Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 13
Trong hai ngày hội thao đó, tiếng tăm của Chu Gia Dã vang xa khắp nơi, từ lúc bắt đầu nghi thức khai mạc vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Lúc nghi thức khai mạc diễn ra, trình tự diễu hành được phân theo thứ tự các lớp. Người chủ trì mới đọc đến tên lớp thôi mà bên dưới đã ồn ào xao động, trong tiếng xôn xao gần như đều là tên Chu Gia Dã.
Đến phần diễu hành của lớp chúng tôi, hiện trường càng không khống chế được, từ xa cũng có thể nghe thấy mấy lớp bên cạnh đang nói với nhau mau nhìn Chu Gia Dã.
Khi Chu Gia Dã nâng cao bảng hiệu bước đến trong ánh mặt trời, sân vận động lập tức trở nên nhốn nháo. Người xếp hàng phía sau không nhìn thấy thậm chí còn đứng lên ghế, rất nhiều người dùng điện thoại để chụp ảnh. Mấy ngày tổ chức đại hội thể thao không kiểm soát điện thoại quá nghiêm, giáo viên cũng không ngăn cản mọi người chụp ảnh để lưu giữ kỉ niệm thanh xuân.
Lúc Chu Gia Dã đi đến, nơi nào cũng thấy điện thoại giơ cao, có người bị che ở phía sau đều lao về phía trước.
Người biết cậu trực tiếp đứng ở khán đài chụm tay lại thành loa gọi lớn tên Chu Gia Dã.
Nam sinh rất ồn ào, quan hệ của cậu với ai cũng tốt, bạn bè cũng rất nhiều, bọn họ còn sợ chuyện chưa đủ lớn, hò hét nói Chu Gia Dã rất đẹp trai, sau đó còn hô thêm nhiều câu nữa.
Trương Nam Nam cũng cầm điện thoại quay, vừa quay vừa cảm thán: “Cmn, khó trách mọi người lại kích động như vậy, Chu Gia Dã ăn mặc đơn giản thế mà đẹp trai vượt trội, lúc đầu tớ còn nghĩ mình miễn dịch vì ngày nào cũng nhìn, bây giờ nhịp tim của tớ ít nhất cũng hai trăm rồi.”
Cô ấy quay chụp được một lúc, sau đó có rất nhiều người đều dồn về phía trước nên tầm nhìn bị che khá nhiều, cô ấy hỏi chúng tôi có muốn lên phía trước không.
Lúc đầu tôi định nói là không đi.
Nhưng nghĩ đến câu nói vui vẻ lên kia của Chu Gia Dã, tôi gật nhẹ đầu.
Phía trước có rất nhiều người, mọi người chen chúc thành từng cụm lớn, ba người chúng tôi khó khăn lắm mới chen lên được. Tôi sợ những chỗ đông người, nhưng trong làn sóng người người nhiệt tình, tôi vẫn luôn nắm chặt bình kẹo mềm Chu Gia Dã đưa.
Bên tai là tiếng cổ vũ không ngừng, tôi nhìn cậu ấy mặc bộ đồng phục dân quốc màu đen, tay nâng cao bảng hiệu lớp đi qua.
Ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Chu Gia Dã, cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, ung dung tự tin bước qua.
Tôi cách cậu ấy chỉ vài mét nhưng cậu ấy lại giống như ánh sáng vụt qua, có lẽ con đường của cậu chỉ đúng lúc chiếu sáng tôi mà thôi.
Từ lúc khai giảng đến giờ tôi chưa chính thức nói với Chu Gia Dã được mấy câu, vì sau khi cậu ấy được chơi bóng rổ trở lại thì chúng tôi lập tức quay về khoảng thời gian trước khi vào học năm ngoái, phần lớn thời gian tôi đều không thấy cậu ấy. Thỉnh thoảng có những lần chúng tôi nói chuyện vu vơ, thời gian cũng không quá lâu, chẳng hạn như hỏi tôi bài tập làm thế nào, có chép bài không, hoặc lúc làm bài và phát bài cậu ấy sẽ nghiêng đầu hỏi tôi làm được không.
Sự tương tác rời rạc này chỉ chiếm một khoảng thời gian nhỏ của cậu ấy, thậm chí có thể nói nó không có chút quan trọng nào.
Nhưng khi đi mua nước sau khi đánh bóng xong Chu Gia Dã sẽ tiện tay mua chút đồ ăn vặt, lúc vào từ cửa sau sẽ ném cho tôi.
Trong khoảng thời gian này tôi vì buồn bực mà sa sút, mặc dù cậu ấy không biết nguyên nhân nhưng cũng để ý đến chuyện này.
Cậu ấy mua cho tôi ngôi sao màu hồng đáng yêu làm bằng đường, giống như ngày giáng sinh đó, cậu gấp một ngôi sao và xâu nó vào con hạc giấy, cậu nói cái này có nghĩa là cầu nguyện.
Trong mắt cậu ấy là sự chân thành, còn tôi ngay cả lúc đi xem cậu ấy chơi bóng cũng cảm thấy khó xử.
Nếu như gặp nhau là ly biệt thì ngay từ đầu đã không có ý nghĩa gì cả.
Lúc bước chân cậu gần đi qua tôi, tôi đột nhiên giống như người xung quanh, lớn tiếng gọi tên cậu ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là lần đầu tiên tôi có dũng khí gọi lớn tên Chu Gia Dã trước mặt người khác, giống như buổi sáng cậu ấy gọi tên tôi, hoặc giống như rất lâu trước đây, lần đầu tiên tôi giúp cậu mang cặp xuống, cậu lớn tiếng gọi Lâm Ý trên sân bóng.
Nhưng giọng nói của tôi bị bao phủ bởi những âm thanh nhiệt tình khác, Chu Gia Dã cứ như vậy mà bước qua tôi.
Tôi cũng chỉ có thể nhìn cậu ấy đi qua trước mắt mình.
Nhưng nó có ý nghĩa.
Tôi đứng trong đám người nhìn sườn mặt cho đến bóng lưng của cậu, trong tay là kẹo mềm Chu Gia Dã mua cho, tôi nhớ đến chuyện cậu ấy nhấn mạnh hai lần đừng nói cho người khác biết lọ kẹo này là cậu ấy mua.
Chu Gia Dã thường xuyên mua cho tôi một số đồ ăn vặt, đánh bóng xong đến siêu thị mua nước, thuận tay mua luôn mấy thanh socola hoặc túi bánh quy nhỏ.
Tôi không ăn được đồ cay, khẩu vị thiên ngọt, tết nguyên đán trên phố Văn Hòa ngày ấy cậu đã mua cho tôi rất nhiều đồ ăn, còn hỏi để biết khẩu vị của tôi toàn là đồ ngọt, có lẽ cậu có để ý nên đồ ăn vặt mang cho tôi phần lớn đều là kẹo.
Chu Gia Dã sẽ đi vào từ cửa sau lớp học phía sau tôi, lúc đó cậu ấy sẽ nhanh tay ném vào trong gầm bàn của tôi, ngoài tôi ra không còn người nào khác thấy, cậu ấy ném bóng rất chuẩn, ném đồ ăn vặt cũng rất chuẩn.
Có một lần cậu ấy mua đồ ăn vặt cho tôi bị bạn cùng lớp cậu nhìn thấy, tất cả mọi người đều có quan hệ tốt với cậu, cuối cùng tất cả đều được chia đều.
Chỉ có một lần đó, cậu ấy không nói gì, nhưng sau này đều nhớ kĩ.
Tôi không hỏi vì sao Chu Gia Dã lại mua đồ ăn vặt cho tôi, hành động của cậu ấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như tiện tay mua cho tôi, tôi so đo thì lại giống như mình quá để ý đến chuyện này.
Mãi đến ngày đại hội thể thao, khi cậu ấy đưa bình kẹo cho tôi rồi nói, hãy vui vẻ nhé Lâm Ý, lúc này tôi mới nhận ra cậu ấy biết tôi không vui, hy vọng tôi có thể vui vẻ lên một chút.
Ngày sinh nhật, sau khi gọi điện thoại cho cậu tôi đã khóc, mặc dù cậu ấy không hỏi tôi xảy ra chuyện gì nhưng nhất định cậu đã phát hiện ra.
Chu Gia Dã hi vọng tôi có thể vui vẻ hơn một chút.
Niềm vui và nỗi buồn của một người được thể hiện ra bên ngoài, mà vết thương trong tâm hồn lại có rất ít người thấy được.
Có người chỉ hi vọng tôi lớn lên gọn gàng xinh đẹp, cho dù là mắt cá cũng muốn làm trân châu, đây là lần đầu tiên sau mười sáu năm có người hy vọng tôi có thể vui vẻ.
Chúng tôi đã đổi chỗ trong buổi họp lớp lần trước, chỗ ngồi kỳ trước là do giáo viên sắp xếp, lần này là tự do chọn chỗ.
Bạn của cậu rất nhiều, rất nhiều người đều thân quen với cậu hơn tôi. Thành tích của tôi khá cao, lúc đi vào chọn chỗ, mặc dù chỗ bên cạnh Chu Gia Dã còn trống nhưng tôi biết những vị trí trống đó không dành cho tôi.
Tôi không biết ngồi chỗ nào vì có rất nhiều người đã hẹn ngồi cùng bàn với bạn từ trước, một người lạc loài như tôi dường như ngồi ở đâu cũng là dư thừa.
Cậu ngồi đó thấy tôi rồi chỉ một vị trí gần cửa sổ, cậu nói chỗ đó không tệ.
Tôi hỏi cậu nơi đó có người sao.
“Không có.” Cậu uể oải chống tay đỡ đầu, cười nói: “Cậu quan tâm có người hay không làm gì, cậu có quyền chọn trước, không cần quan tâm người khác ngồi đâu, có chỗ thì ngồi thôi.”
Giây phút tôi do dự, cậu hất cằm nói: “Đến đi.”
Có lẽ là do cậu nói đã cho tôi dũng khí, tôi vậy mà lại không suy nghĩ nhiều nữa, cứ thế nghe lời đi đến ngồi xuống.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi qua khuôn mặt khiến tôi tỉnh táo lại, tôi nhìn chỗ bên cạnh cậu ấy dần dần được lấp đầy, cậu đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, lúc cười lên đặc biệt đẹp mắt.
Lúc đi vào tôi đã nghĩ, nếu như lúc đó tôi hỏi cậu rằng mình có thể ngồi cạnh cậu không thì sẽ ra sao, cậu ấy có phải cũng sẽ gật đầu nói được không.
Nhưng chút dũng khí này tôi cũng mượn từ cậu mà có, bỏ qua cơ hội mở lời khi đó, sau này sẽ càng khó hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kết thúc lễ khai mạc, người dẫn chương trình thông báo trên đài phát thanh các nội dung thi đấu tiếp theo, đôn đốc học sinh đăng ký mỗi lớp đi đến địa điểm tương ứng.
Người xem từ từ tản ra quay về chỗ ngồi của mình.
Những người ở trong đội hình của lớp tôi vẫn chưa quay lại, chỗ ngồi lcủa lớp thưa thớt nên chúng tôi cũng không vội vàng quay về, chụm đầu vào nhau xem ảnh Trương Nam Nam chụp.
Trương Nam Nam nhìn từng bức ảnh mình chụp, khẽ thở dài: “Không khí này quá tuyệt vời, tối qua tớ đọc tiểu thuyết cũng có cảnh này, giống hệt với thiếu niên nhiệt huyết trong cuốn tiểu thuyết dân quốc tớ đọc.”
Tôi và Tưởng Nam đều không có điện thoại, chỉ có thể về nhà dùng máy tính để lên mạng, Tưởng Nịnh nói Trương Nam Nam tải lên album không gian, sau này có thể lưu lại.
Tưởng Nịnh chỉ vào ảnh chèo thuyền ban nãy nói: “Nhất là bức này, cậu nhất định phải đăng lên đó, tấm này khiến tớ rất rung động, sườn mặt này quá tuyệt vời, nhất là ánh nắng vàng óng ánh này, cậu ấy giống như một vị thần đang phát sáng vậy.”
“Cả bức ảnh này nữa, trời của tôi ơi, sao tùy ý chụp một bức mà cũng đẹp như vậy chứ?”
Ảnh chụp lướt qua từng tấm một, có không ít hình chụp không rõ cũng nhanh chóng lướt qua.
Đến một bức ảnh nào đó, tôi vội vàng để Trương Nam Nam quay lại, tôi hỏi cô ấy có thể chuyển bức này vào album ảnh được không, tôi muốn bức này.
Trương Nam Nam gật đầu nói được, cô ấy tò mò hỏi: “Bức này rất mờ đó, những bức kia rõ nhìn hơn nhiều.”
Tấm này chụp lúc chưa bắt đầu diễu hành, cách nửa sân vận động, ống kính được phóng to nên lên hình không quá rõ, thậm chí còn không nhìn rõ ngũ quan.
Cậu quay lưng về phía chúng tôi, nghiêng mặt nhìn vào sân, ánh mặt trời lên giống như một đường vàng rực rỡ khắc họa hình dáng của cậu. Bên cạnh cậu vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, cậu như đứng tại trung tâm thế giới, người đến người đi, chỉ đi qua cậu mới được chiếu sáng.
Tôi thích Chu Gia Dã bên trong bức hình này. Thích cậu bị vây giữa biển người mênh mông, ánh mắt tôi như tỏa ra ánh sáng. Cho nên nếu gặp gỡ là biệt ly thì ngay từ đầu đã không còn ý nghĩa.
Chính tại lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy Chu Gia Dã gọi tên tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu lên phía đối diện đã xuất hiện quần áo bay qua, cậu ấy ném rất chuẩn, tôi vốn đang đứng hàng đầu, quần áo của cậu lập tức rơi vào trong lòng tôi, là bộ quần áo học sinh dân quốc cậu mới mặc lúc khai mạc.
“Lâm Ý!” Cậu đứng bên ngoài rào chắn, lớn tiếng nói với tôi: “Giúp tôi để lên bàn nhé, cảm ơn.”
Cậu nói xong rồi vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại bóng lưng chạy trên đường chạy cho tôi. Người dẫn chương trình trên khán đài nói các hạng mục thi đấu sẽ lập tức bắt đầu, mời các bạn học nhanh chóng tập hợp.
Vì Chu Gia Dã đột ngột xuất hiện ngoài dự đoán khiến mấy lớp bên cạnh lại trở nên ồn ào, có vô số ánh mắt lén lút nhìn về phía tôi, lúc này tôi đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại như bị ma xui quỷ ám mà hỏi cậu thù lao.
Tôi mãi mãi nhớ kĩ ánh sáng tươi đẹp ngày hôm đó, tôi choáng ngợp trong biển người mênh mông, không có ai ngoài Chu Gia Dã lớn tiếng gọi tên tôi một cách thoải mái nhiệt tình như vậy, tên của tôi dường như cũng được ánh dương chiếu sáng rực rỡ.
Giây phút tôi quay đầu nhìn thấy cậu.
Tôi đột nhiên muốn hòa giải với chính bản thân mình, không muốn làm phí hoài cuộc đời của mình một cách tùy tiện như vậy nữa, cũng không muốn tiếp tục chán ghét bản thân thấp kém bình thường, thế giới này vẫn hỗn độn như vậy nhưng lại khiến tôi muốn thử bước về phía trước.
Vận mệnh tặng cho tôi tất cả khổ cực, đó là lần duy nhất tôi có thể thấy màu sắc của bầu trời.
Cho nên nó có ý nghĩa.
Có người chỉ cần gặp được đã rất may mắn.
Cậu ấy là Chu Gia Dã tốt nhất trên thế giới này.
Lúc nghi thức khai mạc diễn ra, trình tự diễu hành được phân theo thứ tự các lớp. Người chủ trì mới đọc đến tên lớp thôi mà bên dưới đã ồn ào xao động, trong tiếng xôn xao gần như đều là tên Chu Gia Dã.
Đến phần diễu hành của lớp chúng tôi, hiện trường càng không khống chế được, từ xa cũng có thể nghe thấy mấy lớp bên cạnh đang nói với nhau mau nhìn Chu Gia Dã.
Khi Chu Gia Dã nâng cao bảng hiệu bước đến trong ánh mặt trời, sân vận động lập tức trở nên nhốn nháo. Người xếp hàng phía sau không nhìn thấy thậm chí còn đứng lên ghế, rất nhiều người dùng điện thoại để chụp ảnh. Mấy ngày tổ chức đại hội thể thao không kiểm soát điện thoại quá nghiêm, giáo viên cũng không ngăn cản mọi người chụp ảnh để lưu giữ kỉ niệm thanh xuân.
Lúc Chu Gia Dã đi đến, nơi nào cũng thấy điện thoại giơ cao, có người bị che ở phía sau đều lao về phía trước.
Người biết cậu trực tiếp đứng ở khán đài chụm tay lại thành loa gọi lớn tên Chu Gia Dã.
Nam sinh rất ồn ào, quan hệ của cậu với ai cũng tốt, bạn bè cũng rất nhiều, bọn họ còn sợ chuyện chưa đủ lớn, hò hét nói Chu Gia Dã rất đẹp trai, sau đó còn hô thêm nhiều câu nữa.
Trương Nam Nam cũng cầm điện thoại quay, vừa quay vừa cảm thán: “Cmn, khó trách mọi người lại kích động như vậy, Chu Gia Dã ăn mặc đơn giản thế mà đẹp trai vượt trội, lúc đầu tớ còn nghĩ mình miễn dịch vì ngày nào cũng nhìn, bây giờ nhịp tim của tớ ít nhất cũng hai trăm rồi.”
Cô ấy quay chụp được một lúc, sau đó có rất nhiều người đều dồn về phía trước nên tầm nhìn bị che khá nhiều, cô ấy hỏi chúng tôi có muốn lên phía trước không.
Lúc đầu tôi định nói là không đi.
Nhưng nghĩ đến câu nói vui vẻ lên kia của Chu Gia Dã, tôi gật nhẹ đầu.
Phía trước có rất nhiều người, mọi người chen chúc thành từng cụm lớn, ba người chúng tôi khó khăn lắm mới chen lên được. Tôi sợ những chỗ đông người, nhưng trong làn sóng người người nhiệt tình, tôi vẫn luôn nắm chặt bình kẹo mềm Chu Gia Dã đưa.
Bên tai là tiếng cổ vũ không ngừng, tôi nhìn cậu ấy mặc bộ đồng phục dân quốc màu đen, tay nâng cao bảng hiệu lớp đi qua.
Ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Chu Gia Dã, cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, ung dung tự tin bước qua.
Tôi cách cậu ấy chỉ vài mét nhưng cậu ấy lại giống như ánh sáng vụt qua, có lẽ con đường của cậu chỉ đúng lúc chiếu sáng tôi mà thôi.
Từ lúc khai giảng đến giờ tôi chưa chính thức nói với Chu Gia Dã được mấy câu, vì sau khi cậu ấy được chơi bóng rổ trở lại thì chúng tôi lập tức quay về khoảng thời gian trước khi vào học năm ngoái, phần lớn thời gian tôi đều không thấy cậu ấy. Thỉnh thoảng có những lần chúng tôi nói chuyện vu vơ, thời gian cũng không quá lâu, chẳng hạn như hỏi tôi bài tập làm thế nào, có chép bài không, hoặc lúc làm bài và phát bài cậu ấy sẽ nghiêng đầu hỏi tôi làm được không.
Sự tương tác rời rạc này chỉ chiếm một khoảng thời gian nhỏ của cậu ấy, thậm chí có thể nói nó không có chút quan trọng nào.
Nhưng khi đi mua nước sau khi đánh bóng xong Chu Gia Dã sẽ tiện tay mua chút đồ ăn vặt, lúc vào từ cửa sau sẽ ném cho tôi.
Trong khoảng thời gian này tôi vì buồn bực mà sa sút, mặc dù cậu ấy không biết nguyên nhân nhưng cũng để ý đến chuyện này.
Cậu ấy mua cho tôi ngôi sao màu hồng đáng yêu làm bằng đường, giống như ngày giáng sinh đó, cậu gấp một ngôi sao và xâu nó vào con hạc giấy, cậu nói cái này có nghĩa là cầu nguyện.
Trong mắt cậu ấy là sự chân thành, còn tôi ngay cả lúc đi xem cậu ấy chơi bóng cũng cảm thấy khó xử.
Nếu như gặp nhau là ly biệt thì ngay từ đầu đã không có ý nghĩa gì cả.
Lúc bước chân cậu gần đi qua tôi, tôi đột nhiên giống như người xung quanh, lớn tiếng gọi tên cậu ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là lần đầu tiên tôi có dũng khí gọi lớn tên Chu Gia Dã trước mặt người khác, giống như buổi sáng cậu ấy gọi tên tôi, hoặc giống như rất lâu trước đây, lần đầu tiên tôi giúp cậu mang cặp xuống, cậu lớn tiếng gọi Lâm Ý trên sân bóng.
Nhưng giọng nói của tôi bị bao phủ bởi những âm thanh nhiệt tình khác, Chu Gia Dã cứ như vậy mà bước qua tôi.
Tôi cũng chỉ có thể nhìn cậu ấy đi qua trước mắt mình.
Nhưng nó có ý nghĩa.
Tôi đứng trong đám người nhìn sườn mặt cho đến bóng lưng của cậu, trong tay là kẹo mềm Chu Gia Dã mua cho, tôi nhớ đến chuyện cậu ấy nhấn mạnh hai lần đừng nói cho người khác biết lọ kẹo này là cậu ấy mua.
Chu Gia Dã thường xuyên mua cho tôi một số đồ ăn vặt, đánh bóng xong đến siêu thị mua nước, thuận tay mua luôn mấy thanh socola hoặc túi bánh quy nhỏ.
Tôi không ăn được đồ cay, khẩu vị thiên ngọt, tết nguyên đán trên phố Văn Hòa ngày ấy cậu đã mua cho tôi rất nhiều đồ ăn, còn hỏi để biết khẩu vị của tôi toàn là đồ ngọt, có lẽ cậu có để ý nên đồ ăn vặt mang cho tôi phần lớn đều là kẹo.
Chu Gia Dã sẽ đi vào từ cửa sau lớp học phía sau tôi, lúc đó cậu ấy sẽ nhanh tay ném vào trong gầm bàn của tôi, ngoài tôi ra không còn người nào khác thấy, cậu ấy ném bóng rất chuẩn, ném đồ ăn vặt cũng rất chuẩn.
Có một lần cậu ấy mua đồ ăn vặt cho tôi bị bạn cùng lớp cậu nhìn thấy, tất cả mọi người đều có quan hệ tốt với cậu, cuối cùng tất cả đều được chia đều.
Chỉ có một lần đó, cậu ấy không nói gì, nhưng sau này đều nhớ kĩ.
Tôi không hỏi vì sao Chu Gia Dã lại mua đồ ăn vặt cho tôi, hành động của cậu ấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như tiện tay mua cho tôi, tôi so đo thì lại giống như mình quá để ý đến chuyện này.
Mãi đến ngày đại hội thể thao, khi cậu ấy đưa bình kẹo cho tôi rồi nói, hãy vui vẻ nhé Lâm Ý, lúc này tôi mới nhận ra cậu ấy biết tôi không vui, hy vọng tôi có thể vui vẻ lên một chút.
Ngày sinh nhật, sau khi gọi điện thoại cho cậu tôi đã khóc, mặc dù cậu ấy không hỏi tôi xảy ra chuyện gì nhưng nhất định cậu đã phát hiện ra.
Chu Gia Dã hi vọng tôi có thể vui vẻ hơn một chút.
Niềm vui và nỗi buồn của một người được thể hiện ra bên ngoài, mà vết thương trong tâm hồn lại có rất ít người thấy được.
Có người chỉ hi vọng tôi lớn lên gọn gàng xinh đẹp, cho dù là mắt cá cũng muốn làm trân châu, đây là lần đầu tiên sau mười sáu năm có người hy vọng tôi có thể vui vẻ.
Chúng tôi đã đổi chỗ trong buổi họp lớp lần trước, chỗ ngồi kỳ trước là do giáo viên sắp xếp, lần này là tự do chọn chỗ.
Bạn của cậu rất nhiều, rất nhiều người đều thân quen với cậu hơn tôi. Thành tích của tôi khá cao, lúc đi vào chọn chỗ, mặc dù chỗ bên cạnh Chu Gia Dã còn trống nhưng tôi biết những vị trí trống đó không dành cho tôi.
Tôi không biết ngồi chỗ nào vì có rất nhiều người đã hẹn ngồi cùng bàn với bạn từ trước, một người lạc loài như tôi dường như ngồi ở đâu cũng là dư thừa.
Cậu ngồi đó thấy tôi rồi chỉ một vị trí gần cửa sổ, cậu nói chỗ đó không tệ.
Tôi hỏi cậu nơi đó có người sao.
“Không có.” Cậu uể oải chống tay đỡ đầu, cười nói: “Cậu quan tâm có người hay không làm gì, cậu có quyền chọn trước, không cần quan tâm người khác ngồi đâu, có chỗ thì ngồi thôi.”
Giây phút tôi do dự, cậu hất cằm nói: “Đến đi.”
Có lẽ là do cậu nói đã cho tôi dũng khí, tôi vậy mà lại không suy nghĩ nhiều nữa, cứ thế nghe lời đi đến ngồi xuống.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi qua khuôn mặt khiến tôi tỉnh táo lại, tôi nhìn chỗ bên cạnh cậu ấy dần dần được lấp đầy, cậu đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, lúc cười lên đặc biệt đẹp mắt.
Lúc đi vào tôi đã nghĩ, nếu như lúc đó tôi hỏi cậu rằng mình có thể ngồi cạnh cậu không thì sẽ ra sao, cậu ấy có phải cũng sẽ gật đầu nói được không.
Nhưng chút dũng khí này tôi cũng mượn từ cậu mà có, bỏ qua cơ hội mở lời khi đó, sau này sẽ càng khó hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kết thúc lễ khai mạc, người dẫn chương trình thông báo trên đài phát thanh các nội dung thi đấu tiếp theo, đôn đốc học sinh đăng ký mỗi lớp đi đến địa điểm tương ứng.
Người xem từ từ tản ra quay về chỗ ngồi của mình.
Những người ở trong đội hình của lớp tôi vẫn chưa quay lại, chỗ ngồi lcủa lớp thưa thớt nên chúng tôi cũng không vội vàng quay về, chụm đầu vào nhau xem ảnh Trương Nam Nam chụp.
Trương Nam Nam nhìn từng bức ảnh mình chụp, khẽ thở dài: “Không khí này quá tuyệt vời, tối qua tớ đọc tiểu thuyết cũng có cảnh này, giống hệt với thiếu niên nhiệt huyết trong cuốn tiểu thuyết dân quốc tớ đọc.”
Tôi và Tưởng Nam đều không có điện thoại, chỉ có thể về nhà dùng máy tính để lên mạng, Tưởng Nịnh nói Trương Nam Nam tải lên album không gian, sau này có thể lưu lại.
Tưởng Nịnh chỉ vào ảnh chèo thuyền ban nãy nói: “Nhất là bức này, cậu nhất định phải đăng lên đó, tấm này khiến tớ rất rung động, sườn mặt này quá tuyệt vời, nhất là ánh nắng vàng óng ánh này, cậu ấy giống như một vị thần đang phát sáng vậy.”
“Cả bức ảnh này nữa, trời của tôi ơi, sao tùy ý chụp một bức mà cũng đẹp như vậy chứ?”
Ảnh chụp lướt qua từng tấm một, có không ít hình chụp không rõ cũng nhanh chóng lướt qua.
Đến một bức ảnh nào đó, tôi vội vàng để Trương Nam Nam quay lại, tôi hỏi cô ấy có thể chuyển bức này vào album ảnh được không, tôi muốn bức này.
Trương Nam Nam gật đầu nói được, cô ấy tò mò hỏi: “Bức này rất mờ đó, những bức kia rõ nhìn hơn nhiều.”
Tấm này chụp lúc chưa bắt đầu diễu hành, cách nửa sân vận động, ống kính được phóng to nên lên hình không quá rõ, thậm chí còn không nhìn rõ ngũ quan.
Cậu quay lưng về phía chúng tôi, nghiêng mặt nhìn vào sân, ánh mặt trời lên giống như một đường vàng rực rỡ khắc họa hình dáng của cậu. Bên cạnh cậu vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, cậu như đứng tại trung tâm thế giới, người đến người đi, chỉ đi qua cậu mới được chiếu sáng.
Tôi thích Chu Gia Dã bên trong bức hình này. Thích cậu bị vây giữa biển người mênh mông, ánh mắt tôi như tỏa ra ánh sáng. Cho nên nếu gặp gỡ là biệt ly thì ngay từ đầu đã không còn ý nghĩa.
Chính tại lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy Chu Gia Dã gọi tên tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu lên phía đối diện đã xuất hiện quần áo bay qua, cậu ấy ném rất chuẩn, tôi vốn đang đứng hàng đầu, quần áo của cậu lập tức rơi vào trong lòng tôi, là bộ quần áo học sinh dân quốc cậu mới mặc lúc khai mạc.
“Lâm Ý!” Cậu đứng bên ngoài rào chắn, lớn tiếng nói với tôi: “Giúp tôi để lên bàn nhé, cảm ơn.”
Cậu nói xong rồi vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại bóng lưng chạy trên đường chạy cho tôi. Người dẫn chương trình trên khán đài nói các hạng mục thi đấu sẽ lập tức bắt đầu, mời các bạn học nhanh chóng tập hợp.
Vì Chu Gia Dã đột ngột xuất hiện ngoài dự đoán khiến mấy lớp bên cạnh lại trở nên ồn ào, có vô số ánh mắt lén lút nhìn về phía tôi, lúc này tôi đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại như bị ma xui quỷ ám mà hỏi cậu thù lao.
Tôi mãi mãi nhớ kĩ ánh sáng tươi đẹp ngày hôm đó, tôi choáng ngợp trong biển người mênh mông, không có ai ngoài Chu Gia Dã lớn tiếng gọi tên tôi một cách thoải mái nhiệt tình như vậy, tên của tôi dường như cũng được ánh dương chiếu sáng rực rỡ.
Giây phút tôi quay đầu nhìn thấy cậu.
Tôi đột nhiên muốn hòa giải với chính bản thân mình, không muốn làm phí hoài cuộc đời của mình một cách tùy tiện như vậy nữa, cũng không muốn tiếp tục chán ghét bản thân thấp kém bình thường, thế giới này vẫn hỗn độn như vậy nhưng lại khiến tôi muốn thử bước về phía trước.
Vận mệnh tặng cho tôi tất cả khổ cực, đó là lần duy nhất tôi có thể thấy màu sắc của bầu trời.
Cho nên nó có ý nghĩa.
Có người chỉ cần gặp được đã rất may mắn.
Cậu ấy là Chu Gia Dã tốt nhất trên thế giới này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương