiễn khẽ cong, cất kiếm vào vỏ:
“Được, nghe nàng.”
Không thể không nói, tòa nhà này dùng để giấu người, quả nhiên tiện lợi.
Tịch thu vũ khí của ba người, lần lượt nhốt vào phòng nhỏ, đóng cửa cách âm, đứng ngoài đường ngầm, chẳng nghe thấy tiếng nào.
Thi Đại khóa cửa đàng hoàng, suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Tâm ma cảnh bị ác ma khống chế, dù nàng và Giang Bạch Nghiễn trốn vào núi sâu, nhưng chỉ cần nó muốn, cũng có thể để Trấn Ách Ti tìm thấy hai người.
Hiện nay chỗ náu mình chưa bại lộ, so với ra ngoài chịu giày vò khắp nơi, chi bằng ở lại yên tĩnh quan sát thay đổi, xem thử bước kế tiếp của tâm ma.
Nghĩ đến đây, Thi Đại thoáng phiền muộn.
Tuy tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn vẫn chưa bộc phát, lại bắt đầu có xu thế không thể ngăn cản.
Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể hoàn toàn áp chế được ác ma thượng cổ?
Giang Bạch Nghiễn phát giác nàng do dự, liếc mắt nhìn qua:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Thi Đại lắc đầu, tập trung tinh thần, nghiêm túc nhìn chàng:
“Giang Bạch Nghiễn, bất kể xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ giúp chàng. Vậy nên...tuyệt đối đừng lạm sát người tốt nha.”
Đoạn Thủy nơi thắt lưng kêu vang yếu ớt, mày mắt Giang Bạch Nghiễn khẽ cong.
Rút đi sát khí sắc bén, lúc nhìn Thi Đại chăm chú, đôi mắt chàng như suối nước róc rách trong veo:
“Được.”
Sau khi lộ chuyện vật chứa, người đời đều mong chàng chết.
Giang Bạch Nghiễn không quan trọng chính tà, sát thủ mười năm trước có oán với chàng, chàng chém giết tùy ý, giờ phút này, ngàn vạn người muốn lấy mạng chàng, chàng hoàn toàn có thể rút kiếm.
Nhưng Thi Đại nói “tuyệt đối đừng”, chàng sẽ không làm.
“Nàng đói chưa?”
Gác lại lệ khí nơi đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Ta làm đồ ăn sáng.”
“Chàng chờ đã!”
Thi Đại vội lên tiếng:
“Để em xem vết thương chàng trước.”
Không ngoài dự đoán, tối qua vất vả nửa đêm, vừa nãy lại tung vài kiếm, vết thương của Giang Bạch Nghiễn đã nứt mấy đường.
Thi Đại dẫn chàng về phòng đổi thuốc, mới theo chàng vào nhà bếp.
Giang Bạch Nghiễn không để nàng cầm muôi, Thi Đại đành phải đứng bên cạnh, giúp vài việc vặt trong khả năng.
Chàng hiếm khi có yêu cầu về ẩm thực, trước khi Thi Đại xuất hiện, chỉ chuẩn bị chút lương khô và mì đơn giản thuận tiện.
Bất ngờ là, có cả bánh hoa quế.
“Ta nhớ là nàng thích ăn.”
Giang Bạch Nghiễn giải thích:
“Thuận tiện mua một ít.”
Vài ngày trước, chàng đã mua đồ ăn.
Dường như trở thành thói quen, thấy bánh hoa quế sẽ vô thức mua về, ăn vào cứ hay nhớ đến Thi Đại.
Như trúng cổ.
Thi Đại lo lắng vết thương của Giang Bạch Nghiễn, chỉ để chàng chưng vài miếng bánh hoa quế đơn giản, chờ điểm tâm ra lò, ăn vào còn nóng hôi hổi, tràn ngập hương hoa quế.
“Ngọt quá.”
Thi Đại hài lòng, thoải mái híp mắt:
“Mùa xuân phải ăn điểm tâm nóng hổi.”
Được mỹ thực bồi bổ, cả người như sống lại.
Nàng rất dễ thỏa mãn, lòng hân hoan vành mắt cong cong, giữa hàng mày che phủ hơi nóng toát ra từ bánh hoa quế, như chú mèo lười biếng tắm nắng.
Ở cạnh nàng, ngay cả không khí xung quanh cũng hóa nhẹ nhàng khoan khoái.
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh cảm nhận tình cảm sinh ra nơi đáy lòng, rủ mắt cười bảo:
“Ta đã học vài món của các nơi, sau này nấu cho nàng ăn nhé.”
Thi Đại sống ở Thi phủ, ăn toàn sơn hào hải vị, ngon miệng quý giá, không thể vì đi theo chàng, mà sau này chỉ toàn bánh hoa quế và lương khô được.
Thi Đại chớp mắt:
“Lại đọc sách?”
Giang Bạch Nghiễn đáp:
“Thực đơn.”
Thi Đại bật cười thành tiếng.
Nhận biết ban đầu của nàng về Giang Bạch Nghiễn có nhiều sai lệch, ít nhất một điểm đúng...
Đầu óc người này thông minh, học gì cũng nhanh, tính tình cẩn thận tỉ mỉ, cách để chàng có kiến thức mới, chủ yếu là đọc sách.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, chàng chính là thánh học.
“Chàng xem thực đơn, tiểu thuyết và sách dạy búi tóc.”
Thi Đại tràn đầy hứng thú, mở to đôi mắt đen láy như quả nho:
“Còn gì khác nữa không?”
Nàng cười, khóe mắt khẽ cong, tinh thần phấn chấn xinh xắn.
Giang Bạch Nghiễn nhìn chăm chú, nhớ lại đơn giản:
“Tản văn Trường An, Phong cảnh Đại Chiêu, Sách trang điểm...”
Dường như nghĩ đến gì đó, chàng bỗng khựng lại hiếm có.
Thi Đại buồn bực:
“Sao vậy?”
Khói nóng lượn lờ tỏa ra từ điểm tâm, lan đến đuôi mắt chàng, đáy mắt như nhuốm sương mờ, đen láy ướt át.
Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua nàng, rủ rèm mi, cắn một miếng bánh hoa quế nhỏ:
“Không có gì, phần còn lại hơi lung tung, ta không nhớ tên.”
Giang Bạch Nghiễn gần như đọc qua sẽ không quên, vậy mà chẳng nhớ tên sách? Lẽ nào là sách gì đó kỳ lạ, chàng ngại mở miệng?
Thi Đại thấy thú vị, cố ý nhìn chàng chăm chú:
“Thật không nè?”
Ba quyển sách chàng vừa nhắc tên, một là giới thiệu các hoạt động giải trí nhàn rỗi ở Đại Chiêu, một là ghi chép sông núi phong cảnh xinh đẹp, tương tự như sách ảnh du lịch.
Quyển cuối cùng không cần phải nói nhiều, là loại phổ cập khoa học dạy người ta chải đầu trang điểm.
Tất cả đều là những nội dung mà ngày xưa Giang Bạch Nghiễn chẳng thèm ngó ngàng, tuyệt đối sẽ không đụng tới.
Từ nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh vặn vẹo cùng cực, Giang Bạch Nghiễn chưa từng đến học đường đàng hoàng, chưa từng nếm thử đồ ăn vặt đầy ngoài phố, đừng nói đá bóng ném thẻ vào bình rượu, thế nào là tiêu khiển giải trí, chắc chàng cũng lạ lẫm muôn phần.
Chàng cố hết khả năng, dùng cách duy nhất mà mình biết, thử hòa nhập vào cuộc sống của Thi Đại.
Làm trái tim người ta mềm nhũn.
Thi Đại hôn khóe môi chàng:
“Chàng cũng có thể nói kiếm thuật với em nhiều hơn. Ừ thì...cả những trải nghiệm bắt yêu của chàng nữa, em muốn nghe hết.”
Hương hoa quế thơm ngát, xen lẫn mùi hương mát lạnh.
Giang Bạch Nghiễn cong môi:
“Được.”
Lượng cơm của Thi Đại không nhiều, ăn xong bánh hoa quế, nhớ đến ba người bị nhốt trong phòng tối.
Họ giam người ta ở đó, tất nhiên phải cho ăn uống đầy đủ. Nhân lúc Giang Bạch Nghiễn dọn dẹp bếp lò, nàng lấy vài phần bánh hoa quế và lương khô, chia cho ba vị đồng liêu kia.
Cô nương dùng bùa và thiếu niên dùng đao rất tự biết mình, mắt thấy đã trở thành tù nhân, chẳng dám nói nặng lời, chỉ xin Thi Đại thả họ ra.
Vị còn lại cực kỳ tức giận, liều mạng vùng thoát khỏi dây trói, hung hăng nói:
“Lẽ nào cô không biết, trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn có ác ma hồi sinh? Tại sao không giết hắn?”
Vì nơi này là tâm ma cảnh, Giang Bạch Nghiễn chết, tà ma sẽ thừa cơ xen vào.
Dẫu là bên ngoài tâm ma cảnh, Thi Đại nghĩ, mình cũng chẳng thể ra tay với Giang Bạch Nghiễn được.
Đây là lòng riêng nho nhỏ của nàng.
Đặt lương khô lên bàn, Thi Đại mở lời:
“Chẳng phải ác ma còn chưa hiện thân sao?”
Nàng thấy vô cùng bất công.
Chỉ vì trong người Giang Bạch Nghiễn có ác ma ký sinh, mà chàng thật sự trở thành “vật chứa“...
Bị cướp đoạt giá trị làm người, chỉ còn là vật chứa mà thôi.
Có ích thì bảo vệ, vô dụng thì giẫm nát vứt đi, nhưng chàng là con người kia mà, cũng sẽ có vui buồn hờn giận.
Rõ ràng có thể loại bỏ tà khí, dựa vào đâu thẳng thừng dồn chàng vào chỗ chết.
“Ác ma trong cơ thể hắn, giết hắn là cách vĩnh viễn diệt trừ mối họa ngầm.”
Thiếu niên thấy nàng bướng bỉnh không nghe, cắn răng khuyên bảo:
“Cô tội gì phải đi theo hắn? Ta nghe nói tính tình Giang Bạch Nghiễn quái gở, chém giết thành tính, sau khi bị tà khí nhập, e rằng càng hung hăng hơn. Loại người này, dù cô có móc tim móc phổi đối xử với hắn, cũng không thể cảm hóa nổi?”
Sắc mặt Thi Đại khó hiểu, quay lại nhìn hắn ta:
“Ai nói ta muốn cảm hóa chàng?”
Nàng vừa nói, vừa lấy bánh hoa quế trên bàn đi.
Người này nói xấu sau lưng Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại quyết định chỉ cho hắn ta lương khô.
“Giang Bạch Nghiễn chẳng cần bị cảm hóa.”
Nàng nhỏ tiếng bảo:
“Chàng đã tốt lắm rồi, đấy mới là nguyên nhân tại sao ta lại theo chàng.”
Từ “cảm hóa” cũng hệt như “cứu rỗi”, với Thi Đại mà nói xa xôi quá đỗi.
Nàng không định cảm hóa bất kỳ ai, cũng không thích bị ai cảm hóa, những từ ngữ thế này nghe qua luôn có cảm giác cao xa vời vợi.
Càng thương tiếc, càng đồng tình, càng bất bình đẳng, đối phương lại càng cảm thấy bản thân thấp hèn.
Với Thi Đại, nàng không hề vượt trội Giang Bạch Nghiễn, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng đứng trên nàng, cả hai có sở trường của riêng mình, sở dĩ thân thiết gần gũi, đơn thuần là do lòng luôn hướng về nhau.
Thi Đại không nói nhiều với thiếu niên kia nữa, cho hắn ta ánh mắt tự bảo trọng sau cùng, cầm bánh hoa quế ra khỏi cửa.
Dường như Giang Bạch Nghiễn vừa ra khỏi nhà bếp, đang đứng ở đầu cuối đường ngầm, trông thấy nàng, nở nụ cười dịu dàng yên tĩnh.
Thi Đại không nhắc đến chuyện mình cắt khẩu phần bánh hoa quế, huơ điểm tâm trong tay với chàng:
“Chàng muốn ăn không?”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã đến gần trước mặt nàng, khom người hôn lên.
Nụ hôn kéo đến quá đỗi đột ngột, Thi Đại không hề chuẩn bị, lòng bàn tay tê dại, suýt nữa ném bánh hoa quế.
Hơi thở Giang Bạch Nghiễn bỗng đổ ập xuống, như nàng dã dạy trước đó, đầu lưỡi chàng xâm nhập vào miệng nàng, tỉ mỉ liếm mút mỗi một góc.
Bị chàng hôn đến váng vất, Thi Đại thoáng vùng vẫy, bị chàng giữ chặt eo, ra sức hôn mút hơn nữa.
Mãi đến khi nàng thật sự không thở được, nhéo bả vai Giang Bạch Nghiễn, chàng mới chần chừ dừng lại, ôm siết Thi Đại vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ nàng.
Bên tai là tiếng thở dốc của Giang Bạch Nghiễn, chàng cố ý kiềm nén, như những sợi tơ nóng bỏng len sâu vào tai nàng.
Gò má Thi Đại nóng ran, nhỏ giọng lên tiếng:
“Chàng nhẹ chút nhé, em...”
Nàng cố gắng hít sâu:
“Em sắp không thở nổi rồi.”
Giang Bạch Nghiễn khép hờ, giảm bớt sức lực trong vòng tay.
Thiếu nữ trong lòng mềm mại mảnh mai, chàng dùng chóp mũi cọ cổ nàng, như dây leo dính chặt quấn lên.
Cõi lòng giăng đầy nỗi niềm hân hoan kỳ dị, khiến đáy mắt chàng dần mờ sương, khóe môi cong lên.
Ở trong đường ngầm, thông qua khe cửa khép hờ, Giang Bạch Nghiễn nghe thấy đối thoại giữa Thi Đại và thiếu niên.
Người đó nói đúng, tính tình chàng quái gở, không phải kẻ lương thiện, nếu không có Thi Đại ở đây, có lẽ chàng đã lấy mạng họ.
Như con sói không bị dây xích trói buộc, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi để ý sinh tử thiện ác.
Ngần ấy năm nay, có người sợ chàng, có người thông cảm, hoặc nhún nhường, hoặc dùng đủ mọi lý do cố ý lấy lòng chàng, muốn kéo chàng vào chính đạo.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười lấy kiếm chặn ngang, không ai dám tiếp tục ở lại trước mặt chàng nữa.
Chỉ mỗi Thi Đại nói, chàng đã tốt lắm rồi.
Thi Đại thích chàng.
Sống mũi Giang Bạch Nghiễn cao thẳng, cọ lên cổ nàng, mang theo vẻ mát lạnh thoải mái.
Hơi thở chàng lại nóng bỏng, làm vành tai Thi Đại ửng đỏ, không kiềm nổi lên tiếng:
“Ngứa quá.”
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Chàng bỗng hỏi:
“Muốn sờ đuôi không?”
Thi Đại chết máy:
“Sao cơ?”
Nàng còn chưa phản ứng lại, đã nghe Giang Bạch Nghiễn thì thầm bên tai:
“Ta muốn được nàng sờ.”
Thi Đại: “...”
Chết mất thôi.
Một câu năm chữ, như ấn sâu vào tim nàng, từ vành tai lan đến lồng ngực, cả người nóng ran.
Giang Bạch Nghiễn là giao nhân, hình dáng người cá mới là hình thái chân chính của chàng.
Đã lâu chưa được nàng vuốt ve, mãi đến giờ phút này, dục vọng khát khao được Thi Đại âu yếm mãnh liệt khó dừng, mạnh mẽ đến mức trước nay chưa từng có.
Giang Bạch Nghiễn thầm đọc thanh tâm chú.
Phần lớn vết thương ở trên người chàng, vuốt đuôi hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thi Đại sờ vành tai nóng bức của mình:
“Được.”
Thi Đại thấy Giang Bạch Nghiễn rất vui.
Trước giờ chàng không hay thể hiện cảm xúc, lúc này vẫn dịu dàng như cũ, trong sáng như trăng, thoạt trông vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cái đuôi lại không ngừng lúc lắc.
Hệt như khi trước, Giang Bạch Nghiễn chỉ mặc áo ngồi trên giường, phần đuôi màu lam nhạt bên dưới, đang tỏa sáng lăn tăn.
Điều khác biệt là hôm nay đuôi chàng cực kỳ không yên, liên tục lắc lư, qua lại chẳng ngơi nghỉ.
Thi Đại ngước mắt nhìn qua, tầm mắt tập trung tại một chỗ, không khỏi cau mày.
Chẳng rõ vì sao giữa đuôi lại có vài vết đao, nhìn vị trí là chỗ giao châu.
Trái tim bỗng dưng bị nhấc lên cao, Thi Đại đánh giá vết sẹo đó:
“Chuyện gì thế này?”
Thương thế của giao nhân hồi phục rất nhanh, dấu vết vẫn còn đây, cho thấy rõ chỉ mới bị mấy hôm nay.
Lẽ nào Giang Bạch Nghiễn tự ngược đến mức dùng đao khoét giao châu?
Thấy nàng lo lắng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
“Không sao, ta đã bôi thuốc rồi.”
Lúc lên tiếng, cái đuôi nhẹ nhàng lướt qua chân nàng, cách lớp áo mỏng, mang đến cơn ngứa như có như không.
Động tác nhỏ này quá đỗi mập mờ, vành tai Thi Đại lại không có tiền đồ bắt đầu nóng lên:
“Giao châu là yêu đan của chàng, sao lại khoét nơi đó?”
Nàng nhanh chóng bổ sung, ngăn chặn sơ hở trong lời nói:
“Không chỉ giao châu, những chỗ khác cũng không được khoét nha.”
Dưới ánh nến, rèm lụa thêu hoa khẽ đung đưa, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau tan rã như mặt hồ gợn sóng.
Giang Bạch Nghiễn ở bên trong, hơi ngẩng đầu, gương mặt chàng được áo choàng đen tôn lên trắng nõn như ngọc mỡ dê.
Chàng cong mắt:
“Không phải vì đau.”
Bờ môi đỏ thắm chậm rãi hé mở, giọng điệu khẽ vang như ụ tuyết tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Ta cất đồ vào trong đó.”
Thi Đại: “?”
Loáng thoáng có dự đoán lạ lùng, nàng không nghĩ nhiều nữa, hỏi thẳng Giang Bạch Nghiễn:
“Đồ gì?”
Đuôi cá ngoan ngoãn dựa sát chân nàng, Giang Bạch Nghiễn nhấc tay, vòng nhẹ lên cổ Thi Đại, để nàng đến gần.
Cánh môi sượt qua tai nàng, giọng nói gần như thì thầm:
“Những viên ngọc mà nàng tặng ta hôm sinh nhật.”
Thi Đại: “...?”
Ngạc nhiên thoáng chốc như điện xẹt, Thi Đại mở to mắt:
“Sao cơ?”
Giao châu chứa linh khí, liên quan đến tính mạng, chẳng khác nào trái tim thứ hai của giao nhân.
Giang Bạch Nghiễn dung hòa phỉ thúy vào máu thịt, đặt cạnh giao châu của chàng.
Chấp niệm sinh sôi mãnh liệt nơi đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn đong đầy ý cười:
“Nó xứng được ở đó.”
Đêm xuân phân, sau khi Thi Đại rời khỏi phòng chàng, Giang Bạch Nghiễn tự tay khoét vảy và da thịt ngoài giao châu.
Giao châu là vật quý giá nhất trong cơ thể giao nhân, quà sinh nhật đầu tiên Thi Đại tặng chàng, cũng xứng được trân trọng cất giữ như vậy.
Đưa ngọc vào cơ thể chàng, sống hoặc chết, một phần của Thi Đại vĩnh viễn đều ở trong người chàng...
Dấu ấn do nàng để lại, được đặt tại vị trí gần sinh mệnh nhất, ngày qua ngày sinh trưởng hòa tan cùng máu thịt, cả đời không rời bỏ, cũng chẳng quên đi.
“Không còn đau nữa.”
Như muốn giao toàn bộ thân thể hư hao chẳng chịu nổi của mình cho nàng, tay phải Giang Bạch Nghiễn nắm lấy ngón tay nàng, đặt lòng bàn tay nàng xuống, phủ lên vết sẹo kia.
Giao châu nhạy cảm, được nàng chạm vào cách lớp vảy, lan ra hơi nóng, làm đầu ngón tay chàng run lên, vành tai bắt đầu ửng đỏ.
Ngửa mặt nhìn vào mắt Thi Đại chăm chú, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Nàng sờ đi mà.”
Giang Bạch Nghiễn bình thản ung dung, ánh mắt nhìn sang ba người họ không hề gợn sóng, như loài rắn đang quan sát con mồi.
Tướng mạo của họ rất quen, từng là đồng liêu ở Trấn Ách Ti, nhìn tư thế kia, không khó dây dưa.
Ngón cái đè lên chuôi kiếm Đoạn Thủy, tà khí trong người có dấu hiệu phá nát ràng buộc, Giang Bạch Nghiễn lặng im không nói, ánh mắt nhẹ lướt qua.
Đối phương sơ hở trăm bề, chẳng chịu nổi một đòn. Nếu chàng cố ý rút kiếm, sẽ chặt đầu của ba người này ngay chỉ trong một cái búng tay.
Nhưng từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn vẫn nhẫn nhịn ý muốn giết chóc.
Thi Đại đứng cạnh chàng, nửa gương mặt ẩn trong ánh nến, như phủ một lớp men ấm, không rõ biểu cảm.
Giang Bạch Nghiễn đang đợi phản ứng của nàng.
Ban đầu khi Thi Đại đến tìm chàng, Giang Bạch Nghiễn từng có suy nghĩ thăm dò.
Giờ đây thiên hạ đại loạn, yêu tà nổi dậy khắp chốn, chàng có thể bắt vài con yêu họa bì, ngụy trang thành người trong Thi phủ, thăm dò lời thật lòng của Thi Đại.
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, bị chàng bóp chết từ trứng nước.
Giang Bạch Nghiễn sẽ không dùng thủ đoạn khó coi nhường ấy với Thi Đại.
Nếu đã nói tin nàng, chàng sẽ tin.
Lối đi chật hẹp, giằng co lặng lẽ chỉ kéo dài vài giây.
Lần này Thi Đại ra ngoài mang theo rất nhiều bùa, hôm qua đã dùng không còn thừa lại bao nhiêu, may mà vẫn còn vài lá, để trong áo choàng trắng.
Trước khi ba người trẻ tuổi phản ứng, Thi Đại đã ra tay sớm hơn.
Tất cả người và yêu trong tâm ma cảnh đều có sát niệm với Giang Bạch Nghiễn, những vị khách không mời trước mặt cũng chẳng ngoại lệ.
Nhanh tay lẹ mắt vung cấm phù, Thi Đại không quên nhắc nhở:
“Đừng ra tay lấy mạng, nhốt họ là được.”
Nàng khoác áo choàng trắng rộng rãi, lúc nhấc tay tay áo tản ra, như tuyết đọng đầu cành, linh khí tựa sóng vỗ.
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng một lúc:
“Được.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng, ánh kiếm soi sáng khắp phòng.
Thi Đại vẫn luôn biết rõ, Giang Bạch Nghiễn rất mạnh.
Giết chóc là bản năng được nuôi dưỡng từ nhỏ của chàng, dẫu ở Trấn Ách Ti nhân tài lớp lớp, kiếm thuật của Giang Bạch Nghiễn cũng xuất sắc hơn người.
Khi chàng đối đầu với người mới chưa đủ lông đủ cánh này, đã trở thành một trận nghiền ép đơn phương.
Ánh sáng bạc lạnh lẽo, Đoạn Thủy bỗng vung lên không, vạch ra một vòng cung chói mắt như đường ngăn cách biển trời.
Ba người hoặc rút kiếm hoặc vung bùa, Giang Bạch Nghiễn dễ dàng tránh né, kiếm khí và phù quang va chạm, nổ tung thành từng đốm lửa trên không.
Không gian nơi này có hạn, vì muốn phòng ngừa lối đi sụp đổ, Giang Bạch Nghiễn đánh rất kiềm chế, thành thạo điêu luyện như nhàn nhã dạo bước, ánh kiếm lập lòe, hiện rõ vẻ biếng nhác.
Trường kiếm của một người đang nắm chặt bị hất bay, người còn lại xoay người muốn chạy, lại thấy tia sét bện thành thiên la địa võng ngoài lối vào đường ngầm.
Thi Đại nhấc tay phải, lôi hỏa phù kẹp giữa ngón tay lung lay theo gió.
Bao vây trước sau, không còn lối thoát.
Người cuối cùng muốn rút đao, bị kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn chấn động đến mức cánh tay tê dại, đao rơi xuống đất.
Trận giằng co này từ bắt đầu đến kết thúc, trước sau chỉ ngắn ngủi vài giây.
“Các, các người...”
Kiếm Đoạn Thủy kề ngay cổ, toàn thân thiếu niên dẫn đầu cứng ngắc, không dám tin:
“Thi tiểu thư, cô thông đồng làm bậy với tà vật?”
“Nói ai là tà vật?”
Thi Đại bước đến lối ra của đường ngầm, nhìn ra ngoài:
“Chàng trông chừng ở đây, em ra xem thử còn có người khác không.”
Nàng đang nói với Giang Bạch Nghiễn.
Trấn Ách Ti thường sẽ kết đội hành động, ba người trong đường ngầm tám phần là cùng một tiểu đội.
Để đề phòng lỡ như, Thi Đại buộc phải xác nhận họ không còn đồng đội nào khác, tiết lộ vị trí của nàng và Giang Bạch Nghiễn ra ngoài.
Thân phận Giang Bạch Nghiễn đặc biệt, sau khi lộ mặt rất phiền phức, để Thi Đại ra ngoài thăm dò sẽ ổn thỏa hơn.
Đang độ ban trưa.
Ở lâu trong phòng tối, chợt thấy ánh mặt trời, Thi Đại không thích ứng nheo mắt.
Đám mây dày đặc trải dài khắp chân trời, như vảy mực loang rộng tầng tầng lớp lớp, xuyên qua cửa sổ có thể thấy tà khí dâng trào giữa không trung.
Tử khí u ám khắp chốn, ngay cả ánh nắng cũng lờ mờ, soi tỏ những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.
Không có ai khác.
Nhìn sắc trời, đám yêu mà còn hung hăng hơn hôm qua vài phần, đã đến mức che khuất bầu trời.
Thi Đại không buông lỏng cảnh giác, tiếp tục bước nhẹ về trước, cẩn thận nhấc áo choàng trắng lên, không để góc áo lấm lem bùn đất bên dưới.
Tòa nhà Giang Bạch Nghiễn mua tương tự khu vườn Giang Nam, kiến trúc tinh xảo xinh đẹp, rường cột chạm trổ, khoảnh sân xinh xắn duyên dáng, hoa cỏ xanh um tươi tốt.
Đáng tiếc đã mấy ngày không được chăm sóc, cỏ dại sinh sôi, lộn xộn rườm rà, mất hẳn vẻ xinh tươi.
Tòa nhà hoang tàn vắng vẻ, nhìn ra ngoài cửa, cũng không thấy bóng người.
Kiểm tra trong ngoài tòa nhà hết một lượt, xác nhận tạm thời an toàn, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm.
Chờ nàng trở về tầng hầm, ba người đã bị Giang Bạch Nghiễn trói gô, chật vật ngồi bên tường.
“Ngoài kia không có ai hết.”
Thi Đại đóng cửa ngầm, ngăn lại ánh nắng bên ngoài:
“Họ có nói gì không?”
“Mấy ngày nay yêu ma hoành hành, chúng ta đến đây để bắt yêu.”
Thiếu niên cao ráo cường tráng cầm đao cách đó không lâu lập tức lên tiếng:
“Chúng ta đuổi theo yêu vật tới chỗ này, phát hiện mật thất hoàn toàn là chuyện ngẫu nhiên. Nếu hai vị giơ cao đánh khẽ thả chúng ta đi, chúng ta chắc chắn sẽ giữ bí mật!”
Đa số những người trong Trấn Ách Ti đều biết, Giang Bạch Nghiễn là kẻ mê kiếm sát phạt quả quyết. Giờ đây người chàng nhiễm tà khí, chỉ đứng tại chỗ thôi cũng đủ khiến người ta thấp thỏm sợ hãi.
So với Giang Bạch Nghiễn, ba người họ tình nguyện trao đổi với Thi Đại.
Tuy không biết tại sao Thi Đại lại trở thành người chung đường với Giang Bạch Nghiễn, nhưng dù gì nàng cũng là con gái của Thi Kính Thừa, bình thường tốt tính hay cười, hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn...nhỉ?
Nhớ lại tình cảnh Thi Đại vung bùa về phía họ chẳng chút do dự, sắc mặt thiếu niên cao to tái nhợt.
Thi Đại tò mò:
“Các người tình cờ đến đây, sao lại biết trong nhà có cơ quan?”
Nàng nhớ cơ quan mở đường ngầm kín kẽ lại phức tạp, cần phải thao tác lặp lại vài lần.
Cô nương trong số ba người nhỏ tiếng đáp:
“Bắt đầu từ đời thái gia gia của ta, nhà ta đã nghiên cứu cơ quan suốt ba thế hệ, có chút kinh nghiệm.”
Nàng ta và đồng đội bắt yêu suốt đoạn đường, đánh bậy đánh bạ đến chỗ này, xuất phát từ tò mò, mới thử chạm vào bình hoa trong phòng.
Nào ngờ lại gặp phải sát tinh bị truy nã toàn thành trong đường ngầm này.
Biết vậy chẳng làm, không gì hơn thế này.
Nghe nàng ta nói xong, Thi Đại cau mày.
Bị người bắt yêu ở thế gia nghiên cứu cơ quan, ma xui quỷ khiến phát hiện đường ngầm, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, rõ ràng là xung đột do ác ma sắp xếp.
Sau này liệu nó có gây chuyện gì khác nữa không?
“Đừng lo, chúng ta sẽ thả các người ra.”
Nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, Thi Đại cười với họ:
“Chờ sau khi tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn biến mất.”
Nàng có đạo đức và quan niệm thiện ác cho riêng mình, dẫu dấn thân vào tâm ma cảnh, chưa đến mức bất đắc dĩ, tuyệt đối không lạm sát vô tội.
Nhưng trước mắt, không thể thả ba người này được.
Độ tin cậy của năm chữ “nhất định giữ bí mật” gần như bằng không, một khi mềm lòng thả họ đi, nơi ẩn mình của nàng và Giang Bạch Nghiễn chắc chắn sẽ bại lộ.
Cho dù hai người rời khỏi tòa nhà đến nơi khác, Trấn Ách Ti cũng có thể dựa vào tình báo, xác định vị trí của họ ở ngoại ô thành Trường An, từ đó truy bắt được ngay.
Cách xử lý tốt nhất là nhốt họ trước, chờ tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn tan biến, không bị Trấn Ách Ti truy sát nữa, mới thả ba người đi.
Thi Đại quay sang Giang Bạch Nghiễn:
“Nhốt họ lại nhé? Dưới lòng đất có đến mấy căn phòng, vừa khéo đủ dùng.”
Nàng nói lưu loát, sắc mặt ba người như tro tàn.
Thiếu niên chếch bên trái ra sức vùng vẫy:
“Giang Bạch Nghiễn là tà vật, Thi đại nhân bôn ba mấy ngày nay, chỉ để diệt trừ hắn, sao cô lại đi chung với hắn chứ?”
“Chàng không phải tà vật.”
Thi Đại hung dữ nói, huơ lôi hỏa phù trong tay cố ý dọa nạt:
“Còn nói năng linh tinh nữa, ta sẽ ra tay đó.”
Đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng, ánh mắt nhìn nàng nhiều thêm vài phần sợ hãi.
Khóe môi Giang Bạch Nghiễn khẽ cong, cất kiếm vào vỏ:
“Được, nghe nàng.”
Không thể không nói, tòa nhà này dùng để giấu người, quả nhiên tiện lợi.
Tịch thu vũ khí của ba người, lần lượt nhốt vào phòng nhỏ, đóng cửa cách âm, đứng ngoài đường ngầm, chẳng nghe thấy tiếng nào.
Thi Đại khóa cửa đàng hoàng, suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Tâm ma cảnh bị ác ma khống chế, dù nàng và Giang Bạch Nghiễn trốn vào núi sâu, nhưng chỉ cần nó muốn, cũng có thể để Trấn Ách Ti tìm thấy hai người.
Hiện nay chỗ náu mình chưa bại lộ, so với ra ngoài chịu giày vò khắp nơi, chi bằng ở lại yên tĩnh quan sát thay đổi, xem thử bước kế tiếp của tâm ma.
Nghĩ đến đây, Thi Đại thoáng phiền muộn.
Tuy tà khí trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn vẫn chưa bộc phát, lại bắt đầu có xu thế không thể ngăn cản.
Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể hoàn toàn áp chế được ác ma thượng cổ?
Giang Bạch Nghiễn phát giác nàng do dự, liếc mắt nhìn qua:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Thi Đại lắc đầu, tập trung tinh thần, nghiêm túc nhìn chàng:
“Giang Bạch Nghiễn, bất kể xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ giúp chàng. Vậy nên...tuyệt đối đừng lạm sát người tốt nha.”
Đoạn Thủy nơi thắt lưng kêu vang yếu ớt, mày mắt Giang Bạch Nghiễn khẽ cong.
Rút đi sát khí sắc bén, lúc nhìn Thi Đại chăm chú, đôi mắt chàng như suối nước róc rách trong veo:
“Được.”
Sau khi lộ chuyện vật chứa, người đời đều mong chàng chết.
Giang Bạch Nghiễn không quan trọng chính tà, sát thủ mười năm trước có oán với chàng, chàng chém giết tùy ý, giờ phút này, ngàn vạn người muốn lấy mạng chàng, chàng hoàn toàn có thể rút kiếm.
Nhưng Thi Đại nói “tuyệt đối đừng”, chàng sẽ không làm.
“Nàng đói chưa?”
Gác lại lệ khí nơi đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Ta làm đồ ăn sáng.”
“Chàng chờ đã!”
Thi Đại vội lên tiếng:
“Để em xem vết thương chàng trước.”
Không ngoài dự đoán, tối qua vất vả nửa đêm, vừa nãy lại tung vài kiếm, vết thương của Giang Bạch Nghiễn đã nứt mấy đường.
Thi Đại dẫn chàng về phòng đổi thuốc, mới theo chàng vào nhà bếp.
Giang Bạch Nghiễn không để nàng cầm muôi, Thi Đại đành phải đứng bên cạnh, giúp vài việc vặt trong khả năng.
Chàng hiếm khi có yêu cầu về ẩm thực, trước khi Thi Đại xuất hiện, chỉ chuẩn bị chút lương khô và mì đơn giản thuận tiện.
Bất ngờ là, có cả bánh hoa quế.
“Ta nhớ là nàng thích ăn.”
Giang Bạch Nghiễn giải thích:
“Thuận tiện mua một ít.”
Vài ngày trước, chàng đã mua đồ ăn.
Dường như trở thành thói quen, thấy bánh hoa quế sẽ vô thức mua về, ăn vào cứ hay nhớ đến Thi Đại.
Như trúng cổ.
Thi Đại lo lắng vết thương của Giang Bạch Nghiễn, chỉ để chàng chưng vài miếng bánh hoa quế đơn giản, chờ điểm tâm ra lò, ăn vào còn nóng hôi hổi, tràn ngập hương hoa quế.
“Ngọt quá.”
Thi Đại hài lòng, thoải mái híp mắt:
“Mùa xuân phải ăn điểm tâm nóng hổi.”
Được mỹ thực bồi bổ, cả người như sống lại.
Nàng rất dễ thỏa mãn, lòng hân hoan vành mắt cong cong, giữa hàng mày che phủ hơi nóng toát ra từ bánh hoa quế, như chú mèo lười biếng tắm nắng.
Ở cạnh nàng, ngay cả không khí xung quanh cũng hóa nhẹ nhàng khoan khoái.
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh cảm nhận tình cảm sinh ra nơi đáy lòng, rủ mắt cười bảo:
“Ta đã học vài món của các nơi, sau này nấu cho nàng ăn nhé.”
Thi Đại sống ở Thi phủ, ăn toàn sơn hào hải vị, ngon miệng quý giá, không thể vì đi theo chàng, mà sau này chỉ toàn bánh hoa quế và lương khô được.
Thi Đại chớp mắt:
“Lại đọc sách?”
Giang Bạch Nghiễn đáp:
“Thực đơn.”
Thi Đại bật cười thành tiếng.
Nhận biết ban đầu của nàng về Giang Bạch Nghiễn có nhiều sai lệch, ít nhất một điểm đúng...
Đầu óc người này thông minh, học gì cũng nhanh, tính tình cẩn thận tỉ mỉ, cách để chàng có kiến thức mới, chủ yếu là đọc sách.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, chàng chính là thánh học.
“Chàng xem thực đơn, tiểu thuyết và sách dạy búi tóc.”
Thi Đại tràn đầy hứng thú, mở to đôi mắt đen láy như quả nho:
“Còn gì khác nữa không?”
Nàng cười, khóe mắt khẽ cong, tinh thần phấn chấn xinh xắn.
Giang Bạch Nghiễn nhìn chăm chú, nhớ lại đơn giản:
“Tản văn Trường An, Phong cảnh Đại Chiêu, Sách trang điểm...”
Dường như nghĩ đến gì đó, chàng bỗng khựng lại hiếm có.
Thi Đại buồn bực:
“Sao vậy?”
Khói nóng lượn lờ tỏa ra từ điểm tâm, lan đến đuôi mắt chàng, đáy mắt như nhuốm sương mờ, đen láy ướt át.
Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua nàng, rủ rèm mi, cắn một miếng bánh hoa quế nhỏ:
“Không có gì, phần còn lại hơi lung tung, ta không nhớ tên.”
Giang Bạch Nghiễn gần như đọc qua sẽ không quên, vậy mà chẳng nhớ tên sách? Lẽ nào là sách gì đó kỳ lạ, chàng ngại mở miệng?
Thi Đại thấy thú vị, cố ý nhìn chàng chăm chú:
“Thật không nè?”
Ba quyển sách chàng vừa nhắc tên, một là giới thiệu các hoạt động giải trí nhàn rỗi ở Đại Chiêu, một là ghi chép sông núi phong cảnh xinh đẹp, tương tự như sách ảnh du lịch.
Quyển cuối cùng không cần phải nói nhiều, là loại phổ cập khoa học dạy người ta chải đầu trang điểm.
Tất cả đều là những nội dung mà ngày xưa Giang Bạch Nghiễn chẳng thèm ngó ngàng, tuyệt đối sẽ không đụng tới.
Từ nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh vặn vẹo cùng cực, Giang Bạch Nghiễn chưa từng đến học đường đàng hoàng, chưa từng nếm thử đồ ăn vặt đầy ngoài phố, đừng nói đá bóng ném thẻ vào bình rượu, thế nào là tiêu khiển giải trí, chắc chàng cũng lạ lẫm muôn phần.
Chàng cố hết khả năng, dùng cách duy nhất mà mình biết, thử hòa nhập vào cuộc sống của Thi Đại.
Làm trái tim người ta mềm nhũn.
Thi Đại hôn khóe môi chàng:
“Chàng cũng có thể nói kiếm thuật với em nhiều hơn. Ừ thì...cả những trải nghiệm bắt yêu của chàng nữa, em muốn nghe hết.”
Hương hoa quế thơm ngát, xen lẫn mùi hương mát lạnh.
Giang Bạch Nghiễn cong môi:
“Được.”
Lượng cơm của Thi Đại không nhiều, ăn xong bánh hoa quế, nhớ đến ba người bị nhốt trong phòng tối.
Họ giam người ta ở đó, tất nhiên phải cho ăn uống đầy đủ. Nhân lúc Giang Bạch Nghiễn dọn dẹp bếp lò, nàng lấy vài phần bánh hoa quế và lương khô, chia cho ba vị đồng liêu kia.
Cô nương dùng bùa và thiếu niên dùng đao rất tự biết mình, mắt thấy đã trở thành tù nhân, chẳng dám nói nặng lời, chỉ xin Thi Đại thả họ ra.
Vị còn lại cực kỳ tức giận, liều mạng vùng thoát khỏi dây trói, hung hăng nói:
“Lẽ nào cô không biết, trong cơ thể Giang Bạch Nghiễn có ác ma hồi sinh? Tại sao không giết hắn?”
Vì nơi này là tâm ma cảnh, Giang Bạch Nghiễn chết, tà ma sẽ thừa cơ xen vào.
Dẫu là bên ngoài tâm ma cảnh, Thi Đại nghĩ, mình cũng chẳng thể ra tay với Giang Bạch Nghiễn được.
Đây là lòng riêng nho nhỏ của nàng.
Đặt lương khô lên bàn, Thi Đại mở lời:
“Chẳng phải ác ma còn chưa hiện thân sao?”
Nàng thấy vô cùng bất công.
Chỉ vì trong người Giang Bạch Nghiễn có ác ma ký sinh, mà chàng thật sự trở thành “vật chứa“...
Bị cướp đoạt giá trị làm người, chỉ còn là vật chứa mà thôi.
Có ích thì bảo vệ, vô dụng thì giẫm nát vứt đi, nhưng chàng là con người kia mà, cũng sẽ có vui buồn hờn giận.
Rõ ràng có thể loại bỏ tà khí, dựa vào đâu thẳng thừng dồn chàng vào chỗ chết.
“Ác ma trong cơ thể hắn, giết hắn là cách vĩnh viễn diệt trừ mối họa ngầm.”
Thiếu niên thấy nàng bướng bỉnh không nghe, cắn răng khuyên bảo:
“Cô tội gì phải đi theo hắn? Ta nghe nói tính tình Giang Bạch Nghiễn quái gở, chém giết thành tính, sau khi bị tà khí nhập, e rằng càng hung hăng hơn. Loại người này, dù cô có móc tim móc phổi đối xử với hắn, cũng không thể cảm hóa nổi?”
Sắc mặt Thi Đại khó hiểu, quay lại nhìn hắn ta:
“Ai nói ta muốn cảm hóa chàng?”
Nàng vừa nói, vừa lấy bánh hoa quế trên bàn đi.
Người này nói xấu sau lưng Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại quyết định chỉ cho hắn ta lương khô.
“Giang Bạch Nghiễn chẳng cần bị cảm hóa.”
Nàng nhỏ tiếng bảo:
“Chàng đã tốt lắm rồi, đấy mới là nguyên nhân tại sao ta lại theo chàng.”
Từ “cảm hóa” cũng hệt như “cứu rỗi”, với Thi Đại mà nói xa xôi quá đỗi.
Nàng không định cảm hóa bất kỳ ai, cũng không thích bị ai cảm hóa, những từ ngữ thế này nghe qua luôn có cảm giác cao xa vời vợi.
Càng thương tiếc, càng đồng tình, càng bất bình đẳng, đối phương lại càng cảm thấy bản thân thấp hèn.
Với Thi Đại, nàng không hề vượt trội Giang Bạch Nghiễn, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng đứng trên nàng, cả hai có sở trường của riêng mình, sở dĩ thân thiết gần gũi, đơn thuần là do lòng luôn hướng về nhau.
Thi Đại không nói nhiều với thiếu niên kia nữa, cho hắn ta ánh mắt tự bảo trọng sau cùng, cầm bánh hoa quế ra khỏi cửa.
Dường như Giang Bạch Nghiễn vừa ra khỏi nhà bếp, đang đứng ở đầu cuối đường ngầm, trông thấy nàng, nở nụ cười dịu dàng yên tĩnh.
Thi Đại không nhắc đến chuyện mình cắt khẩu phần bánh hoa quế, huơ điểm tâm trong tay với chàng:
“Chàng muốn ăn không?”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã đến gần trước mặt nàng, khom người hôn lên.
Nụ hôn kéo đến quá đỗi đột ngột, Thi Đại không hề chuẩn bị, lòng bàn tay tê dại, suýt nữa ném bánh hoa quế.
Hơi thở Giang Bạch Nghiễn bỗng đổ ập xuống, như nàng dã dạy trước đó, đầu lưỡi chàng xâm nhập vào miệng nàng, tỉ mỉ liếm mút mỗi một góc.
Bị chàng hôn đến váng vất, Thi Đại thoáng vùng vẫy, bị chàng giữ chặt eo, ra sức hôn mút hơn nữa.
Mãi đến khi nàng thật sự không thở được, nhéo bả vai Giang Bạch Nghiễn, chàng mới chần chừ dừng lại, ôm siết Thi Đại vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ nàng.
Bên tai là tiếng thở dốc của Giang Bạch Nghiễn, chàng cố ý kiềm nén, như những sợi tơ nóng bỏng len sâu vào tai nàng.
Gò má Thi Đại nóng ran, nhỏ giọng lên tiếng:
“Chàng nhẹ chút nhé, em...”
Nàng cố gắng hít sâu:
“Em sắp không thở nổi rồi.”
Giang Bạch Nghiễn khép hờ, giảm bớt sức lực trong vòng tay.
Thiếu nữ trong lòng mềm mại mảnh mai, chàng dùng chóp mũi cọ cổ nàng, như dây leo dính chặt quấn lên.
Cõi lòng giăng đầy nỗi niềm hân hoan kỳ dị, khiến đáy mắt chàng dần mờ sương, khóe môi cong lên.
Ở trong đường ngầm, thông qua khe cửa khép hờ, Giang Bạch Nghiễn nghe thấy đối thoại giữa Thi Đại và thiếu niên.
Người đó nói đúng, tính tình chàng quái gở, không phải kẻ lương thiện, nếu không có Thi Đại ở đây, có lẽ chàng đã lấy mạng họ.
Như con sói không bị dây xích trói buộc, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi để ý sinh tử thiện ác.
Ngần ấy năm nay, có người sợ chàng, có người thông cảm, hoặc nhún nhường, hoặc dùng đủ mọi lý do cố ý lấy lòng chàng, muốn kéo chàng vào chính đạo.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười lấy kiếm chặn ngang, không ai dám tiếp tục ở lại trước mặt chàng nữa.
Chỉ mỗi Thi Đại nói, chàng đã tốt lắm rồi.
Thi Đại thích chàng.
Sống mũi Giang Bạch Nghiễn cao thẳng, cọ lên cổ nàng, mang theo vẻ mát lạnh thoải mái.
Hơi thở chàng lại nóng bỏng, làm vành tai Thi Đại ửng đỏ, không kiềm nổi lên tiếng:
“Ngứa quá.”
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Chàng bỗng hỏi:
“Muốn sờ đuôi không?”
Thi Đại chết máy:
“Sao cơ?”
Nàng còn chưa phản ứng lại, đã nghe Giang Bạch Nghiễn thì thầm bên tai:
“Ta muốn được nàng sờ.”
Thi Đại: “...”
Chết mất thôi.
Một câu năm chữ, như ấn sâu vào tim nàng, từ vành tai lan đến lồng ngực, cả người nóng ran.
Giang Bạch Nghiễn là giao nhân, hình dáng người cá mới là hình thái chân chính của chàng.
Đã lâu chưa được nàng vuốt ve, mãi đến giờ phút này, dục vọng khát khao được Thi Đại âu yếm mãnh liệt khó dừng, mạnh mẽ đến mức trước nay chưa từng có.
Giang Bạch Nghiễn thầm đọc thanh tâm chú.
Phần lớn vết thương ở trên người chàng, vuốt đuôi hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thi Đại sờ vành tai nóng bức của mình:
“Được.”
Thi Đại thấy Giang Bạch Nghiễn rất vui.
Trước giờ chàng không hay thể hiện cảm xúc, lúc này vẫn dịu dàng như cũ, trong sáng như trăng, thoạt trông vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cái đuôi lại không ngừng lúc lắc.
Hệt như khi trước, Giang Bạch Nghiễn chỉ mặc áo ngồi trên giường, phần đuôi màu lam nhạt bên dưới, đang tỏa sáng lăn tăn.
Điều khác biệt là hôm nay đuôi chàng cực kỳ không yên, liên tục lắc lư, qua lại chẳng ngơi nghỉ.
Thi Đại ngước mắt nhìn qua, tầm mắt tập trung tại một chỗ, không khỏi cau mày.
Chẳng rõ vì sao giữa đuôi lại có vài vết đao, nhìn vị trí là chỗ giao châu.
Trái tim bỗng dưng bị nhấc lên cao, Thi Đại đánh giá vết sẹo đó:
“Chuyện gì thế này?”
Thương thế của giao nhân hồi phục rất nhanh, dấu vết vẫn còn đây, cho thấy rõ chỉ mới bị mấy hôm nay.
Lẽ nào Giang Bạch Nghiễn tự ngược đến mức dùng đao khoét giao châu?
Thấy nàng lo lắng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
“Không sao, ta đã bôi thuốc rồi.”
Lúc lên tiếng, cái đuôi nhẹ nhàng lướt qua chân nàng, cách lớp áo mỏng, mang đến cơn ngứa như có như không.
Động tác nhỏ này quá đỗi mập mờ, vành tai Thi Đại lại không có tiền đồ bắt đầu nóng lên:
“Giao châu là yêu đan của chàng, sao lại khoét nơi đó?”
Nàng nhanh chóng bổ sung, ngăn chặn sơ hở trong lời nói:
“Không chỉ giao châu, những chỗ khác cũng không được khoét nha.”
Dưới ánh nến, rèm lụa thêu hoa khẽ đung đưa, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau tan rã như mặt hồ gợn sóng.
Giang Bạch Nghiễn ở bên trong, hơi ngẩng đầu, gương mặt chàng được áo choàng đen tôn lên trắng nõn như ngọc mỡ dê.
Chàng cong mắt:
“Không phải vì đau.”
Bờ môi đỏ thắm chậm rãi hé mở, giọng điệu khẽ vang như ụ tuyết tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Ta cất đồ vào trong đó.”
Thi Đại: “?”
Loáng thoáng có dự đoán lạ lùng, nàng không nghĩ nhiều nữa, hỏi thẳng Giang Bạch Nghiễn:
“Đồ gì?”
Đuôi cá ngoan ngoãn dựa sát chân nàng, Giang Bạch Nghiễn nhấc tay, vòng nhẹ lên cổ Thi Đại, để nàng đến gần.
Cánh môi sượt qua tai nàng, giọng nói gần như thì thầm:
“Những viên ngọc mà nàng tặng ta hôm sinh nhật.”
Thi Đại: “...?”
Ngạc nhiên thoáng chốc như điện xẹt, Thi Đại mở to mắt:
“Sao cơ?”
Giao châu chứa linh khí, liên quan đến tính mạng, chẳng khác nào trái tim thứ hai của giao nhân.
Giang Bạch Nghiễn dung hòa phỉ thúy vào máu thịt, đặt cạnh giao châu của chàng.
Chấp niệm sinh sôi mãnh liệt nơi đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn đong đầy ý cười:
“Nó xứng được ở đó.”
Đêm xuân phân, sau khi Thi Đại rời khỏi phòng chàng, Giang Bạch Nghiễn tự tay khoét vảy và da thịt ngoài giao châu.
Giao châu là vật quý giá nhất trong cơ thể giao nhân, quà sinh nhật đầu tiên Thi Đại tặng chàng, cũng xứng được trân trọng cất giữ như vậy.
Đưa ngọc vào cơ thể chàng, sống hoặc chết, một phần của Thi Đại vĩnh viễn đều ở trong người chàng...
Dấu ấn do nàng để lại, được đặt tại vị trí gần sinh mệnh nhất, ngày qua ngày sinh trưởng hòa tan cùng máu thịt, cả đời không rời bỏ, cũng chẳng quên đi.
“Không còn đau nữa.”
Như muốn giao toàn bộ thân thể hư hao chẳng chịu nổi của mình cho nàng, tay phải Giang Bạch Nghiễn nắm lấy ngón tay nàng, đặt lòng bàn tay nàng xuống, phủ lên vết sẹo kia.
Giao châu nhạy cảm, được nàng chạm vào cách lớp vảy, lan ra hơi nóng, làm đầu ngón tay chàng run lên, vành tai bắt đầu ửng đỏ.
Ngửa mặt nhìn vào mắt Thi Đại chăm chú, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Nàng sờ đi mà.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương